Sick Enough To Die

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời lạnh đến cắt da cắt thịt.

Từng cơn gió mang làn hơi buốt giá mạnh bạo quất thẳng vào gương mặt tím tái của cậu, khiến cậu co thêm vào tấm áo khoác dày của mình. Quấn chặt tấm khăn choàng, cậu thở phù phù vào tay. Từng đốm tuyết nhỏ đậu trên mũi, mang theo cảm giác rát bỏng vì lạnh, đốm tuyết tan ra, chảy dài xuống làn môi run run. Cậu càng cắm đầu chạy như điên, chạy thật xa khỏi khung cảnh đó, khỏi những lời nói đó.

“Anh yêu em, Dongwoon”.

- THÔI ĐI !!!

Yoseob gào lên, khiến những người đi đường quay phắt sang nhìn cậu. “Thằng điên”, vài kẻ lẩm bẩm và quay lưng bỏ đi. Cũng may, vì nếu họ biết học sinh giỏi nhất của Đại học Seoul gào thét giữa đường giữa phố chỉ vì thất tình thì cậu chỉ có nước trát vữa vào mặt.

Nực cười vì ý nghĩ đó, Yoseob tiếp tục chạy. Cậu chạy không ngừng nghỉ, chân này vấp vào chân kia, chạy cho đến khi gương mặt ướt đầm, không phải vì tuyết tan, không phải vì mồ hôi, mà là vì nước mắt. Nước mắt đông cứng trên gương mặt cậu, càng khiến cậu lạnh buốt. Lạnh đến mức muốn chết đi. Phải, chỉ cần chết là sẽ hết đau. Chết là hết. Chết là chấm dứt.

Cậu vấp ngã, gương mặt cắm thẳng xuống lề đường, vùi trong tuyết lạnh. Miệng đầy tuyết, cậu thở gấp. Cậu dần dần nhắm mắt lại, cảm giác cái giá lạnh tràn vào trong từng tế bào não, cố gắng lấn át cái đau buốt nơi thẳm sâu trái tim của cậu. Bất lực. Đó là hai từ đầu tiên hiện hữu trong trái tim của cậu. Nỗi đau quá lớn, tưởng chừng có thể cậu phát điên.

Nhưng trước đó, cậu sẽ chết.

I found a way to let you leave

I never really had it coming

I can't believe the sight of you

I want you to stay away from my heart...

Cảm giác ươn ướt nơi trán.

Có cái gì đó đang rung nhẹ trong túi cậu.

Chậm chạp lần tay vào túi áo, cậu mệt mỏi lôi chiếc điện thoại ra, ngón tay lần mò đến phím trả lời.

- Alô ?

- Yoseob phải không ? – Tiếng Doojoon vang lên lo lắng – Em đi đâu mà suốt đêm không về vậy ? Anh và Woonie lo cho em lắm đấy…

Woonie.

Doojoon cũng thường gọi cậu là Seobie.

- Em không sao. Hôm qua đang chán nên em sang nhà đám bạn cùng lớp chè chén một tí thôi, rồi xỉn quá ngủ quên luôn.

- Xỉn ? Có điên lên hôn đứa nào không đó ? – Cậu có thể cảm nhận được cái cau mày của Doojoon ở đầu dây bên kia.

Yoseob vô thức bật cười. Vẫn câu hỏi này, ngày xưa cậu đã hiểu rằng anh đang ghen. Nhưng giờ, cậu đã biết chẳng qua là một câu thăm hỏi, hay trêu chọc bình thường thôi.

- Hôn hay không thì liên quan gì đến anh chứ ? Mà giờ em mệt lắm, lát nữa em sẽ về mà.

Không chờ Doojoon phản ứng gì, Yoseob đã cúp máy.

Flashback

Ôm trong tay một bị to, nào là thịt, nào là cà rốt, nào là khoai tây, Yoseob định bụng sẽ trổ tài nội trợ đãi Doojoon và Dongwoon một bữa, tiện thể khao cả hai về suất học bổng mà cậu vừa mới nhận được.

