I ( Chương 1-50 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*7:17pm 26-6-16*

Chương 1

Phòng Học Tanh Máu

Lâm Phi, Lâm trong song mộc lâm, Phi trong phi tường, vóc người gầy yếu, là một trẻ mồ côi. Có người nói tính tình Lâm Phi quá quái dị, mặc dù có cảm giác buồn vui mừng tủi nhưng cũng chỉ để trong lòng, vẻ mặt luôn lãnh đạm không có chút biến hóa gì, đối với bất cứ chuyện gì cũng không để tâm. Nhưng hắn lại thuộc tuýp người hành động, một khi quyết định chuyện gì thì dù khó khăn nguy hiểm thấy nào cũng sẽ hoàn thành.

Có thể là bởi lớn lên tại cô nhi viện nên khiến Lâm Phi thiếu nhiệt tình đối với rất nhiều chuyện. Hiện tại chuyện duy nhất có thể khiến hắn hưng phấn chính là máu tươi. Mỗi lần thấy cảnh tượng máu chảy là hắn lại kích thích, hưng phấn. Đó cũng chính là một nguyên nhân khiến Lâm Phi ghi danh vào trường quân sự. Mặt khác là bởi bất cứ thị dân nào của đế quốc, tiến vào trường quân sự đều được miễn học phí, bao ăn ở, còn có một số hỗ trợ nhất định, dù là hỗ trợ ít tới đáng thương.

Vì nuôi sống bản thân, ban ngày Lâm Phi học ở trường quân sự, buổi tối lại làm trợ lý giải phẫu y sinh. Thực tế là nhà giải phẫu rất ít khi tự mình làm, phần lớn đều là do người học nghề Lâm Phi này đi hoàn thành công việc. Hắn giải phẫu các loại khí quan của thi thể ra, cân trọng lượng, cũng để vào túi bảo quản, cuối cùng là giữ lạnh.

Lâm Phi mười chín tuổi hiện giờ đang ngồi bên trong phòng của trường quân sự, cùng hai mươi chín bạn học khác nghe huấn luyện viên cận chiến giảng bài. Huấn luyện viên đang dạy bọn họ lý thuyết cận chiến.

Lâm Phi nhìn mây trắng bay bầu trời ngoài cửa sổ , trong đầu đang muốn học xong liền cùng đám bạn học đi xem một trận đấu máu tanh kích thích: Trận Chiến Cơ Giáp Tử Vong.

Trận Chiến Tử Vong mấy năm gần đây đều là những đại hội dùng Thật Thể Cơ Giáp, mỗi người tham gia không phải là chiến sĩ từ quốc gia đối địch Bách Thú Đế Quốc thì sẽ là tội phạm tử hình của Thiên Long Liên Bang. Trong chiến đấu, bọn họ đều điều khiển Thật Thể Cơ giao chiến, người thua sẽ bị giết chết trong phòng điều khiển. Lâm Phi mới mười chín tuổi, mỗi lần nhìn qua phòng bảo hộ, thấy cảnh tượng chiến đấu máu tanh đó đều cảm thấy máu nóng bốc lên. Cảnh máu tươi như thế làm cho hắn lại có cảm giác trở lại thành người bình thường.

Là một học viên của học viện cơ giáp hạng ba của đế quốc, còn một năm nữa là Lâm Phi sẽ tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, hắn sẽ trở thành một bộ binh cơ giáp bình thường của đế quốc, có lẽ sẽ đi thi khảo hạch tư cách thợ giải phẫu, trở thành một tiểu thị dân. Tóm lại, tất cả đối với hắn hiện giờ đều rất bình thản. Cuộc đời bình thản, quỹ tích cuộc sống bình thản.

Nhưng chuyện phát sinh sau đó lại thay đổi cuộc sống sau này của Lâm Phi.

Lâm Phi ẩn hiện có thể thấy bên ngoài cửa sổ có một chiếc lông màu trắng, từ từ bay lên tay hắn, sau đó liền biến mất.

Ngay lúc Lâm Phi dụi hai mắt mình, xác định xem mình có hoa mắt hay không thì bên tai lại nghe thấy tiếng nói " xác nhận vật chủ, tiến hành dung hợp..." Sau đó hắn liền cảm thấy toàn thân đau đớn kịch liệt, dù chỉ trong một giây nhưng dường như đau tới tận xương tủy, khiến hắn rống lớn một tiếng "á" trong phòng học.

Các bạn học trong phòng đều kinh ngạc nhìn hắn.

