Chương 10. Người ở trong tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào mùa này, hiếm hoi lắm mới có một ngày trong xanh, mát mẻ như vậy. Mọi người ra ngoài đi dạo cũng đông hơn bao giờ hết. Những cánh hoa anh đào phớt hồng nhẹ nhàng bay đầy trời thơ mộng đến vô cùng.

8h sáng, nhóm thám tử nhí lớp 1B không hẹn mà gặp, cùng nhau đứng trước cửa nhà bác tiến sĩ như thường lệ. Khung cảnh này dường như đã quá đỗi quen thuộc đối với vị hàng xóm đang đứng bên cửa sổ tầng 2.

Anh ta nhìn gì ư? Đương nhiên là nhìn đám trẻ.

Anh ta đang chờ đợi điều gì hả? Ai mà biết!

Hắn cứ đứng yên như thế, như một pho tượng tuyệt đẹp lại đầy bí ẩn, cao ngạo nhìn xuống dưới sân nhà bên cạnh. Chỉ là, hắn không thấy hình bóng cô bé tóc nâu đỏ kỳ lạ, một mảnh ghép đặc biệt của nhóm thám tử nhí.

Đếm ư?

Đếm ngày, đã bao nhiêu ngày cô bé không bước ra khỏi nhà từ kỳ nghỉ đông.

Hắn rốt cuộc đã sang Mỹ bao nhiêu ngày mới được trở về đây. Rốt cuộc là vội vội vàng vàng hoàn thành công việc trở về đây làm gì chứ.

Hơn 1 tuần qua, ngày nào hắn cũng sang nhà hàng xóm đưa canh, không canh thì quả. Người tiếp hắn lúc nào cũng là bác tiến sĩ béo béo tròn tròn. Nghỉ đông xong có lẽ bác tiến sĩ cũng tròn lên không ít. Mặt trời cũng sắp không sáng bằng cái đầu của bác ấy rồi.

Không biết cô bé kia có cao thêm chút nào chưa?

"Này này. Mới sáng sớm các cậu đã đứng ở trước cửa nhà bác tiến sĩ ồn ào gì thế?"

Một cậu bé đeo kính to bằng nửa cái mặt từ đằng sau lững thững bước đến. Hai tay cậu đút túi quần, trên mặt còn đổ chút mồ hôi thành từng giọt như sương sớm.

Ayumi nhanh nhẹn: "A Conan cũng đến rồi hả?"

"Tớ vừa đi chạy bộ cùng chị Ran, nghe thấy tiếng ồn nên tiện đường ghé vào đây." Thực ra cậu ta muốn về nhà mình cơ...

"Thật tốt quá. Cậu mau gọi Haibara đi, chúng ta đi chơi."

"Đúng thế, hiếm lắm mới có ngày đẹp như này. Lâu lắm không thấy Ai đâu. Ayumi thật nhớ cậu ấy."

Conan chần chừ, giơ đồng hồ lên cho mấy đứa nhỏ xem. "Giờ này hả? Các cậu xác định là đánh thức cô ấy vào lúc này hả?"

Do dự thật mà. Bà chằn đó bình thường đã chỉ hận không thể để cho thế giới biết mình thiếu ngủ đến mức nào. Giờ cậu bước vào có thể bị xay ra bã, à không, bị cấm thuốc thêm 1 tháng nữa cũng nên. Có dại đâuuuuu.

Conan nhìn về ngôi nhà bên cạnh. Ánh mắt cậu chạm vào bóng người đang nấp sau khung cửa sổ nhà mình, thầm nghĩ là hôm nay không thể nói chuyện rõ ràng cùng anh ta rồi.

"Cậu nhìn đi đâu thế Conan?"

Conan xưa tay cười trừ. "Không... Không có gì đâu."

"Mà... Bây giờ còn sớm quá, hay chúng mình về nhà trước đi. Tầm chiều hãy đi."

"Đành vậy..."

"Ayumi, hay cậu sang nhà tớ chơi." Genta nói.

"Hả? Nhà cậu thì có gì chơi chứ..."

Trái ngược với bên ngoài náo nhiệt, bên trong ngôi nhà đó lại yên lặng đến kỳ lạ. 

Haibara đã tỉnh giấc từ sớm. Cô bị giật mình bởi một giấc mơ đáng sợ. Trong giấc mơ đó, chị gái cô ngã gục xuống nền tuyết trắng, máu tươi nhanh chóng lan rộng như một đóa hoa anh túc rực rỡ mà nổi bật. 