Nhất là Doojoon, anh rất thích ăn cà ri cay. Má cậu khẽ ửng hồng khi nhớ về gương mặt vui sướng xuýt xoa liên hồi của anh khi lần đầu tiên nếm món cà ri cậu nấu.

Nếu mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, có lẽ đêm nay cậu sẽ thổ lộ tình cảm giấu kín trong lòng cậu.

Cậu vui vẻ mở cửa ra, định bụng sẽ làm Doojoon và Dongwoon giật mình. Nhưng tất cả những gì cậu thấy là hình ảnh hai người bạn của cậu đang đứng đối diện nhau, mặt đỏ bừng.

Rồi tiếng nói lí nhí của Doojoon như cái tát thẳng vào mặt cậu.

- Anh yêu em, Dongwoon.

Đứng như trời trồng giữa ngưỡng cửa, cậu vẫn không nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra. May thay, Doojoon và Dongwoon không nhận ra sự có mặt của cậu.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, cậu mỉm cười, nụ cười cay đắng. Chút lí trí cuối cùng trong người cậu bảo cậu rằng, cậu phải rời khỏi đây một cách lặng lẽ, kiêu hãnh, hãy để cho hai kẻ đang yêu kia được riêng tư, đắm chìm trong thế giới màu hồng của họ.

Để cậu lại đây, trong màu đen tuyệt vọng.

End Flashback

Từ giây phút đó, Yoseob chẳng biết trời trăng gì cả.

Cậu đã chạy như điên giữa trời tuyết, để rồi khi ngất xỉu bên vệ đường, cậu chỉ nhớ mang máng có một vòng tay nào đó đã bế cậu lên.

Cậu thở dài, rồi đưa mắt nhìn xung quanh.

Mình đang ở cái chốn khỉ gió nào đây ?

Theo phản xạ, Yoseob bật dậy. Chiếc khăn đang yên vị trên trán cậu cũng theo đà mà rơi xuống. Ném cái khăn tội nghiệp sang một bên, cậu bước ra khỏi giường, những bước đi hơi loạng choạng. Đến khi đã đứng vững, cậu bối rối quan sát khắp phòng. Một căn phòng nhỏ với một chiếc giường độc nhất. Một chiếc bàn làm việc chất chồng những bộ hồ sơ, một giá sách đầy những cuốn sách triết học. Khác xa với cái kí túc xá lộn xộn của cậu, căn phòng này ngăn nắp một cách kì lạ. Màu sắc chủ đạo là màu trắng, tấm ga trải giường màu trắng, tường cũng màu trắng, tấm rèm nơi cửa sổ cũng trắng nốt. Trắng đến mức khiến người ta rùng mình.

Chủ nhân căn phòng này chắc hẳn là một kẻ nghiện màu trắng.

Vấn đề bây giờ là, chủ nhân căn phòng này là ai ?

Đẩy cửa bước ra, Yoseob hơi cau mày.

Một ai đó đang nằm ngủ trên ghế sofa. Máu tò mò nổi lên, Yoseob tiến lại gần để nhìn rõ hơn “ai đó”.

Đập vào mắt cậu là một mái tóc nâu mềm mại.

Cậu hít một hơi sâu, đồng tử giãn đến mức tối đa.

Là Yong Junhyung.

- Lại ngủ nữa hả ông bạn ?

Kikwang huých vai Yoseob, gương mặt nở một nụ cười không thể nào ngu hơn.

Yoseob lầm bầm cái gì đó trong họng, rồi lại chìm vào cơn mơ màng. Kikwang thở dài bất lực, rồi lại tiếp tục chăm chú vào cái Iphone mới toanh đang cầm trên tay.

Trong cái lớp này, chẳng ai mà không biết đến Yang Yoseob, sinh viên có điểm trung bình cao nhất khoa, và cũng là sinh viên hay ngủ gật nhất khoa. Dường như đối với Yoseob, lớp học là phòng ngủ, bàn là gối, và bài giảng của ông thầy giáo đáng kính kia chẳng khác nào một bài hát ru êm dịu cả. Và nguyên nhân cho cái sự thật rằng 9/10 môn Yoseob đều đạt điểm tối đa là một bí ẩn mà bất cứ ai cũng khao khát tìm ra.