- Em kia? Em làm gì đó? Mau ngồi xuống!

Huấn luyện viên nói với Lâm Phi.

Nhìn Lâm Phi không có phản ứng, huấn luyện viên cận chiến đi tới, cầm thước quật vào đầu Lâm Phi. Đánh học sinh đối với giáo viên trường quân sự hạng ba thế này là rất bình thường.

Bị đau đớn trong một giây khiến mồ hôi lạnh túa ra khắp toàn thân, Lâm Phi đang định ngồi xuống thì phát hiện ra cơ thể mình đã không còn theo sự khống chế, kể cả cánh tay cũng không nâng dậy nổi. Hai mắt, kể cả hai mắt cũng không nhắm lại nổi.

Lâm Phi chỉ có thể mở to hai mắt nhìn cái thước trong tay huấn luyện viên đang càng ngày càng tới gần đầu mình.

- Tinh thần lực phù hợp. Hệ Thống Chiến Thần tiến hành dung hợp... Khởi động hệ thống quét tự động, tiêu diệt sinh vật gây nguy hiểm ở phụ cận... Tiến hành quét... Khu vực phụ cận nguy hiểm cấp độ 32, nguy hiểm sơ cấp, tiến hành tiêu diệt...

hay

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại xuất hiện ảo giác như vậy? Cơ thể tôi tại sao lại không chuyển động được?

Lâm Phi giống như là người ngoài đang quan sát mọi chuyện vậy.

Sau đó đột nhiên cơ thể hắn bắt đầu chuyển động nhưng lại không phải do hắn khống chế. Hắn lách một cái, tránh được cái thước mà vị huấn luyện viên đánh tới, dùng tốc độ mắt thường khó thấy được, đưa tay trái túm lấy cổ họng của huấn luyện viên. Sau đó răng rắc một tiếng, năm ngón tay chụm lại. Khi tất cả mọi người kịp phản ứng thì Lâm Phi đã bóp gãy cổ của vị huấn luyện viên cận chiến của bọn họ trong thời gian không quá một giây.

Bạn học bốn phía thấy hành động của Lâm Phi đều sợ hãi, cũng vô cùng kinh ngạc. Lâm Phi muốn giải thích nhưng lại phát hiện ra cơ thể mình hoàn toàn không thể khống chế.

Huấn luyện viên không ngờ đã bị hắn giết. Lâm Phi mất đi quyền khống chế cơ thể. Không biết tại sao, khuôn mặt Lâm Phi lúc bình thường thì vẫn bình thản như vậy nhưng khi nhìn thấy huấn luyện viên cận chiến hung ác vẫn luôn đánh đập học viên chết dưới tay hắn, ánh mắt bỗng mở to tột độ, cảm thấy hơi hưng phấn.

Ngay lúc này, bên tai Lâm Phi lại vang lên tiếng nói điện tử:

- Công kích tiêu diệt, khởi động hệ thống quét. Độ nguy hiểm vùng phụ cận là 14, tiến hành thanh trừ tiếp theo...

Sau đó Lâm Phi mất đi quyền khống chế cơ thể liền nhìn thấy cảnh tượng cả đời này hắn không muốn thấy. Chính cơ thể hắn, lấy tốc độ linh hoạt chạy khắp bốn phía căn phòng, công kích các bạn học. Lúc này hắn giống như tử thần, mỗi lần công kích đều một đòn hạ sát. Qua thời gian không tới một phút, không ngờ hắn đã giết chết cả hai mươi chín bạn học trong phòng này.

- Khởi động thiết bị quét. Mức độ nguy hiểm khu vực lân cận bằng không. Tiến hành dung hợp sâu...

Bên tai lại vang lên tiếng nói điện tử.

- Không!!!!

Lâm Phi muốn rống to nhưng lại không phát ra nổi âm thanh. Sau khi tiếng nói điện tử phát ra bên tai hắn, hắn phát hiện ra mình liền ngồi xuống không nhúc nhích.

- Dung hợp tinh thần thành công.

Đại khái hai mươi phút sau, tiếng nói điện tử lạnh như băng vang lên. Hắn lại chiếm được quyền khống chế cơ thể thể mình lần nữa.

Nhìn bên trong phòng học, kể cả huấn luyện viên và ba mươi thi thể, còn có máu tươi khắp nơi. Nửa giờ trước, cả căn phòng ngồi đầy học viên, giờ lại giống như một nhà xác. Dù Lâm Phi bình thường rất thích nhìn cảnh máu me thì hắn cũng hy vọng đây là một giấc mơ. Lâm Phi ra sức cấu cánh tay mình. Đau đớn làm hắn biết đây không phải một giấc mộng.

