Thế Thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng phải cuộc đời luôn luôn bất công sao? Trong ái tình lại càng không có sự công bằng, thứ chúng ta nhận được chỉ là những thoả hiệp, những cam chịu và dằn vặt của trái tim.

Phác Xán Liệt kiếp này là anh nợ tôi, nếu có kiếp sau tôi nhất định sẽ dằn vặt anh, để anh có tình mà chẳng thể yêu, để anh cả đời sống trong cô độc.

*

"Phác Xán Liệt, chúng ta đừng dằn vặt nhau nữa." Biện Bạch Hiền mỉm cười, từng giọt nước mắt nóng ẩm như bị gió hạ hong khô.

Cậu ngây ngốc nhìn Phác Xán Liệt, nhìn khuôn mặt vì hốt hoảng mà lắp bắp nói không ra được một câu hoàn chỉnh.

"Em... em mau... tới đây cho tôi..."

Nhìn Biện Bạch Hiền yếu ớt đứng lặng ở mỏm đá, Phác Xán Liệt đâm hoảng, Biện Bạch Hiền chưa bao giờ đe doạ hắn, cũng chưa bao giờ bắt hắn phải cho cậu bất cứ thứ gì, thế nhưng bây giờ người con trai an phận ấy lại cố chấp đứng trước mặt hắn, ngay cả mạng sống cũng không màng đến.

Biện Bạch Hiền mấp máy môi, lắc đầu nói: "Không muốn."

"Tôi chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh, nhưng tôi hối hận vì đã yêu anh quá sâu đậm." Yêu đến độ mù quáng, yêu đến mức hi sinh tất cả, chấp nhận mặc hắn tệ bạc, yêu mù quáng không chừa cho mình đường lui.

Phía sau lưng Biện Bạch Hiền là vực thẳm, sóng biển cuồng bạo va đập vào đá ngầm tạo thành từng đợt âm thanh ầm ầm, hệt như tiếng biển gào thét, trên khuôn mặt bi thương tiều tuỵ, Biện Bạch Hiền thản nhiên cười, cậu không hề sợ hãi, mặc cho gió biển muốn xô ngã vùi cậu xuống lòng biển rộng.

"Cảm ơn tất cả yêu thương giả dối anh trao tặng, cảm ơn vì đã dành cho tôi  những ngọt ngào vốn dĩ tôi không bao giờ có thể chân chính đón nhận." Biện Bạch Hiền mân mê chiếc dây chuyền trên cổ, đây là món đồ hắn tặng cậu, cũng là thứ khiến cậu điên cuồng yêu hắn. Một sợi dây bạc lấp lánh đính viên kim cương nhỏ."

"Tôi biết mình chỉ là hình bóng của người khác, thứ anh yêu là bóng hình cậu ta trong tôi... Vậy nên khi tôi chết rồi, anh sẽ chẳng còn gì để yêu cả." Dù quảng đại bao nhiêu nữa cũng không thể tha thứ cho những xúc phạm của hắn, không thể chấp nhận được việc hắn thô bạo xâm phạm chính mình lại ngạo ngễ gọi tên người con trai khác.

Vì một cái ôm trong cơn say mà yêu hắn, vì món quà duy nhất cả đời được tặng mà yêu hắn. Những thứ Phác Xán Liệt cho cậu đối với hắn là rẻ mạt tầm thường nhưng đối với chàng trai này đó chính là cả gia tài, vì vậy cậu dùng cả tình yêu mà đền đáp.

Biển dù lớn không trả lại nước mắt, trái tim dù lớn cũng không thể dung thứ một người.

Suy cho cùng Biện Bạch Hiền cậu chỉ là món đồ chơi, là công cụ thoả mãn nhu cầu sinh lý kẻ khác.

"Phác Xán Liệt, đã từng một lần anh thật tâm yêu tôi chưa?"

Trong đôi mắt vằn đỏ ẩn nhẫn chứa đựng tất thảy bao xót xa, bao uất ức, bao tuyệt vọng.

"Em mau xuống đây, ở đó rất nguy hiểm." Phác Xán Liệt trốn tránh, con người chưa từng khuất phục bất kì kẻ nào ấy vậy mà trước mặt chàng trai này lại trốn tránh không dám đối diện.

