Tập 1 Chương 2 - Trong Thế Giới Úa Tàn Này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2 - Trong Thế Giới Úa Tàn Này

—Chiếc đồng hồ bị hỏng—

Phần 1 - Con mèo Đen và Cô gái Xám

Một con mèo đen đang chạy. Không chỉ đang chạy thôi đâu, nó còn đang chạy với tốc độ không tin nổi. Nó thoăn thoắt phi qua những con hẻm chật hẹp nhất, nhảy qua những bức tường cao vời nhất, và uyển chuyển phóng trên mái các quần hàng bên đường.

Khu vực này, có tên gọi Chợ Hỗn Tạp, ban đầu được dựng lên để làm nơi tổ chức phiên chợ đặc biệt họp mặt một tháng một lần. Dần dần, do một loạt những công trình xây cất cùng phát triển nhà cửa không quy hoạch, nó phát triển thành một mê cung khổng lồ, làm nản chí, vắt kiệt sức những ai mới đi qua lần đầu.

Len lỏi giữa mê cung khổng lồ này, con mèo đen sải những bước dài hết tốc lực.

Tại sao nó chạy ư ? Là để cố trốn thoát.

Trốn khỏi ai ư? Là khỏi kẻ đang đuổi bắt nó rồi.

"Chờ, chị, đã, nààào !"

Kẻ đuổi theo – một thiếu nữ - la lên, vừa căng cơ hết sức bắt cho kịp con quỷ nhỏ nhanh như gió kia. Thiếu nữ ấy chỉ lách vừa người qua những con hẻm chật chội, lật đật trèo qua những bức tường, rồi rớt bịch một cái rõ to từ mái sạp bên đường (trong khi ăn chửi từ chủ sạp). Dầu phải chật vật, đôi mắt xanh cô luôn nhìn thẳng đằng trước với ý định bắt con mèo đen cho bằng được.

Cô gái mặc bộ đồ khá mộc mạc: nón màu xám kéo thấp để che gần hết đôi mắt, cái áo khoác cùng màu. Nhìn cách ăn vận là biết chắc cô muốn ít lạc loài nhất có thể, song hét với con mèo rồi lại chạy thục mạng như người điên đã phá tan mọi hiệu ứng mang lại nhờ cách cô phối đồ.

"Đã nói, là, đợi đã, rồi màà!"

Tà áo khoác dập dìu, cô gái tiếp tục truy đuổi, từng sải chân chạy đạp tung bụi mù và đá văng vãi đống lon sơn rỗng không. Lao qua những con đường với tốc độ kinh dị như thế, cô đã thu hút ánh mắt của bao nhiêu là người: một Orc đang bán hàng tạp hóa, một người Bò Sát [1] buôn thảm, một đám người Sói [2] đi ngang.

Bỗng, bất thình lình, con mèo đen đứng sựng trên đường.

"Bắt được rồồi!"

Thiếu nữ nhảy chồm tới, không chịu để mất cơ hội trời cho này. Khi cô tiến đến gần hơn, tay vươn gần tới, thì con mèo đen quay lại, để lộ một vật thể màu bạc bóng loáng trên miệng. Cô gái dang tay và ôm trọn mục tiêu cô đuổi bắt đã lâu.

Tuy nhiên, cô chưa kịp ăn mừng thì một cảm giác bồng bềnh lạ thường nuốt gọn cả người cô. Bấy giờ cô mới để ý: hóa ra, không có gì dưới chân cô hết.

"......Ể ?"

Khung cảnh Chợ Hỗn Tạp xoay mòng mòng trong mắt cô, màu sắc trở nên hỗn loạn. Cô mất vài giây sau, dù đã quá trễ, mới nhận ra do quá tập trung vào mục tiêu trước mắt đến mờ mắt nên không biết con đường cô chạy dẫn ra mái nhà khu nhà tập thể.

"Are?"