Nhưng lần này thì khác, Yoseob không hề ngủ gật.

Hay nói chính xác hơn, cậu không thể ngủ được.

Đôi mắt mở ráo hoảnh nhìn chòng chọc, cậu với cái mặt bàn đang có một cuộc thi đấu mắt vô cùng căng thẳng. Cái ý nghĩ buồn cười ấy không khiến Yoseob cảm thấy thoải mái hơn. Trong đầu cậu đan xen nhau cả trăm ngàn gút thắt, từng centimet dây thần kinh của cậu đều hoạt động hết công suất, nhưng cậu chẳng thể nghiệm ra được điều gì.

Lời tỏ tình Doojoon dành cho Dongwoon.

Cậu không biết chuyện nghe lén được những lời ấy là tốt hay xấu. Ba tiếng ấy đã kéo cậu ra khỏi những ảo tưởng màu hồng, đã giúp cậu bừng tỉnh ra những giấc mơ ngọt ngào, đã đập tan tòa lâu đài trên cát của cậu. Nhưng cũng chính ba tiếng ấy là làm tan vỡ trái tim cậu.

Không cần biết câu trả lời của Dongwoon, cậu đã bỏ chạy khỏi căn phòng ấm áp ấy, bỏ chạy khỏi không khí hạnh phúc ấy. Ở lại, cậu cũng chỉ là đồ thừa.

Cậu biết, Dongwoon cũng thích Doojoon từ lâu.

Cậu biết, mình cũng thích Doojoon từ lâu.

Nhưng tình cảm của Doojoon hướng về phía nào, đến giờ cậu mới biết.

Tệ hơn nữa, bây giờ cậu mới biết mình hoàn toàn sai lầm.

Còn Yong Junhyung.

Bằng cách quái gì mà cậu lại gặp hắn !

Và lại nằm trên giường của hắn.

Có chết cậu cũng không quên được kẻ đáng nguyền rủa ấy.

Kẻ đã biến những năm trung học của cậu thành địa ngục.

Vậy nên khi nhận ra người đã cứu mình không ai khác hơn là Yong Junhyung, Yoseob đành chọn cách đánh bài chuồn, lặng lẽ rời khỏi căn nhà ấy mà không có một lời từ biệt.

Dẹp chuyện tên điên ấy đi.

Yoseob bật đầu dậy, khiến Kikwang quay sang nhìn với ánh mắt kinh hãi. Không để cậu bạn ngố kia mở lời, Yoseob đã nói :

- Kwangie này, kiếm giùm tớ chỗ trọ được không ?

End chap 1

Chap 2

Ngập ngừng bên bậc thềm, Yoseob ngần ngừ mãi, rồi cậu thu hết can đảm đẩy cửa vào, đôi tay run run.

Đập vào mắt cậu là một hình ảnh không hay ho tí nào.

Dongwoon đang ôm Doojoon, gương mặt làm nũng như để vòi vĩnh một thứ gì đó.

Tia nhìn của Yoseob trượt từ gương mặt Dongwoon đến Doojoon. Gương mặt anh nghiêm nghị nhưng rạng ngời hạnh phúc, nụ cười rộng đến tai nhưng vẫn cố kìm nén lại để làm mặt nghiêm.

Có cái gì đó rạn nứt sâu trong tâm hồn Yoseob.

Cậu biết, sớm muộn gì cậu cũng phải đối mặt với sự thật. Sớm muộn gì cậu cũng phải nhìn thấy những cảnh tình tứ như thế này.

Nhưng sao cậu lại khó chịu thế ?

Văng vẳng bên tai là tiếng bong bóng xà phòng vỡ tan, đập vào trí óc cậu, mang theo một nỗi đau thăm thẳm.

- Ahem !