- Reng reng reng...

Tiếng chuông tan học vang lên. Hắn biết mình không còn khả năng tiếp tục đi học như bình thường nữa. Cuộc sống bình thản đã tan thành bọt nước.

Làm như thế nào đây? Nói với người khác là mình bị người ngoài hành tinh nhập xác, giết hết toàn bộ bạn học và thầy giáo trong một phút sao? Cho dù nói thì cũng không có ai tin.

Lâm Phi ngồi tại chỗ, ánh mắt lại khôi phục vẻ bình thản, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh ngắt, mây trắng đang trôi thong thả.

Ánh mắt hắn mông lung.

-----o0o-----

Chương 2

Hệ Thống Chiến Thần

Lâm Phi ngồi im lặng bên trong phòng học, không biết làm thế nào, móc một điếu thuốc khỏi túi áo, châm lửa, rít một hơi.

Phòng học vốn cấm hút thuốc nhưng ngay cả thầy giáo cũng đã bị Lâm Phi tiễn lên thiên đường rồi, đương nhiên chẳng ai tới quản hắn hút thuốc nữa. Hắn liên tục châm tiếp một điếu nữa.

Tỉnh táo lại, hiện giờ Lâm Phi muốn cho mình tỉnh táo lại. Giết một loạt cả thầy giáo lẫn bạn học, không biết cái gì đang chờ đợi hắn đây.

So với tử thi khắp phòng thì Lâm Phi còn quan tâm tới tiếng nói lạnh như băng đã biến mất bên tai hơn. Hắn biết chính tiếng nói kia trong nháy mắt đã khiến hắn biến thành ác ma.

- Xuất hiện đi, ác ma khát máu xuất hiện đi.

Lâm Phi nói với chính mình.

Cửa phòng học đột nhiên bị đẩy ra. Mấy nữ sinh đi học từ tiết thứ hai tiến vào phòng, nhìn cảnh tượng máu me khắp nơi, sau đó là một thiếu niên mặc đồng phục học sinh đang ngồi giữa đống người chết mà phả khói:

- Á á á á á á!

Các cô hét lên chói tai, sau đó chạy ra khỏi phòng học.

Khi cửa phòng học bị mở ra, bởi hành động khác thường của mấy nữ sinh khiến cho các học sinh học ở các phòng bốn phía cũng chạy lại xem cuối cùng là có chuyện gì. Mỗi người dù là học sinh hay thầy giáo nhìn thấy cảnh bên trong phòng học đều bị dọa khiếp. Các thầy giáo lập tức gọi điện báo cảnh sát.

Nửa giờ sau, Lâm Phi bị binh lính võ trang hạng năng áp giải tới tòa án quân sự liên bang.

- Lâm Phi, vì sao cậu lại giết chết huấn luyện viên? Vì sao lại giết chết bạn học?

Phụ trách thẩm vấn là một pháp quan trung niên, nhìn hắn như quái vật, đọc ghi chép về chuyện phát sinh nửa giờ trước bên trong phòng học.

Thiếu niên trước mặt thoạt nhìn như gầy yếu, không ngờ lại có thủ pháp hung tàn nhanh tới mức đó, có thể giết chết toàn bộ bạn học và thầy giáo trong phòng.

- Tôi nói kẻ giết người không phải tôi, ông có tin không?

Lâm Phi cười khổ, nói với pháp quan thẩm vấn mình. Hắn muốn biện hộ cho bản thân nhưng cũng không biết nói thế nào. Chẳng lẽ nói mình bị một cái lông dung hợp, sau đó một ác ma tiến vào trong cơ thể sao?

Lâm Phi không muốn bị giải phẫu. Hắn biết nếu mình nói ra chuyện thật thì bản thân nhất định bị bắt, bỏ vào phòng nghiên cứu đặc thù, bị giải phẫu sống thôi.

- Vậy thì cậu giải thích thế nào đây?

Lâm Phi trầm mặc. Pháp quan chỉ chỉ lên màn hình tivi đang đưa tin về vụ thảm sát.

Cuối cùng Lâm Phi phải nhận án tù chung thân, bị giam tới cuối đời tại ngục giam Karl, tội danh mưu sát cấp một, chân phải đeo quả cầu sắt bằng kim loại đặc thù nặng năm mươi cân.