Bầu trời xanh rộng lớn, điểm chấm vài đám mây trắng, chiếm toàn bộ tầm nhìn của cô. Vẫn ôm con mèo đen, thiếu nữ rơi qua tầng không. Ngay bên dưới, cô thấy Quận Mua Sắm Briki Thứ 7 Phía Tây, nơi hầu hết những sạp hàng chuyên về chậu nồi bằng kim loại cứng và dao gia dụng rất sắc bén. Xét chiều cao các tòa nhà, cô ước lượng còn 4 tầng nữa là đụng đất.

"Đừng đùa chứứ......!"

Cô tập trung sức mạnh và tạo được một quầng sáng yêu yếu quanh người. Ai có năng lực thấy được Mạch Chú Thuật thì sẽ thấy được Venom[3] trong cô đang cố bùng cháy một cách cật lực. Tuy vậy, cô có định làm gì với Venom thì cũng đã quá muộn rồi.

Venom là vật chất có dạng giống ngọn lửa. Một tia lửa nhỏ thì không làm nên trò trống mấy, nhưng một biển lửa hừng hực như hỏa ngục lại ẩn chứa sức mạnh phi thường. Song le, để ngọn lửa bốc được tới mức ấy cần ối thời gian và năng lượng. Nói khác đi, Venom không hữu ích để phản ứng tức thời, như trong trường hợp rơi tự do của cô gái này.

Hai cơ thể, một người một mèo, tiếp tục rớt xuống. Ngọn sáng nhạt tỏa ra từ cô cứ lượn lờ vô dụng trong không khí trước khi tan biến. Cô thậm chí còn không có thời gian để la hét. Con đường đá, mới nãy còn trông xa xăm, giờ lại tiến gần tới nhanh hơn bao giờ hết. Trong vô thức, cô ôm chặt con mèo hơn, khiến nó rít lên méo méo. Bất lực trước trọng lực, thiếu nữ nhắm nghiền mắt và gồng người chuẩn bị tiếp đất.

Một cô gái đang từ trên trời rơi xuống. Nhìn qua vóc dáng thì chắc hẳn cô mới mười mấy, và tốc độ rơi khá là nhanh. Cứ đà này, chẳng mấy chốc cô sẽ đâm sầm xuống đá lát đường, để lại hậu quả là một cảnh tượng khủng khiếp không hợp với buổi chiều yên bình đương còn sớm.

Hình ảnh trên là điều đầu tiên đập vào mắt Wiliem khi cậu tình cờ ngước đầu nhìn lên. Não cậu chưa kịp xử lý đầy đủ hình ảnh thì chân cậu đã chuyển động, cứ như chúng tự ý vậy. Cậu phi một mạch tới ngay dưới quỹ đạo rơi của cô gái và dang rộng hai tay, chuẩn bị đón lấy cô.

Tuy nhiên, Willem chóng nhận ra cậu đã đánh giá thấp quán tính rơi của cô gái một cách nghiêm trọng. Đôi tay bất lực của cậu không chống đỡ nổi xung lực kinh hồn, làm Willem đổ sạp dưới người cô gái, tiếng cậu la từa tựa tiếng con ếch bị nghiền nát vậy.

"Gựựh!?"

Cậu rên rỉ bằng chút không khí còn sót trong mình.

"X-xin lỗi anh!?"

Cô gái, rốt cuộc cũng tỉnh táo, ngồi phắt dậy và bắt đầu hoảng loạn.

"Anh có đau không!? Anh còn sống không thế!? Nội quan có bị thương không!? Á-"

Trong lúc bối rối, thiếu nữ quên bẵng con mèo đen còn ngồi trong vòng tay cô, nó đã tranh thủ cơ hội này để trốn thoát. Tay cô phóng ra theo phản xạ, nhưng hỡi ôi cô chỉ bắt được mỗi không khí; chỉ cần một khoảng trễ nhỏ, con mèo đã biến mất dạng vào đám đông đang ồn ào vây quanh họ.

"Hya-áááá!?"