Doojoon và Dongwoon giật mình, rồi vội vàng buông nhau ra, sắc đỏ lan khắp gò má. Dongwoon nhe răng cười với Yoseob rồi chạy biến vào trong, còn Doojoon với bản lĩnh “mặt dày đá ném không thủng” vẫn tươi cười cốc đầu Yoseob.

- Bây giờ mới chịu mò về nhà à ? Đêm qua tá túc ở nhà ai thế ?

- Không việc gì đến anh.

Yoseob xẵng giọng, nhưng cậu chợt chột dạ khi thấy ánh mắt ngạc nhiên của Doojoon. Sĩ diện của một thằng con trai hai mươi mốt tuổi có thừa… hèn nhát ép cậu phải chôn sâu tình cảm vào lòng, đặc biệt là trước mặt Doojoon.

Ép cơ mặt của mình vẽ ra thành một nụ cười không thế nào giả tạo hơn, Yoseob vỗ vai Doojoon.

- Mà Dongwoonie nó “thú tội” với anh rồi đấy à ? Ôm ấp nhau giữa thiên hạ không ngại ngần như vậy sao ?

Cái cau mày của Doojoon dần giãn ra rồi anh toét miệng cười :

- Em biết chuyện anh với nó rồi à ? Là anh tỏ tình trước đấy chứ. Thằng bé cũng thật là, có ai được người mình yêu tỏ tình mà trợn mắt ra nhìn rồi chạy biến vào phòng vệ sinh ngồi khóc ngon lành không. Nó còn bảo nó tưởng anh thích em mới ghê chứ.

Yoseob sầm mặt lại. Tay cậu siết chặt dây đeo ba lô, móng tay hằn vào bàn tay, để lại những vết sắc đỏ trên da thịt.

Anh đâu biết lời nói của anh như lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim vốn đã vỡ nát của cậu.

Chiếc ba lô nặng trĩu dần trên vai cậu, tựa như cậu đang mang một gánh nặng ngàn cân. Liếc mắt về phía Doojoon, cậu nói nhỏ :

- Em vào phòng vệ sinh một lát.

Rồi không kịp để cho anh đáp lời, cậu chạy thẳng vào trong, xô cửa, đóng chặt lại. Bàn tay vẫn còn đặt trên tay nắm cửa, cả thân hình nặng nề của cậu trượt dần xuống.

Những giọt nước long lanh trượt dần khỏi khóe mắt cậu, lăn trên cổ, đáp xuống nền nhà.

Một giọt.

Hai giọt.

Ba giọt.

Cậu đưa tay lên chùi nước mắt. Nhưng càng cố chùi, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Nhiều đến mức cậu không thể đếm được, càng không thể lau khô.

Bất lực, cậu đập tay thật mạng xuống sàn nhà. Bàn tay đỏ lên, cảm giác đau đớn thấm qua da, xuyên đến từng dây thần kinh, nhưng chẳng thấm vào đâu sao với nỗi đau tinh thần của cậu lúc này.

Yoon Doojoon luôn là người cậu san sẻ niềm vui, luôn là người lắng nghe cậu huyên thuyên mọi sự trước khi cậu chìm sâu vào giấc ngủ.

Yoon Doojoon luôn là người ở bên cậu khi người thân của cậu lần lượt rời bỏ thế giới này.

Yoon Doojoon luôn là người luôn an ủi cậu, vực cậu đứng lên sau thất bại, khiến cậu đạt được thành công như ngày hôm nay.

Yoon Doojoon luôn là người dành cho cậu ánh mắt thương yêu, những nụ hôn ngọt ngào lên trán.

Từ trước đến giờ, mỗi lần cậu buồn, cậu đều lao vào vòng tay Yoon Doojoon mà khóc ngon lành.

Nhưng bây giờ trở đi, vòng tay ấm áp ấy đâu còn thuộc về cậu nữa.

Cậu khao khát muốn thét lên. Nhưng tiếng thét cứ nghẹn lại, vỡ tan trong lồng ngực, chỉ còn tiếng nấc uất ức có thể thoát ra khỏi cổ họng.