Mà vụ sát nhân này không ngờ lại bị chính phủ bưng bít, không đăng báo. Tin tức cá nhân của Lâm Phi bị chuyển thành văn kiện tuyệt mật cấp hai, cùng cấp độ bí mật với tin tức cá nhân của gián điệp đặc biệt của Bách Thú Đế Quốc.

Ngay đêm đó, Lâm Phi mang theo vật nặng dưới chânđưa lên một chiến thuyền vận chuyển tồi tàn, từ tinh cầu pháp đình chuyển về một tinh cầu xa xôi, ngôi sao Vô Tội có nhà ngục tên là Karl.

Trên thuyền vận chuyển, Lâm Phi bị xếp trong một gian phòng nhỏ đóng kín.

Bốn phía đều là vách tường, ở góc có một hộp bánh mì khô và một bình nước. Đây chính là thức ăn trên đường của hắn.

Chân trái bị đeo quả cầu thép năm mươi cân, Lâm Phi im lặng ngồi trên chiếc giường lạnh như băng, không chăn không đệm.

Một ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Từ một học sinh bình thường, không ngờ lại trở thành tội phạm giết người cấp một. Lâm Phi cảm thấy chắc chắn là trong cơ thể mình còn đang có một ác ma tiềm ẩn.

Ngay lúc Lâm Phi nằm xuống, nhắm hai mắt lại thì bên tại hắn lại vang lên âm thanh lạnh như băng ban ngày.

- Chương Trình Chiến Thần tự khởi động...

Sau đó Lâm Phi cảm thấy có tiếng vù vù bên tai. Tới khi hắn mở mắt lần nữa thì đã phát hiện ra mình đang đứng bên trong một khu mộ.

Trước mắt Lâm Phi có một người đàn ông mặc áo đen khôi ngô. Ánh mắt hắn lạnh lùng phi thường.

- Quỷ!

Lâm Phi muốn xoay người bỏ chạy nhưng lại phát hiện ra, dù mình có chạy về hướng nào thì vẫn thấy người đàn ông khôi ngô kia đứng trước mình mười thước.

- Ký chủ...

Người đàn ông khôi ngô mặc áo đen kia đột nhiên đứng trước mặt Lâm Phi nói.

- Ngươi... Ngươi là ai? Ngươi là ác ma ban ngày khống chế thân thể ta, hay là sinh vật ngoài hành tinh sao? Chỗ này là chỗ nào?

Lâm Phi dùng giọng nói rất kinh hãi hỏi.

- Ta là chương trình phụ trợ cho Chương Trình Chiến Thần do Hệ Thống Chiến Thần mô phỏng ra. Ngươi có thể gọi tôi là quản gia. Đây là ý thức hải bên trong đại não của ngươi. Cảnh tượng bốn phía đều là mô phỏng cả.

Người đàn ông khôi ngô trước mặt Lâm Phi nói.

- Chương Trình Chiến Thần là thứ gì chứ?

- Hệ thống trước khi dung hợp đã bị công kích, mất một bộ phận chương trình. Vấn đề này của ngươi tạm thời chưa thể trả lời được. Trong hệ thống hiện tại chỉ có thể tra ra, t tới từ một tinh cầu văn minh cấp chín.

Quản gia điện tử khôi ngôi trả lời lạnh như băng.

- Chương Trình Chiến Thần là cái gì cứ? Tinh cầu văn minh cấp chín sao? Vậy hiện tại đế quốc ta đang ở là cấp mấy?

Câu trả lời của người đàn ông mặc đồ đen này cũng không khiến Lâm Phi rõ ràng hơn chút nào. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy sợ hãi như vậy, lại thấy nghi hoặc như thế.

- Chương Trình Chiến Thần là chương trình trong thời gian ngắn nhất bồi dưỡng ngươi thành đơn binh tác chiến chiến thần. Vũ trụ phân chia cấp văn minh thành chín cấp. Tinh cầu ngươi đang ở đại khái chừng cấp năm.

Nghe thấy quản gia điện tử trước mắt trả lời như vậy. Chiến thần à, nghe từ này thì chỉ biết đó là danh xưng rất lợi hại thôi. Trong thời gian ngắn nhất, bồi dưỡng mình thành chiến thần. Đến lúc đó chắc mình sẽ vô địch thiên hạ, nhất định phải gặp khiêu chiến bất đồng. Có lẽ lúc đó cuộc sống của mình sẽ trở nên hơi đặc biệt, không còn bình thản như trước nữa.