Miệng cô gái bật ra tiếng thét, nửa là vì nỗi thất vọng đã để xổng con vật – kẻ châm ngòi cho toàn bộ đống lộn xộn này, và nửa vì ngạc nhiên khi nhận ra bộ dạng mình đã thay đổi. Đâu đó trên đường, hoặc lúc chạy điên cuồng hoặc lúc rơi tự do, chiếc mũ mà cô mang thấp che đôi mắt đã rớt mất. Mái tóc màu thiên thanh, vốn bị che dấu ban nãy, giờ chảy dài qua hai vai cô.

——Oi, nhìn con bé đó kìa.

Cô nghe thấy tiếng thì thầm từ khắp nơi xung quanh; những khách bộ hành và chủ sạp từ Quận Mua Sắm Briki Thứ 7 Phía Tây đều ngừng làm việc mà ném ánh mắt dòm ngó tới mái tóc và khuôn mặt của cô gái ấy.

Trong quần đảo bay được cộng đồng biết đến với cái tên Regul Aire này, có nhiều chủng tộc cùng sinh sống, hết thảy đều có họ hàng xa với Visitors. Tất yếu, chủng tộc đa dạng thì diện mạo cũng phong phú. Kẻ thì có sừng nhô ra trên đầu, kẻ lại có nanh chĩa từ mồm, kẻ khác thì có vảy bọc toàn thân, và một số thì sở hữu bộ mặt hao hao một mớ hổ lốn của nhiều loại thú hoang khác nhau.

Giữa số trên, cực ít chủng tộc không có sừng, nanh, vảy, hay các bộ phận thuộc-về-thú khác, nhưng không phải không tồn tại. Những tộc không có điểm đặc biệt—còn gọi là 『Dấu Hiệu』, những điểm mà nhờ đó ta có thể phân biệt—được gọi chung là 『Không Dấu』.

——Tại sao nó lại ở đây chứ?

——Mẹ nó, xúi quẩy thân tôi rồi.

"Ah......"

Nhìn chung, Không Dấu bị các tộc khác ghẻ lánh. Tương truyền thuở xưa, chủng tộc con người, Emnetwiht, đã tàn phá khắp vùng đất bên dưới và đẩy mọi chủng tộc khác lên bầu trời. Do Emnetwiht rất giống với các tộc Không Dấu, và do người ta lại hay nghĩ ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Không Dấu bị quy là tội lỗi và ô uế. Tuy hành hình vì phân biệt chủng tộc hiếm xảy ra, song dĩ nhiên để lộ là một Không Dấu trước mặt dân chúng khiến thiếu nữ thấy xấu hổ.

Còn một điều khác nữa, hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát của cô gái, một điều xúi rủi thay lại làm tình hình thêm tồi tệ đối với cô. Thị trưởng tiền nhiệm của thị trấn này là ví dụ tuyệt hảo cho một chính trị gia đồi bại, hắn ăn của hối lộ, mướn sát thủ để khử phe phái đối địch, và chung quy hắn đã đặt mọi thứ của thị trấn dưới quyền kiểm soát nghiêm ngặt của mình. Cuối cùng, Hội Đồng Thanh Tra Trung Ương trục xuất hắn khỏi đảo và mọi người sống hạnh phúc từ nay về sau...... ấy vậy tình cờ ở chỗ gã thị trưởng ấy là một Imp.

Imp là một chi tộc của Ogre, chúng thường ẩn nấp giữa Emnetwiht và dụ dỗ họ vào vũng lầy bại hoại. Hệ quả là chúng phát triển diện mạo rất gần với con người và các tộc Không Dấu khác. Bởi thế mà bất cứ khi nào người dân trong trấn này thấy một người Không Dấu, họ không khỏi nhớ lại nỗi oán hận và căm thù tên cựu thị trưởng kia.

Dẫu cho không ai tấn công cô thẳng thừng bằng vũ lực hay lời nói, thế mà cô thấy ánh mắt phán xét của cư dân thị trấn hệt như mũi gai đâm vào mặt cô.