Mày đang làm cái quái gì vậy ?

Mày là Yang Yoseob, một thằng bé nghèo đã vượt qua mọi khó khăn để lên tỉnh học hành, trở thành sinh viên giỏi nhất Đại học Seoul.

Vậy mà giờ đây ngồi khóc lóc như một đứa con gái chỉ vì thất tình à ?

Xin cậu, đừng trách tôi nữa.

Tôi biết, tôi yếu đuối, đáng thương hại.

Nhưng tôi chỉ khóc cho ngày hôm nay, chỉ duy nhất ngày hôm nay thôi.

Ngày mai tôi sẽ trở lại là Yang Yoseob tươi cười, mạnh mẽ.

Đừng trách tôi nữa

Hãy cho tôi khóc lần này thôi…

I found the way to let you leave

I never really had it coming…

Giọng hát hư ảo của Mellow vang lên. Lần thứ hai trong ngày, tiếng chuông đã đánh thức cậu dậy. Yoseob mò mẫm trong túi, rút ra chiếc điện thoại. Là Kikwang.

Hít một hơi dài, tự nhủ bản thân rằng hãy tỉnh táo, cậu mở máy.

- Gọi tớ có chuyện gì sao ?

- Này, đang làm gì thế ? – Giọng Kikwang léo nhéo ở đầu dây bên kia. Hình như cậu ta đang ở chỗ nào đó rất ồn ào.

- Cậu nói cái gì, tớ không nghe rõ.

- Đang làm gì vậy ? Chuyện cậu nhờ tớ kiếm chỗ trọ, là thật chứ ?

- Cậu đang ở cái chỗ quái nào vậy ? Ồn quá, tớ nghe không ra.

Tiếng Kikwang cúp máy. Yoseob thở dài. Hỏi cho có thôi, chứ Yoseob thừa biết Kikwang đang đắm mình ở đâu. Cái tay nổi tiếng ăn chơi, hết giờ học là chui vào vũ trường mà bay nhảy. Bề ngoài hào hoa, phong nhã, nổi tiếng sát gái, chỉ mình Yoseob biết cậu bạn thân của mình chỉ là một tên ngố rừng không hơn không kém.

Yoseob đẩy cửa phòng vệ sinh, bước ra ngoài. Cả căn nhà im ắng một cách lạ thường. Có lẽ Doojoon và Dongwoon đã ra ngoài thưởng thức bữa tối hạnh phúc với nhau rồi.

“Tệ thật, chẳng ai gọi mình dậy. Có lẽ họ quên mất sự tồn tại của mình”, cậu mỉm cười cay đắng.

Một lát sau, tiếng chuông gọi lại.

- Có chuyện gì vậy ?

- Chuyện cậu nhờ tớ kiếm chỗ trọ giùm, là thật chứ ?

- Chứ tớ đùa cậu làm gì ? – Yoseob gắt gỏng.

- Lần nào cãi nhau với Doojoon cậu chẳng nói thế !

Yoseob im lặng. Có nên nói cho Kikwang biết mọi chuyện không ?

- Lần này là thật đấy. – Cậu thở dài. Ngần ngừ một đỗi, cậu quyết định nói tất tần tật mọi chuyện ra.

Kikwang không nói gì. Họ đã thân nhau quá lâu, đủ để Kikwang hiểu, những lúc như thế này, thay vì những lời an ủi sáo rỗng, Yoseob cần một sự cảm thông trong câm lặng.

- Này.

- Hm ?

- Hay đến vũ trường chơi với tớ đi, cho quên sầu.

- Cậu đang dụ dỗ tớ đấy hả ? – Yoseob nhăn mặt, giọng làu bàu – Tới cái chốn ấy có hay ho gì đâu.

- Thì phải thử mới biết có hay ho hay không chứ. – Kikwang bật cười – Trốn mãi trong nhà với sách vở như cậu khéo biến thành ông già đấy.

- Này, mặt tôi trông trẻ hơn mặt cậu đấy nhé. – Yoseob gắt, nhưng cậu vẫn chấp nhận lời rủ rê của Kikwang.