"Anh đã từng thật tâm yêu tôi chưa?" Biện Bạch Hiền càng thêm tuyệt vọng lập lại câu hỏi vốn đã biết sẵn đáp án.

"..." Vẫn là Phác Xán Liệt không trả lời được.

"Khì..." Biện Bạch Hiền phì cười, nụ cười trẻ con không mang chút vụ lợi, trong trẻo, thuần khiết như áng mây trắng trôi nổi trên nền trời xanh.

"Tôi chẳng còn lý do gì ở lại." Không có tình yêu của hắn, bị giam cầm trong lao tù của hắn không có lối thoát.

Thời gian còn sống trong cô nhi viện Biện Bạch Hiền từng mơ ước sẽ có một gia đình hạnh phúc, có người thật tâm yêu thương cậu, cả đời bình đạm bên nhau, không cần một chuyện tình thiên kinh địa nghĩa như trong cổ tích, chỉ cần giản đơn nhưng là chân chính yêu và được yêu.

Cuối cùng cậu lại trải qua mối tình một chiều với Phác Xán Liệt. Cậu hối hận vì đã tham lam tình yêu của hắn, tham lam thứ không thuộc về mình. Đến khi Biện Bạch Hiền từ bỏ tất cả, bỏ chạy khỏi thế giới của hắn lại bị Phác Xán Liệt hắn không cam tâm bắt lại, giam cầm không cho cậu lối thoát.

Vô bi, vô hỉ, vô ái, vô dục có lẽ sẽ tốt hơn cho cậu. Vậy nếu không thể chạy trốn khỏi hắn, vậy thì tự giải thoát cho chính mình vậy.

"Tạm biệt." Hai từ của Biện Bạch Hiền nói ra nhẹ nhàng nhưng như rút cạn toàn bộ sức lực của Phác Xán Liệt, hắn vội vàng chạy về phía cậu, nhưng Biện Bạch Hiền đã phản ứng nhanh hơn bước chân hắn.

Biện Bạch Hiền thụt lùi nửa bước, tiếng đá vụn trượt xuống dốc núi, cậu ngả người về sau, cơ thể nhẹ nhàng tách rời mặt đất, rơi trong không trung vô hạn.

"Biện Bạch Hiền!!!"

Là tiếng Phác Xán Liệt gào hét gọi tên cậu.

Tiếp theo là tiếng gầm trong cổ họng của Phác Xán Liệt, tiếng thở dốc truyền từ bên trên mỏm đá.

Tay Phác Xán Liệt nắm chặt bàn tay lạnh của Biện Bạch Hiền, cố gắng gồng sức níu lấy Biện Bạch Hiền gieo mình xuống biển sâu.

"Con mẹ nó em thật sự muốn chết!!!" Phác Xán Liệt giận dữ quát to, nhưng truyền đến Biện Bạch Hiền chỉ là những mảnh âm thanh rời rạc đứt quãng, gió hạ thét gào cùng tiếng biển gầm gừ xé tan lời hắn. Biện Bạch Hiền tuy không nghe được nhưng ngây ngốc ngước mắt chăm chú nhìn.

Biện Bạch Hiền thân phận rẻ mạt, lại chẳng có tiếng nói, tự tôn của cậu cũng sớm bị Phác Xán Liệt xé bỏ. Biện Bạch Hiền không có thứ gì để bảo vệ cả, cậu mệt mỏi vì là kẻ thay thế, nếu bảo cậu nhu nhược cũng được, bảo cậu hạ đẳng cũng được, cậu đều chấp nhận cả, chỉ là cậu không cam. Cậu muốn thấy Phác Xán Liệt vì cậu mà đau khổ mà hối hận.

Thế nhưng khi nhìn thấy Phác Xán Liệt sợ hãi hoảng loạn trước mắt, Biện Bạch Hiền lại đau khổ thế này.

Nhưng Biện Bạch Hiền thà để chính mình ra đi, tuyệt đối không tiếp tục thoả thuận với hắn như trước kia nữa.