"T-tôi hiểu rồi...... tôi sẽ đi ngay nên đừng lo......"

Cô gái đứng dậy và định trốn thoát những ánh mắt chòng chọc, nhưng mới biết cô không di chuyển được một ly. Willem – đương còn nằm trên đất – đã níu cổ tay cô.

"Ể......?"

"Cô quên đồ này."

Cậu chìa tay kia ra và thả một cây trâm be bé vào lòng bàn tay thiếu nữ.

"Ah......"

"Con mèo đen làm rơi nó. Cô đuổi theo cái này mà phải không?"

Cô gái chầm chậm gật đầu. "Cảm – ơn." Vẫn còn hoang mang một ít trước toàn bộ tình huống, cả hai bàn tay xòe nhận và cầm thật cẩn thận chiếc trâm.

"Cô mới tới nơi này lần đầu nhỉ?"

Thiếu nữ lại gật đầu.

"......Thế à. Chẳng trách."

Willem nói cùng tiếng thở dài. Cậu mau mắn đứng lên, cởi chiếc áo choàng rồi trùm qua đầu cô gái, không cho cô cơ hội để từ chối. Chiếc mũ trùm của cậu giờ không còn nữa, dung nhan của Willem phô bày cho những cư dân đang vây quanh. Một lần nữa, một làn sóng rầm rì chạy qua đám đông, song lần này mọi cặp mắt hướng vào Willem.

"Ể......"

Người thiếu nữ há hốc kinh ngạc.

Dù có không nhìn được vào chính mặt mình, Willem cố nhiên biết rõ trông cậu thế nào. Nên cậu hiểu đám đông người đi đường và cô gái đang đứng nghệch mặt trước cậu đã thấy gì. Mái tóc đen xõa bù xù. Không sừng. Không nanh. Không vảy.

"Ta đi nào."

Nắm tay cô gái rồi cậu bắt đầu sải bước dài trên con đường. Cô gái—ngỡ ngàng tột độ—đi theo sau cậu tuy nửa là chạy. Họ nhanh chóng rời khỏi những con phố và tìm được một cửa hiệu bán mũ gần đó mà mua mũ che đầu cho cô gái.

"......Tốt. Thế này là ok rồi nhỉ."

Mặc cho có vẻ lớn quá cỡ vài số, chiếc mũ hợp với cô một cách đáng ngạc nhiên. Willem gật gù hài lòng và lấy lại cái áo choàng.

"A-ano, cái này là gì......?"

Thiếu nữ e thẹn hỏi sau khi rốt cuộc cũng thu đủ can đảm.

"Để người khác khỏi biết cô là Không Dấu chứ còn gì."

Dẫu những người Không Dấu, như Willem và thiếu nữ này, thường bị cộng đồng xa lánh, chính xác thì họ không bị ghét. Miễn là tránh làm gì quá đáng nghi, người ta sẽ để yên. Tuy vậy, lựa chọn tốt nhất mọi lúc là đừng để bị phát hiện.

"Tôi không biết cô tới từ Đảo Bay nào, nhưng nơi này không thân thiện mấy với người Không Dấu đâu. Làm cái gì cô cần làm nhanh rồi rời khỏi đây. Bến cảng nằm đằng kia——" Willem với nói vừa chỉ sang bên kia đường. "Nếu cô cảm thấy không an toàn thì tôi có thể dẫn đi."

"Eto, nhưng, không phải vậy đâu."

Cô gái lí nhí.

Willem khó lắm mới đọc được biểu cảm của thiếu nữ ấy. Ngoài khác biệt chiều cao đáng kể, chiếc mũ quá khổ che hết khuôn mặt cô gái tạo nên lớp ngụy trang tuyệt hảo, đã mặt nào cản trở năng lực giao tiếp của họ.

"Anh là...... người Không Dấu?"

"Ừừ. Mấy phút trước cô thấy rồi đó."

