Chương 151+152

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười giờ sáng hôm sau.

Lê Tiếu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Tối qua cô băng bó xong vết thương cho Lạc Vũ rồi hai người chia tay nhau dưới lầu phòng thí nghiệm Nhân Hòa.

Về nhà, cô lại bận đến khuya, gần hai giờ mới ngủ.

Lê Tiếu có tính cáu kỉnh khi ngủ dậy.

Khổ nỗi tối qua cô lại để điện thoại trên bàn, tiếng chuông kia vang từng đợt khiến người ta không chịu nổi.

Qua nửa phút, cô bước xuống giường, cầm điện thoại lên tính tắt máy, nhưng lại nhận ra là điện thoại của Lưu Vân.

Hử?

Không phải anh ta đến Parma với Thương Úc rồi à?

Lê Tiếu trầm ngâm, lúc bắt máy thì giọng hòa hoãn lại: "Có chuyện gì thế?"

Trong điện thoại hơi ồn.

Mà giọng nói cố ý hạ thấp của Lưu Vân cũng rất nặng nề: "Cô Lê...!cô có thể đến biệt thự Nam Dương một chuyến không?"

Nghe được sự khác thường của Lưu Vân, Lê Tiếu quấn lọn tóc, híp mắt: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Trước hết cô cứ đến đã...!tôi sợ Lạc Vũ không cáng đáng nổi!"

Lê Tiếu căng thẳng, lập tức tinh táo hẳn ra: "Cô ấy thế nào?"

Lẽ nào vết thương trở nặng?

Nhưng Lê Tiếu rất tự tin với năng lực xử lý vết thương của mình, không thể có chuyện phán đoán sai lầm.

Lưu Vân lại đè thấp giọng, dường như chỉ thều thào: "Cô Lê, e rằng giờ chỉ có cô mới khuyên được lão đại."

Thương Úc về rồi?

Lê Tiếu không gặng hỏi cụ thể thêm, rửa mặt chải đầu bằng tốc độ nhanh nhất rồi mặc áo khoác quần jeans ra ngoài.

Chưa đến mười một giờ, Lê Tiếu đã đến biệt thự Nam Dương.

Lúc xuống xe, cô không trì hoãn mà quen lối vào cửa.

Vừa vào phòng khách, cô đã nhận ra bầu không khí không ổn, nghiêm túc, vắng lặng hơn so với bình thường, yên ắng đến mức không nghe được một tiếng động nào.

Lê Tiếu đứng ở cửa nhìn quanh, mấy giây sau, Lưu Vân xuất hiện gần thang máy.

Anh ta chỉ mặc sơ mi trắng, cổ áo rơi mất hai nút, tóc cũng hơi rối, nhất là phần vải trên cánh tay còn dính máu.

Ánh mắt Lê Tiếu lập tức trở nên nặng nề, cô bước nhanh đến trước mặt Lưu Vân: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lưu Vân chia tay về thang máy, căng thẳng: "Cô Lê, mời bên này."

Chưa đến nửa phút, Lê Tiếu đã theo Lưu Vân đến phòng huấn luyện ở tầng hai dưới hầm.

Từ đầu đến cuối, Lưu Vân không nói một lời, nét mặt cũng chưa từng thả lỏng.

Rồi vào phòng huấn luyện rộng gần nghìn mét vuông, Lê Tiếu từ từ đi vào.

Vừa thấy Lạc Vũ ở trên lôi đài cả người như đẫm máu, nhịp tim cô lập tức rối loạn.

Lúc này, có khoảng hai mươi vệ sĩ áo đen đứng vây quanh lôi đài rộng rãi, vẻ mặt nghiêm túc, khí thế bừng bùng, ngầm hằm hè quan sát.

Làm gì thế?.

Lê Tiếu không hiểu, nhìn quanh bốn phía, lập tức phát hiện cách lôi đài không xa, Thương Úc đang ngồi bắt tréo chân trên sofa, cổ áo mở rộng.

Môi anh khẽ nhếch, dường như tâm trạng không tồi.

Nhưng chỉ qua một cái liếc mắt, Lê Tiếu đã nhận ra sự âm trầm lạnh thấu xương trong đôi mắt anh.

Nụ cười chỉ là ngụy trang mà thôi.

Cô lững thững tiến lên, quan sát lôi đài.

Cô vừa thấy Lạc Vũ kiệt sức đạp một vệ sĩ xuống, bên tai lập tức truyền đến giọng nói quyến rũ biếng nhác của anh: "Người kế tiếp."

Lê Tiếu hiểu ra, là đánh luân phiên!

Vệ sĩ đang ngẩng đầu đứng thẳng người dưới lôi đài chính là đối thủ của Lạc Vũ.

Đừng nói cô ta đang bị thương, dù là người bình thường thì cứ một chọi một như vậy, không chết cũng tàn phế.

Lê Tiếu thầm than, đi lên trước đẩy đám người ra, cất giọng trong trẻo: "Đợi đã.".