"Anh thua rồi!" Biện Bạch Hiền không chút hối hả, gương mặt thanh tú cùng nụ cười trong trẻo luôn nở trên môi, giọt nước mắt vì lăn trên gò má bị gió hong khô.

Cuộc đời không ngọt ngào như cổ tích, ở những biến cố liệu phép màu có xuất hiện. Như phép màu từng xuất hiện đưa Phác Xán Liệt bước vào cuộc đời cậu vậy.

Dù phép màu có xuất hiện, lần này Biện Bạch Hiền triệt để phá gỡ, sẽ không đón nhận nữa.

"Nắm chặt tay tôi, em không được buông tay." Phác Xán Liệt xiết nắm tay cậu, sợ rằng buông lỏng Biện Bạch Hiền sẽ biến mất trong không gian thênh thang.

"Trả lại cho anh." Sợi dây bạc còn mang hơi ấm của Biện Bạch Hiền được nhét vào lòng bàn tay Phác Xán Liệt. Cậu gỡ từng đốt tay hắn, tách rời mười ngón tay đan nhau thật chặt.

"Đừng mà... Bạch Hiền!!!" Phác Xán Liệt gào lớn, nhưng Biện Bạch Hiền không nghe được nữa rồi, cơ thể nhẹ bẫng rơi mạnh trong không gian, cuối cùng Phác Xán Liệt không còn cơ hội nắm lấy tay cậu nữa. Biện Bạch Hiền không còn cho hắn cơ hội.

Hắn có tất cả, chỉ không có cậu.

Cậu mất tất cả, kể cả hắn.

Suy cho cùng cá chết lướt rách. Biện Bạch Hiền ôm tình yêu của mình hoà vào đại dương mênh mông.

Nếu có kiếp sau, Biện Bạch Hiền muốn chân chính có được yêu thương, không còn là kẻ thế thân.

Chuyện tình cảm không như một bài toán, càng tính toán thì càng rối, việc duy nhất chúng ta có thể giải đáp đơn giản là "yêu" hoặc "không yêu". Bao nhiêu tính toán hay kết quả chỉ là thừa thãi và vô nghĩa cả thôi. Căn bản tình yêu xuất phát từ trái tim chứ không phải khối óc.

Phác Xán Liệt tính toán giỏi, nhưng cả đời không tính nổi bài toán với Biện Bạch Hiền.

Trước khi Biện Bạch Hiền biến mất khỏi tầm mắt, cậu lưu lại cho hắn gương mặt xinh đẹp nhất, rực rỡ, thuần khiết nhất, như chính gương mặt rạng rỡ của chàng trai ấy lần đầu tiên hai người gặp gỡ.

Mà hắn lại như một lọ mực làm vấy bẩn sự thuần khiết trong sáng của cậu.

Nói Biện Bạch Hiền là thế thân cho mối tình cực đoan của hắn đối với người khác là đúng, nhưng thứ hấp dẫn hắn không phải chỉ là những nét tương đồng hắn tìm được trên người cậu.

Hắn giữ lại cậu ấy bên mình lâu như vậy vì cảm giác thoải mái không toan tính hắn nhận ra trong con người cậu, cảm giác rất đỗi ngọt ngào và lòng vị tha của cậu. Hắn dường như đã rung động vì cậu...

Chỉ là...

Việc hắn nhớ nhung người cũ đã trở thành thói quen.

Có những thứ đã trở thành thói quen, một khi muốn sửa thật sự rất khó. Nhưng khi hắn đã sắp sửa đổi được rồi thì cậu lại chọn cách rời khỏi hắn.

Trách rằng anh quá vội vàng yêu em hay trách rằng chúng ta xuất hiện trong cuộc đời nhau quá không đúng lúc đây?

"Bạch Hiền... anh thực sự là có thật tâm yêu em..."

Phác Xán Liệt xiết chặt dây chuyền bạc đính một viên kim cương sáng trong tay, hi vọng lưu giữ được chút hơi ấm quen thuộc của Biện Bạch Hiền, tiếc là lại rất nhanh tản mác, Biện Bạch Hiền đi rồi, một thứ gì cũng không lưu lại cho hắn.