Willem khẽ gật đầu dưới chiếc mũ trùm để xác nhận.

"Vậy tại sao anh lại ở đây? Sự thù địch của hòn đảo này đối với người Không Dấu là nhiều nhất trong mọi đảo phía Tây Nam của Regul Aire, chẳng phải sao?"

"Tôi nghĩ là ở đâu tôi cũng có thể thích nghi để sống được hết. Quả thực có muôn vàn bất tiện thường xuyên nảy sinh, nhưng nếu đã quen thì nơi này khá thoải mái...... À mà, biết thế sao cô còn tới đây?"

"Đó là...... là..."

Dễ thấy là cô ấy không muốn trả lời. Willem suýt nữa thì hối tiếc vì đã hỏi câu đó. Cậu buông tiếng thở dài và cất bước đi, ra hiệu cho cô gái đi theo. Cô không nhúc nhích.

"Có chyện gì vậy, cô không muốn bị bỏ lại mà đúng không?"

"A-ano," với nửa khuôn mặt khuất dưới chiếc mũ to bự, cô nói bằng giọng quyết tâm. "Vì mọi chuyện đã qua, cảm ơn anh rất nhiều. Và những rắc rối tôi gây ra, tôi xin lỗi. Vả lại, àm, tôi không có tư cách để nói nhưng, eto,"

"......A-"

Willem gãi đầu. "Có nơi nào cô muốn đi ư? Cô nói đi." Trước những lời đó, nét mặt cô gái bất chợt vui tươi——cậu nghĩ thế. Cậu chỉ nhìn được nửa dưới mặt cô nên không chắc lắm.

Đúng như cô gái đã trải nghiệm ban nãy, những con phố quanh Chợ Hỗn Tạp hơi khó để định hướng đi. Mặc dù có thấy được chính xác chỗ muốn tới, ta vẫn lạc dễ như trở bàn tay sau một loạt đường vòng không ngờ trước.

Hai người đứng trên đỉnh Tháp Garakuta, điểm cao nhất toàn đảo, sau một hành trình hơi dài và đầy trắc trở qua mê cung phố phường. Dẫu Willem là người địa phương, họ rốt cuộc phải hỏi đường một con golem công cộng – những lính gác tự động mà chính quyền lắp đặt trên đường. Giao lộ mà Willem nhớ là có 3 con đường hóa ra lại tẻ tới 5 ngã. Họ vô tình bắt gặp một người Ếch [4] đang tắm, bị một con bò điên đuổi dí khắp nơi, vừa thoát khỏi con bò trên thì lại rơi vào chuồng gà, và chạy trối chết trong lúc miệng không ngớt xin lỗi người Quả Cầu[5] đang giận dữ – chủ nhân của đàn gà.

"Ahahaha, vừa nãy nguy thật đó!"

Tóm lại, đi tới đâu trong thị trấn này cũng là khổ ải. Nhìn theo hướng tích cực, Willem nhận thấy thiếu nữ ấy đã nhẹ nhõm chút nào đó qua cuộc phiêu lưu trên đường phố của họ. Cô cười và bình luận vui sau mỗi "thảm họa" bất ngờ hay thoát thân trong gang tấc. Willem không thể nói nổi đấy bản tính thật của cô hay chỉ là do cô bị sự lố bịch trong bao nhiêu phen tiến thoái lưỡng nan của họ ảnh hưởng, nhưng mặt khác, cậu lại thích thế hơn là vẻ trầm lặng vô cùng lúc trước.

"Waa——"

Cô gái tựa lên dãy hành lang mỏng tanh trên rìa tháp và trầm trồ một hơi dài. Khi nhìn từ trên cao, thị trấn vội vàng bên dưới trông như một bức họa đẹp đẽ, chi tiết kỹ lưỡng. Bao con đường uốn lượn loằng ngoằng trải dọc bức tranh sơn dầu, chúng hình như cứ bành trướng tùy ý, tựa một sinh vật sống chứ không phải được các công nhân xây dựng đã bày trí năm xưa.