Nhưng Lâm Phi lập tức bình tĩnh lại sau ảo tưởng trở thành chiến thần. Chương trình biến thái này cũng không phụ thể trung thực đi, vừa phụ thể liền biến mình thành tội phạm giết người. Mà cuộc đời sắp tới của mình sẽ là bị giam bên trong ngục giam Karl trên tinh cầu Vô Tội xa xôi của Thiên Long Liên Bang rồi.

Ngay lúc Lâm Phi đang muốn kết nối tiếp với người đàn ông trước mặt, xem hắn có thể đưa mình rời khỏi chỗ này không thì quản gia khôi ngô đã dùng giọng nói điện tử lạnh như băng nói:

- Khởi động giai đoạn đầu tiên là huấn luyện thể năng. Quét tố chất cơ thể người bị phụ thể, lực phản ứng tinh thần không đạt tiêu chuẩn, tiến hành chương trình huấn luyện cường hóa.

- Huấn luyện cường hóa gì chứ?

Lâm Phi ngạc nhiên hỏi.

Nhưng quản gia trước mặt không trả lời câu hỏi của hắn. Lâm Phi cảm thấy cảnh tượng trước mặt biến đổi, lại trở về căn phòng trên thuyền vận chuyển.

- Bắt đầu huấn luyện tính dẻo, tính bền của cơ thể.

Bên tai Lâm Phi vang lên tiếng nói này. Sau đó hắn phát hiện ra mình lại không thể tự khống chế cơ thể nữa.

Lâm Phi ngồi trên giường, bị chương trình khống chế đứng dậy, sau đó xoạc chân, hai đùi chia thành chín mươi độ.

- Á.

Đau đớn kịch liệt khiến Lâm Phi gào to nhưng dù là tế nào thì cơ thể hắn cũng không hành động theo ý thức của hắn nữa, thực hiện những tư thế mà hắn căn bản không có khả năng thực hiện.

Ngoài mắt và miệng ra, những bộ phận khác căn bản không nghe theo sự khống chế của hắn.

Cơ thể làm những động tác đòi hỏi độ dẻo, độ bền mang lại đau đớn kịch liệt. Lâm Phi cảm thấy dường như toàn bộ cơ thể mình bị kéo căng ra vậy...

-----o0o-----

Chương 3

Ngục Giam Karl

Trải qua một tuần liên tục bị Hệ Thống Chiến Thần biến thái trong não khống chế cơ thể hành hạ, rèn luyện trên tàu vận chuyển, cuối cùng tàu vận chuyển cũng đã tới được ngôi sao Vô Tội, dừng ở bến đỗ tàu bên ngoài cửa ngục giam Karl.

Trải qua một tuần rèn luyện liên tục, Lâm Phi cảm thấy tình huống cơ thể mình đã thay đổi thấy rõ. Chuyện này có liên quan tới việc điều tiết cơ thể hắn không gián đoạn của Hệ Thống Chiến Thần.

Ít nhất hiện tại hắn bước đi liên tiếp với quả cầu sắt nặng năm mươi cân bên chân cũng không cảm thấy nặng nề như ban đầu nữa. Lâm Phi bị mười mấy binh lính võ trang tới tận răng áp giải, giao cho nhân viên hộ vệ ngục giam Karl.

Ngôi sao Vô Tội, chín mươi phần trăm diện tích đều bị sa mạc bao phủ. Cả ngục giam Karl này là một kiến trúc được xây dựng bên trên một ốc đảo lớn trong sa mạc. Đi suốt cả chặng đường bằng tầu vận chuyển, Lâm Phi mệt mỏi, cảm nhận bão cát thổi lên da thịt đau rát. Nhiệt độ thấp của sa mạc vào ban đêm, quần áo tù mỏng manh không thể che nổi. Hắn không thể không bước chân nhanh hơn, tiến vào bên trong một tòa kiến trúc thoạt nhìn trông rất xấu xí - Ngục giam Karl, một trong bốn ngục giam lớn nổi tiếng của đế quốc, chuyên giam giữ những tù nhân phạm tội đặc biệt nghiêm trọng.

Chỉ cần tiến vào ngục giam Karl thì coi như không có đường sống mà đi ra. Không ngờ vài ngày trước còn là một học sinh trường quân sự bình thường, giờ hắn lại bị đưa tới nơi này, trở thành tù trung thân ở đây. Lâm Phi hy vọng đây chỉ là một trò đùa của trời cao đối với hắn nhưng tất cả mọi thứ trước mắt đều chân thật.