Báo lại Phác Xán Liệt như người vô hồn sống trong tuyệt vọng.

Phác Xán Liệt kiếp này là anh nợ tôi, nếu có kiếp sau tôi nhất định sẽ dằn vặt anh, để anh có tình mà chẳng thể yêu, để anh cả đời sống trong cô độc.

*

Phác Xán Liệt cứ sống cô độc như thế mãi đến khi hắn lần nữa tìm được nguồn ánh sáng sưởi ấm cõi lòng hắn.

Đó là một ngày trong tiết tháng tư, chủ tịch tập đoàn Phác Biện đa quốc gia được mời đến diễn thuyết tại trường đại học bậc nhất cả nước.

Phác Xán Liệt nắm chặt lấy tay chàng trai tình nguyện viên, khiến cậu ấy đâm cuống không biết có nên tiếp tục đưa cho hắn xuất ăn trưa tình nguyện nữa hay không.

"Ngài có thể buông tay tôi không? Ngài làm tôi cảm thấy rất đau." Chàng trai tình nguyện cười gượng, tình huống phát sinh khiến cậu ấy không biết xử trí thế nào.

"Bạch Hiền, chính là em." Phác Xán Liệt càng không có ý buông, gắt gao ôm chặt chàng trai ấy vào lồng ngực, trước bao ánh mắt ngạc nhiên của gần một nghìn sinh viên.

"Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi Bạch Hiền."

"A, thật xin lỗi ngài nhận nhầm người rồi, ngài mau buông tôi ra, cả người tôi đều dính đầy dầu mỡ, sẽ làm ngài bị ám mùi mất." Chàng trai hai tay vẫn đang cầm hai xuất cơm, không thể đẩy người ra được. Vả lại ban nãy cậu cũng đứng ngoài giảng đường xem trộm, người này thật sự rất đáng ngưỡng mộ.

"Được, anh sẽ buông em ra, chỉ cần em để anh ôm một chút." Tìm em đã hai năm, em không biết anh nhớ em đến mức nào đâu!? Bạch Hiền cuối cùng em cũng chịu về với anh rồi, anh sẽ  tuyệt đối không để em rời bỏ anh nữa.

Biện Bạch Hiền không biết phải giấu mặt đi đâu nữa, ai cũng đang nhìn cậu và người đàn ông này. Biện Bạch Hiền mặt đen hơn than thì thầm vào tai Phác Xán Liệt.

"Mọi người đều đang nhìn, ngài không thể như thế được, tôi thân phận tầm thường dù bị chỉ trích cũng không sao, nhưng ngài cao trọng như vậy nếu cứ như thế này sẽ bị người khác bàn tán không hay."

Phác Xán Liệt phì cười, ngược lại lời đe doạ mang tính chất lo sợ của người đối diện, vẫn ôm chặt lấy người, môi kề sát bên tai cậu nói khẽ.

"Em ngoan ngoãn im lặng một chút, anh là muốn ôm em, họ nói gì anh không quan trọng. Nhưng nếu em còn lo ngại, anh trực tiếp ở nơi này, hôn em." Để ai muốn biết thì cho họ thấy - em là người của Phác Xán Liệt.

Biện Bạch Hiền biết hắn hiểu lầm ý tứ của mình muốn mở miệng giải thích, nhưng lại lo sợ câu cuối cùng của người đàn ông này, sợ hắn không quen không biết, giữa thanh thiên bạch nhật, trước cả nghìn con mắt cưỡng hôn cậu. Đành nhu nhược chọn cách im lặng.

Cậu cái gì cũng không có, gia đình không có, tiền bạc không có, không có nhà cửa, cậu được người ta cứu sống dưới biển, may mắn không chết nhưng không có trí nhớ. Đành lao động chân tay kiếm sống qua ngày, lại không có bằng cấp, đành xin một chân chạy giúp việc trong đoàn từ thiện, ngày có cơm ăn ba bữa đối với cậu đã là hạnh phúc.

Sau khi bị Phác Xán Liệt ôm, sau đó bị hắn theo chân nửa bước cũng không rời.

"Bạch Hiền, chúng ta bắt đầu lại, xin cho anh cơ hội nữa theo đuổi em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC