Siêu đoản văn 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Khải ca, anh cảm thấy điều khó chịu nhất trên đời này là gì?

- Điều khó chịu nhất... ờm, là không được ăn thứ mà mình thích ăn nhất.

- Ừm, vậy thứ anh thích ăn nhất là gì?

- Vương Nguyên, cái này em còn phải hỏi sao?

- Phải hỏi a, em không biết thiệt mà - Vương Nguyên chớp mắt nhìn Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải thực sự không thể nào chống đỡ nổi mắt cún thần chưởng của Vương Nguyên, khẽ lắc đầu nói:

- Nếu anh nói cho em biết thì em có cho anh ăn không hả?

- Đương nhiên a. Nhưng rốt cuộc là anh thích ăn gì vậy?

Vương Tuấn Khải khẽ cười một tiếng, xoa đầu Vương Nguyên:

- Sau này nói em nghe có được không?

- Sao không nói bây giờ?

- Vì bây giờ anh chưa thể ăn thứ đó được.

- Vậy a? Anh không phải đã nói là sẽ khó chịu lắm hử?

- Em không cần phải lo, năng lực kiềm chế của anh rất tốt.

- Được rồi, em tin anh.

- Nhưng em vẫn phải giữ lời hứa đó nhé.

- Hừ, anh tưởng Vương Đại Nguyên em là ai chứ, nam tử hán quyết không hai lời.

- Hảo, đến lúc ấy em đừng chạy là được.

Bạn Thỏ ngây thơ trong sáng đã bị dụ lọt tròng một cách vi diệu như thế. Bạn Cua đao nào đó cười đến nỗi răng cũng không thèm giấu luôn rồi.

~ Karry-Roy ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC