88: Hai Anh Em Không Ba Không Mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa đến hai mươi phút, chiếc siêu xe màu hồng của Đường Dực Đình đã dừng ở gần bãi cỏ.

Lê Tiếu đứng dậy, khi chào từ biệt Thương Úc thì anh trầm giọng hỏi: "Tiệc chia tay tổ chức ở đâu?"

"Khách sạn Hoàng Gia."

Anh lười biếng cụp mắt: "Ừm, đi đi, hôm nay uống rượu thì đừng lái xe."

...

Lên xe, Đường Dực Đình còn liếc ngoài cửa như thật: "Tiếu à, người đàn ông kia..."

Lê Tiếu thắt dây an toàn, nhếch môi: “Ừ, chính là người cậu đang nghĩ."

Đường Dực Đình run người, cứng ngắc quay đầu, chỉ điện thoại đặt trên đùi: “Vậy, dãy số mười con liên tục.."

"Cũng là của anh ấy" Lê liếu liếc nhìn cô nàng, đáp lại.

Ngay lập tức, Đường Dực Đình cảm giác giá trị điện thoại của mình tăng vọt vô hạn!

Trong lịch sử cuộc gọi của cô lại có số của bá chủ Nam Dương, cô vẫn còn có thể... dùng tiếp chiếc điện thoại này sao?

Cô có nên mang về nhà cúng thờ Phật không nhỉ?

Qua một lúc, Đường Dực Đình vừa nổ máy vừa hỏi: “Điện thoại cậu đâu? Hết pin à?"

"Ở Cục Cảnh sát, chờ tiệc kết thúc thì đi lấy." Dứt lời, Lê Tiếu nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ không muốn nói thêm.

Hai người quay lại phòng tạo hình Thủy Vận.

Đường Dực Đình chỉ vào nửa gương mặt chưa trang điểm mà lên lầu tiếp tục.

Lê Tiếu thì mượn máy tính dùng chung với nhân viên tiệm, ngồi ở khu nghỉ ngơi nhàn nhã gõ bàn phím.

Cô chưa tính giải quyết chuyện Lê Thiếu Quyền.

Dù hai anh em đó có được thả ra, nhưng khó mà nói họ sẽ không tiếp tục làm phiền Lê Thiếu Quyền.

Tạm thời nhốt anh ta ở Cục Cảnh sát cũng xem như một cách bảo vệ.

...

Nửa tiếng sau, Đường Dực Đình mặc một chiếc váy đuôi cá màu bạc xuống lầu.

Thiên kim nhà họ Đường dù bình thường tùy tính, nhưng sau khi chú tâm ăn mặc thì vẫn xinh đẹp tuyệt vời.

Đường Dực Đình vén lọn tóc bên đầu vai, đến cạnh Lê Tiếu ngồi xuống, tò mò nghiêng đầu nhìn màn hình máy tính: “Ấy, cô gái này là ai thế? Xinh ghê."

Trong màn hình hiện lên một bức ảnh khá mơ hồ.

Cô gái còn trẻ, mặt trái xoan, mắt quả nho, đường nét hài hòa sáng sủa.

Lê Tiếu vuốt cằm, chép miệng nhìn về phía màn hình: “Cậu thấy bức ảnh này có dùng app chỉnh sửa chưa?"

Đường Dực Đình là một người thích selfie, nên trong điện thoại của cô, app chỉnh sửa còn nhiều hơn app xã giao.

Cô nàng ngắm bức ảnh, lắc đầu ngay: “Chắc chắn không dùng đầu, nhìn qua là thấy mặt thật rồi. Nếu như ảnh này đã dùng qua app rồi thì lập tức sẽ lật xe mất."

Ánh mắt Lê Tiếu sâu xa như có điều suy nghĩ.

Vì vậy, một người chuyên về kỹ thuật như Lê Thiếu Quyền hẳn không có chuyện không phân biệt được ảnh thật hay giả.

Nhưng gương mặt cô gái bây giờ dường như là hai người khác nhau.

Sao lại thế?

Lúc này, Đường Dực Đình chạm bả vai Lê Tiếu, nhìn hình nghi ngờ hỏi: “Đây là ai thế? Đẹp như vậy thì debut ngay cũng được nữa."

"Quan Minh Ngọc." Lê Tiếu nói tên.

Đường Dực Đình chưa từng nghe qua lại nhìn hình mà than thở đôi câu, rồi giục cô: “Đi thôi, phải đến khách sạn rồi. Tối nay mình phải đẹp át tất cả."

Lê Tiếu chỉ ừ, xóa sạch hình và tư liệu, rồi xóa luôn cả mấy phần mềm.

Sau khi khởi động lại thì cô trả máy tính cho nhân viên tiệm.

Trước khi tư liệu bị xóa sạch, Đường Dực Đình thấy qua một ít tin tức: Cặp anh em không ba không mẹ, anh là Quan Minh Thần, em gái là Quan Minh Ngọc.

...

Năm giờ, Lê Tiếu và Đường Dực Đình ăn mặc đỏm dáng đến khách sạn Hoàng Gia.

Chắc vì hai ngành cùng tổ chức tiệc nên ở trước khách sạn có đặt bảng chỉ dẫn.

Dạ tiệc ngành Tài chính ở sảnh Đông, ngành Kỹ thuật sinh học ở sảnh Tây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net