Đi một lần thôi cũng đâu có sao.

Hơn bao giờ hết, cậu cần một liều thuốc để ru ngủ nỗi đau của chính mình.

Vũ trường quả nhiên là chốn cho những con thiêu thân tự sát.

Đó là nơi mà cậu khinh bỉ hơn bao giờ hết. Toàn là một lũ vùi mình trong ánh sáng lập lòe, những cuộc ăn chơi trác táng, những cuộc say bí tỉ thâu đêm, tất cả chỉ để trốn tránh thực tại, trốn tránh ánh sáng mặt trời.

Vậy mà giờ, cậu cũng là một trong số bọn họ.

Mặc kệ. Là một con thiêu thân thì có sao. Lâu lâu buông thả mình để tìm chút khoái cảm, quên đi cơn đau dằn vặt trong lòng, như kẻ đang hấp hối tìm chút ma túy. Qua cơn say, cậu sẽ trở lại là Yang Yoseob.

Xin lỗi Yoon Doojoon. Anh không thể khiến tôi đau lòng hơn nữa được đâu.

- Cho hai ly whiskey thượng hạng ! – Kikwang hất hàm, giọng ra lệnh không hề kiêng nể.

Nhiều lúc Yoseob không hiểu sao mình có thể chơi thân với Kikwang. Yang Yoseob – một tên nhà quê tỉnh lẻ, lặn lội qua biết bao khổ cực mới kiếm được một suất học ở Đại học danh giá nhất Đại Hàn Dân Quốc ; còn Lee Kikwang – một tên công tử ăn chơi trác táng, lấy việc học làm xa xỉ, coi chuyện tình yêu là trò đùa.

Vậy mà, tâm hồn họ lại có những nét đồng điệu đến khó tin.

- Này nhóc, bạn em đấy à ?

Một tên lạ mặt, dáng người cao và mảnh khảnh, mái tóc nhuộm cam chói lọi, gương mặt đẹp như con gái đến bên cạnh Kikwang. Hắn ta đang hướng cái nhìn tò mò về phía Yoseob.

- Vâng, cái thằng mọt sách mà em hay kể ấy. Hyunseung-hyung thấy thế nào ?

Yoseob ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Hyunseung.

Tuy nãy giờ tiếp xúc không nhiều người, nhưng Yoseob có thể cảm nhận rõ, anh ta khác hẳn với những kẻ đang nhảy múa điên cuồng trong vũ trường này.

Xung quanh anh ta có một luồng sáng rất lạ. Ấm áp nhưng cũng không kém phần bí ẩn. Ánh mắt anh ta lấp lánh một tia nhìn dịu dàng. Trông anh ta không bệnh hoạn và héo hon giống như một kẻ ngày đêm ăn chơi.

Hyunseung đưa mắt nhìn Kikwang, cái nhìn không hài lòng. Anh nói khẽ :

- Thằng nhóc trông hiền lành thế này mà sao em lôi vào đây hả ?

Kikwang bật cười khoái trá :

- Mới thất tình anh ạ. Vào đây chơi cho quên đời ấy mà.

Không hiểu sao, Yoseob không cảm thấy khó chịu vì những lời nói của Kikwang.

Nếu như bình thường, nghe đến chữ “thất tình” có lẽ cậu sẽ đau như bị dao cứa vào tim.

Nhưng giờ cậu chẳng cảm thấy gì cả.

Có lẽ do hơi men đã thấm vào người.

Hoặc do nước mắt đã cạn.

Hyunseung nhìn cậu, khẽ lắc đầu. Không hiểu sao Yoseob thấy mình hơi mến anh ta. Có lẽ vì ánh mắt đặc biệt ấy, nó khiến cậu nhớ đến anh.

Mày điên rồi, quên cái gã tồi ấy đi.

Nhưng anh ta có làm gì tồi tệ đâu ?

Anh chưa một lần nói yêu cậu.

Anh chỉ quan tâm, chăm chút đến cậu như một người anh trai.