Ngục giam Karl là một tòa thành xấu xí. Cánh cửa kim loại cao tới mười mét đang chậm rãi mở ra. Mặt Lâm Phi không chút biểu tình, ôm quả cầu sắt nặng nặng nề trên tay, đi vào bên trong con đường dẫn vào ngục giam Karl. Màu đen và màu trắng. Cả con đường trong ngục giam đều là vách tường và nền bằng kim loại màu đen, cộng với ánh đèn màu trắng, giống như một con thú lớn có thể cắn nuốt người ta. Mà hiện tại hắn không thể không đi vài vòng trong bụng con thú lớn xấu xí này.

Bị hai cảnh ngục mang súng năng lượng đi vào một đoạn đường để tắm rửa, Lâm Phi cởi sạch quần áo, tiến vào đoạn đường tắm rửa tiêu độc dài khoảng mười mét do kim loại màu trắng bạc tạo thành.

Một chất dịch không biết tên bắn ra từ bốn phía con đường, trút lên người Lâm Phi. Hắn không thể không nhanh chóng bước về phía trước. Chất dịch có mùi như nước đái ngựa phun lên người hắn, hình như đã sớm tuyên án thân thể này phải chịu tử hình vậy.

Chẳng lẽ đối xử với tù nhân như người chết sao? Trong lòng Lâm Phi đang nghĩ thì chất dịch đã phun khắp toàn thân hắn. Bùn đất trên cơ thể, mồ hôi do vài ngày ngồi trên tàu vận chuyển lần lượt bị rửa sạch. Lần đầu tiên có người tắm cho từ khi ra đời tới nay, nhưng lại không phải trong phòng tắm được mỹ nữ phục vụ mà lại là ở trong ngục giam nam binh.

Sau khi ra khỏi con đường tắm rửa, Lâm Phi đứng bên trong một phòng gió nóng, bị thổi khô, lại được cấp cho một bộ quần áo, hoàn thành xong chương trình tắm rửa.

Hắn ngồi trên ghế bên trong phòng thổi khô, mặc vào một bộ quần áo tù, bên trên có ghi mấy chữ "cực kỳ nguy hiểm" màu đen trắng.

Hắn đã mặc xong bộ đồ này rất nhanh, thấy bốn chữ "cực kỳ nguy hiểm" ở phía sau lưng đặc biệt khó coi, không có chút thẩm mỹ nào, làm xấu đi cả bộ áo tù hai màu đen trắng gợi cảm này.

Sau đó Lâm Phi được đưa tới một phòng giam âm u, chắc chưa được tám mét vuông, có một phòng vệ sinh nhỏ, bốn chiếc giường sắt. Cửa phòng giam không ngờ là do vách tường laser tạo thành.

Bị cai ngục áp giải, Lâm Phi bị đưa vào bên trong phòng giam nhỏ cho bốn người này. Cửa phòng giam đóng lại rất nhanh. Cai ngục rất thâm ý nhìn bốn chữ "cực kỳ nguy hiểm" phía sau hắn, rời đi rất nhanh. Chắc bọn họ cũng mệt mỏi rồi, phải đi về đi ngủ.

Bốn chiếc giường sắt đặt ở bốn góc của căn phòng. Trong phòng đã có ba người. Một người rất mập, khuôn mặt hung dữ, một người đàn ông trung niên mặt lạnh như băng, trông âm hiểm, còn có một lão già đã gần sáu mươi.

Người đàn ông trung niên lạnh như băng trong đó đang đứng đầu tiên, thoạt nhìn đã biết hắn là lão đại của phòng giam này.

- Thằng ranh, mày phạm tội gì mà vào đây?

Tên mập hỏi Lâm Phi.

Lâm Phi liếc hắn một cái, không trả lời, hoặc có thể nói là không biết phải trả lời thế nào.

Có thể do chưa rõ thân phận Lâm Phi, vẻ mặt tên mập bình thản, sau đó nói:

- Tao vốn là thành viên kim bài của xã hội đen, sau đó trong một lần đánh nhau, bởi chạy chậm nên bị bắt vì tội giết người. Mày đừng thấy tao béo. Người bị thương tới tàn tật trong tay tao ít nhất cũng hai người, chết trong tay tao ít nhất cũng có năm người.

- Lão già phía sau tao là một gián điệp thương mại, bởi vì lừa quá nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net