Nổi bật như thế, nhưng sao lại để chị gái cô nằm cô đơn ở đó. Sao không thấy ai đến đỡ chị cô dậy. Chị ấy đã lạnh như thế kia mà.

Haibara lạc lõng nhìn chằm chằm người con gái nằm trước mặt. Nước mắt từ từ chảy thành hàng trên khuôn mặt bé nhỏ của cô bé. Giọt nước mắt ấy rơi xuống nền tuyết trắng, rồi thấm vào chiếc gối trắng tinh mà cô đang nằm.

Haibara mở mắt, đôi mắt đầy nước nhưng cũng lại thật vô hồn. Cô bé lặng lẽ ngồi dậy, bước đến trước bàn máy tính gõ lách tách vài tiếng quen thuộc. Cô nằm gục xuống bàn, bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng của người chị gái đã mất.

Chị ấy nói, muốn cô được sống một cuộc sống như những cô gái bình thường. Mỗi ngày đều vui vẻ cắp sách đến trường, tan học được đi chơi cùng đám bạn. Chị cô nói gì nữa nhỉ... Không rõ nữa, cô bé đã ngủ thiếp đi mất rồi.

***

Quá 12h trưa. Khi mặt trời đã đi qua đỉnh núi, bình minh của cô bé mới thức dậy.

Haibara vươn vai, ngáp dài một hơi như thông lệ. Căn nhà vắng tanh không một bóng người, như đã bị bỏ quên từ rất lâu vậy.

Cô bé hờ hững nhìn đồng hồ, suy nghĩ trưa nay nên nấu gì ăn cho tiện nhất. Bác tiến sĩ nói nay phải đi sang thành phố bên cạnh mua linh kiện, chắc sẩm tối mới về đến.

"Ting...tinggg..."

"Ai vậy?" Haibara không vội mở cửa mà hỏi vọng ra.

"Là anh."

Cô bé mở chốt cửa, ngạc nhiên nhìn bóng dáng cao ráo trước mặt mình.

"Anh Subaru?"

"Anh mang canh gà sang hỏi ý kiến em một chút. Nguyên liệu đều là đem từ Mỹ về đó."

"Thảo nào... Tôi còn tưởng anh chuyển đi khỏi đây rồi." Haibara tỏ ý tiếc nuối.

Còn không phải là em luôn rúc đầu vào chiếc máy tính của mình không thèm ra ngoài sao. Nếu không phải bác tiến sĩ đã đi vắng, chắc anh cũng nghĩ Haibara đã rời đi thật rồi. 

Cuối cùng, Subaru cũng chỉ cười trừ. Anh cũng quen với việc cô bé luôn tỏ ra khó ở với mình.

Dường như, lúc anh quen Shiho Miyano, cô ấy cũng luôn là người trên cơ anh. Đứng từ trên cao nhìn xuống, cô nhìn anh như nhìn thần tử của mình. Một người kiêu ngạo và tự tôn như anh, lại chịu lấy lòng cô mới chết.

***

"Sao anh lại đến nữa?"

"Tại sao anh lại không thể đến?"

"Anh muốn tôi gọi anh là gì đây? Rye, đồng nghiệp cùng tổ chức, hay là Dai, người yêu của chị gái mình?"

"..."

"Nhận thức thân phận của mình chút đi! Tôi mệt lắm."

"Vậy Gin đến tìm em thì được hả?"

"Anh nói gì?"

Rye nhếch miệng: "6 giờ sáng hắn ta còn rời đi từ nhà em, em nói xem là có ý gì?"

"Ồ... Giờ thì anh đang lấy tư cách gì để chất vấn tôi đây? Sao nào?" Shiho tức giận. Cô tức chứ. Mẹ nó, câu đó nói cô có khác gì con đ* đâu.

Ngại quá. Tâm lý đứng trước người mình ưng lại không được chạm đến nó vậy đấy.

"Rye... Đừng nói, anh chờ ngoài cổng nhà tôi suốt đêm qua nhé!"

"Trông anh sẽ rảnh như vậy sao?"

Shiho chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Rye đã tiếp lời. "Nhưng lần này em lại nghĩ đúng rồi đấy."

Anh chính là chờ ở ngoài suốt đêm như thế đấy. Thấy tên chó má kia đi vào nhà cô đến tờ mờ sáng mới đi ra đấy. Mẹ nó cô cũng ghê gớm đấy. Anh đã thành ra cái dạng này rồi.

***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net