Chỉ là do cậu tự huyễn hoặc chính mình thôi.

Một giọt nước mắt rơi khỏi khóe mi, chảy dài trên má.

Đưa tay vò nát mái tóc, cậu gọi thêm một li nữa.

Đã nói là quên hắn ta đi kia mà ! Cậu vào đây đâu phải để uống say xong rồi lại ngồi khóc như những bậc triết nhân cổ đại.

Muốn thế thì phải nhảy, phải nhảy thật điên cuồng lên.

Đứng bật dậy, Yoseob nắm cổ tay Kikwang rồi kéo cậu bạn đi.

- Này, cậu đang làm gì đấy ? – Kikwang hỏi, ánh mắt ngỡ ngàng pha chút thích thú.

- Nhảy ! Chẳng phải cậu lôi tớ đến nơi này là để quên sầu sao !

Kikwang bật cười thích thú. Cậu đưa tay ôm lấy eo Yoseob, môi áp khẽ vào má cậu bạn, mỉm cười ngọt ngào.

- Được, tớ chiều cậu.

Cuộc vui kéo dài thâu đêm.

Yoseob không nhớ mình đã nhảy bao nhiêu bài, đã uống bao nhiêu ly. Chỉ biết họng cậu đã khô rát, dạ dày thì đau quằn quại, chân tay rã rời đến mức đứng còn không vững. Nhưng cậu vẫn muốn uống nữa, muốn nhảy nữa. Cảm giác bệnh hoạn thấm vào các giác quan, ăn mòn da thịt của cậu. Cậu muốn chết, chết ngay lập tức.

Ai nói cậu đã chai sạn.

Ai nói Yoon Doojoon không thể khiến cậu đau thêm ?

Nỗi đau ngấm dần dần mới thực sự đáng sợ.

Kikwang hình như đã nhận ra sai lầm của mình. Cậu cố gắng kéo Yoseob ra ngoài, nhưng Yoseob cứ ngoan cố hất tay Kikwang ra mà gọi thêm rượu. Tên bartender cũng bắt đầu ái ngại trước tình trạng của Yoseob, nhưng lợi nhuận vẫn bắt hắn phục vụ cho cậu.

Hyunseung thì chỉ ngồi nhìn với ánh mắt bất lực. Có lẽ ngay từ đầu anh đã biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng không cách nào cản được. Ánh mắt buồn cứ nhìn theo từng ly rượu cạn dần.

Kikwang lắc đầu ái ngại. Cậu lôi điện thoại ra. Cách duy nhất bây giờ là gọi cho Doojoon. Nhưng Yoseob hiểu tính Kikwang hơi ai hết. Cậu lao tới chụp lấy điện thoại của bạn mình và ném nó xuống sàn, vỡ tan. Yoseob bật cười lanh lảnh. Cậu muốn mọi thứ phải vỡ tan, như trái tim của cậu lúc này.

Đang lúc cơn điên của Yoseob dâng lên cao nhất, một giọng nói đầy uy lực vang lên khiến mọi người xung quanh giật mình.

- Tránh ra !

Bàn tay dứt khoát đẩy Kikwang sang một bên. Dù không biết đó là ai, nhưng cậu vẫn lập tức tránh ra như nhận được mệnh lệnh.

Kikwang nhìn sang Hyunseung. Cậu thấy anh cũng đang rất ngạc nhiên.

Đến thẳng bên Yoseob, người lạ mặt lập tức nắm chặt lấy hai tay đang vung vẩy của cậu, gương mặt lạnh băng, ánh mắt đen thẳm nhìn thẳng vào mắt Yoseob.

- Nhận ra tôi chứ ?

- Bỏ tôi r…

Yoseob khựng lại. Dù có say đến thế nào, cậu vẫn nhận ra ánh mắt đó, giọng nói đó.

Là hắn.

Lý trí bảo cậu phải vùng ra ngay. Ngay lập tức. Nếu không cậu sẽ bị giết chết.

Nhưng chẳng phải bây giờ cậu muốn chết lắm sao ?

Không. Chết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net