Ngước mắt lên một chút là thấy được cảng. Nằm ở rìa ngoài cùng của hòn đảo, nó đóng vai trò là cửa vào, đồng thời cung cấp cơ sở hạ tầng cần thiết để phi thuyền cập bến cũng như cất cánh. Nhìn thêm ra đằng sau cảng bọc sắt ấy là bầu trời xanh bát ngát, kéo dài về mọi đằng cô nhìn được.

Trên bầu trời này, có hàng trăm phiến đá khổng lồ, mang tên gọi "Đảo Bay", chúng lang thang trong gió, cung cấp nơi trú ẩn duy nhất để mọi người có thể sinh sống. Miền đất cội nguồn của sự sống ngày nay nằm thật xa bên dưới, vĩnh viễn không thể với tới.

"......Anh gặp chuyện gì à?"

Thiếu nữ quay lại nhìn Willem mà hỏi.

"Không, có gì đâu. Chỉ là đang thán phục cảnh quan thôi."

Cậu lắc đầu và đáp lời với nụ cười hiền từ như mọi khi.

"Gì vậy, cái anh này."

Cô cười hì hì, rồi, ngó quanh không còn ai khác, cô mới cởi mũ ra. Làn tóc cô, mang cùng màu xanh dương với khoảng trời xung quanh họ, bấy giờ xổ tung tựa trôi bồng bềnh cùng gió.

"Đây là lý do cô muốn tới đây? Để ngắm cảnh?"

"Phải. Tôi trước đây đã từng nhìn ngắm những hòn đảo từ nơi cao hơn hay xa hơn thế này, nhưng chưa bao giờ tôi có cơ hội nhìn xuống một thành phố từ ngay chính giữa nó."

——Chắc chắn là cô ấy sống ở một đảo ngoài rìa, Willem nghĩ.

"Tôi từng nghĩ thử một lần thì sẽ thích lắm. Ừm, giấc mơ đã thành sự thật, và tôi đã có được những kỷ niệm đẹp. Tôi không nghĩ mình còn hối tiếc gì nữa hết."

Cổ nói chi mà gở thế, cậu nghĩ trong tâm.

"Hôm nay, tôi thật sự cảm ơn anh. Tôi đã được xem biết bao nhiêu thứ diệu kỳ, hoàn toàn là nhờ anh."

"Tôi nghĩ cô hơi quá khen rồi."

Willem gãi đầu. Đối với cậu, những sự kiện của ngày hôm nay có phần giống tìm được con mèo lạ bên đường rồi đưa em nó đi dạo một vòng vậy. Cậu chỉ ngẫu nhiên rảnh rỗi một lát, nên làm điều gì khác thường cho đổi gió. Cậu thấy hơi ngại khi được cảm ơn vì nhờ mỗi việc ấy.

"......Vậy. Đó là người hộ tống của cô à?"

"Ể?"

Willem hất đầu sang phía đằng sau thiếu nữ. Cô quay lại và thốt một tiếng "A-" nhỏ, khuôn mặt cô lẫn lộn ngạc nhiên và bối rối. Đứng ở kia một người Bò Sát to xác, dáng vẻ dữ dằn, tới lúc này cô gái mới để ý.

So với các loài khác, người Bò Sát bọc vảy có nhiều vóc dáng cơ thể khác nhau. Trong khi người Bò Sát trung bình có lẽ lớn ngang ngửa hầu hết các tộc khác, vẫn có trường hợp vài người sẽ chỉ lớn tới mức một đứa trẻ, hoặc sẽ khổng lồ đến gần kệch cỡm.

Người Bò Sát đang đứng trước mặt họ rõ ràng thuộc về nhóm sau. Chỉ đứng đó cùng bộ quân phục khoác bên ngoài, khí chất đe dọa ông ta toát ra thật dày đặc.

"——Phải rồi ha. Đây là một kỷ niệm đẹp, cứ tựa cơn mơ vậy, nhưng thời gian đã hết rồi."