Nghe tiếng, mọi người bên trong phòng huấn luyện đều quay đầu lại nhìn.

Lê Tiếu nắm lấy hai bên áo khoác, mặt lạnh nhạt, đến cạnh lôi đài.

Lưu Vân nói đúng, nếu cô đến muộn một tiếng nữa, dựa vào trạng thái trước mắt của Lạc Vũ, chưa chắc có thể rời khỏi phòng huấn luyện.

Không biết họ đã đánh bao lâu rồi.

Bộ đồ huấn luyện trên người Lạc Vũ thỉnh thoảng nhỏ nước, giống như ngâm giặt vậy, cánh tay trái còn hiện mấy vết máu, xương gò má và chân mày tụ máu bầm, vừa yếu ớt vừa chật vật.

Lê Tiếu mím môi dời tầm mắt, mà Lạc Vũ vừa nhìn thấy cô, dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, thân mình hơi chao đảo, giây kế tiếp sức cùng lực kiệt khuỵu một chân trên lôi đài.

Phòng huấn luyện lớn như vậy nhưng không ai lên tiếng.

Lê Tiếu xoay người nhìn Thương Úc, thuận tay kéo ghế đi đến ngồi xuống cạnh anh.

"Diễn gia." Cô cười nhạt chào hỏi: "Anh về lúc nào thế?"

Anh tùy ý nhướng mi, ánh mắt lướt qua vai Lê Tiếu mà nhìn Lưu Vân ở xa xa.

Lưu Vân né tránh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Thương Úc.

Lê Tiếu ngả người dựa vào ghế, vừa khéo ngăn lại tầm nhìn của Thương Úc.

Đôi mắt sáng trong của cô không hề có tạp chất.

Cách nhau nửa mét, anh thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trong đáy mắt cô.

Thương Úc gác hai tay lên tay vịn, nghiêng đầu nhìn Lê Tiếu: "Về tối qua.Em đến biệt thự làm gì?"

"Rảnh quá không có việc gì nên ghé qua thử." Lê Tiếu chống một tay lên cằm, đối mặt với anh.

Nói xong cô cảm thấy mình chưa đủ chân thành nên bố sung: "Chủ yếu vì muốn gặp anh!"

Thương Úc híp mắt tỉnh rụi, đưa tay đặt tách trà xuống, nhếch môi đầy thâm ý: "Nói thật?"

Rõ ràng bá chủ không dễ gạt vậy đâu.

Lê Tiếu nuốt nước bọt, dưới ánh mắt nóng rực của Thương Úc, cô gật đầu nghiêm túc: "Ừ, nói thật."

Anh đánh giá kỹ Lê Tiếu, ý cười bên môi nhạt đi, khẽ cuộn đầu ngón tay, ánh mắt lành lạnh lại nhìn về phía lôi đài, giơ tay lên tỏ ý: "Nếu rảnh thì cùng nhau quan sát.Các người tiếp tục đi."

"Khoan đã." Lê Tiếu thở dài, vô thức đè cổ tay đang nâng lên của Thương Úc lại.

Ngón tay nhỏ nhắn của cô hơi lạnh, chạm vào da thịt ấm áp của anh, cứ như nước đảo qua, có thể xoa dịu sự nóng nảy trong lòng.

Thương Úc cúi mắt, nhìn ngón tay nơi cổ tay mình, mày rậm dần chau lại, nhìn áo quần của cô, không vui nói: "Sao tay em lạnh thế?"

Vừa nói, anh giằng cổ tay ra, nắm lấy đầu ngón tay lành lạnh của Lê Tiếu.

Sự ấm áp nhẹ nhàng lập tức công kích.

Lê Tiếu như ngừng thở, cảm nhận sự ấm áp trên đầu ngón tay, ánh mắt lóe lên, nhẹ nhàng cong ngón tay cầm ngược lại tay Thương Úc, nói: "Vậy Diễn gia ủ ấm cho em đi, vừa hay em thấy hơi lạnh."

Dứt lời, cô vờ như không có chuyện gì mà nhìn sang hướng khác.

Ngay lúc cô ngoảnh đầu, khóe môi lại nhếch lên.

Thương Úc nhận ra động tác nhỏ của cô, ánh mắt tối lại, lòng bàn tay cũng dần siết chặt.

Trong phòng huấn luyện cực kỳ yên ắng.

Ngay sau đó, Lê Tiếu ổn định lại tâm trạng bay bổng, nhìn lôi đài: "Lạc Vũ đã làm sai điều gì mà phải trừng phạt cô ấy như thế?"

Đánh luân phiên thế này rõ ràng là trừng phạt.
Ngón cái của Thương Úc nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Lê Tiếu, anh nhìn về phía lôi đài, tiếc chữ như vàng: "Không làm tròn chức trách."

Lê Tiếu giãn chân mày, co người trên sofa tìm tư thế thoải mái nhất, sau đó nhìn Thương Úc: "Vì chuyện tối qua sao?".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net