Cô gái cất tiếng mang theo buồn vui lẫn lộn. Cô quay lại và trước khi chạy đến bên cạnh người Bò Sát ấy, nói một câu cuối với Willem.

"Còn một chuyện nữa tôi muốn nhờ anh, xin anh hãy quên tôi đi nhé."

Cái gì cơ, Willem đứng đó, bần thần không tìm được lời nào cho hợp để đáp. Cậu biết trước cô gái ấy hiển nhiên có hoàn cảnh đặc biệt nào đó. Tuy nhiên từ những gì cậu biết, hoàn cảnh đó dường như không mang sự đau đớn nào. Đã vậy, không cần Willem phải nhúng tay. Giả sử chủ nhân con mèo ấy xuất hiện, ta không cần phải đi dạo cùng nó nữa.

Thiếu nữ ngoái lại lần cuối và cúi đầu cảm ơn, sau đó cô đi mất cùng với người Bò Sát kia.

"Khi họ đi cạnh nhau...... chiều cao cực kỳ chênh lệch luôn."

Willem lẩm nhẩm khi cậu nhìn họ đi.

——Rung lên từ chỗ cảng xa, dàn chuông chùm báo hiệu buổi chiều đã bắt đầu.

"Chà, trễ thế này rồi cơ à?"

Chốc nữa, cậu có hẹn với người khác. Willem nhìn những con đường bên dưới đẹp như tranh với phông nền là bầu trời xanh, rồi cậu lại cất bước đi về phía thị trấn hối hả.

526 năm đã trôi qua từ khi Emnetwiht tuyệt chủng.

Không còn sót ghi chép đáng tin nào miêu tả những việc đã xảy ra trên miền đất đó. Sử sách thì viết mỗi người mỗi kiểu, ai cũng cho mình là đúng, song không ai biết chắc liệu cuốn nào có được một ly sự thật; hết thảy chúng chỉ là đoán bừa đoán càng của đám sử gia thậm chí chưa hề có mặt trên đời khi những sự kiện ấy nổ ra. Tuy nhiên, có vài điểm chung xuyên suốt nhiều cuốn sách.

Trước tiên, Emnetwiht, tức con người, đã bước vào sự khốn cùng. Trong suốt nhiều năm trường, họ phát triển phồn thịnh, dân số tăng chóng mặt và tồn tại khắp cõi đất. Ấy vậy, rốt cục đấy là cái kết cho họ, vì trải rộng nên họ lồ lộ trước cuộc tấn công từ các tộc khác. Họ đối mặt với sự đe dọa triền miên từ Monstrous[6], một cái tên chung cho những sinh vật hoang dã nguy hiểm. Lũ Ác Ma và Ma Vương cố lôi kéo con người xuống con đường bại hoại. Bùng nổ giao tranh với Orc và Elf vì tranh giành đất đai. Sự đe dọa cũng đến từ bên trong: một nhóm người bị nguyền rủa và trở thành Ogre, khiến họ quay lại hại chính dòng họ của mình. Hiếm hơn nữa, con người phải đối đầu với sự tấn công của kẻ địch mạnh nhất, Visitor.

Và trên hết, Emnetwiht là một trong các tộc yếu nhất. Họ không có vảy, không răng nanh, không móng vuốt, không cánh, và không thể vận các ma pháp mạnh. Kể cả khả năng sinh đẻ mau lẹ - một trong các điểm mạnh của họ, cũng không cạnh tranh nổi với Orc. Dầu thế, bằng cách nào đó, con người vẫn thống trị rất nhiều đất đai.

Theo một giả thuyết, phần lớn sức mạnh quân sự của họ đến từ một nhóm chiến sĩ tình nguyện gọi là Mạo Hiểm Giả[7] và Đồng Minh Hội[8], một tổ chức sắp đặt và hỗ trợ hoạt động của Mạo Hiểm Giả. Họ cải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net