Bảy: Eleanor

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SINGAPORE

Sau mấy ngày với những cuộc gọi điện thoại mang tính chiến lược, cuối cùng Eleanor cũng tìm ra nguồn gốc cái tin phiền phức liên quan đến con trai mình. Daisy thú nhận nghe được tin từ người bạn thân của chị dâu mình là Rebecca Tang, người tiết lộ rằng cô nghe tin ấy từ anh trai mình là Moses Tang đang học tại Cambridge cùng Leonard Shang. Và Moses thông báo lại với Eleanor thế này:

– Cháu ở London dự một hội nghị. Đến phút chót, Leonard mời cháu ăn tối tại điền trang miền quê ở Surrey. Cô từng đến đó chưa, cô Young? Ôi trời, một cung điện đấy! Cháu đâu biết nó do Gabriel-Hippolyte Destailleur, kiến trúc sư xây dựng Trang viên Waddesdon cho gia tộc Rothschilds ở Anh, thiết kế. Chúng cháu ăn tối với những khách VIP ang mor26 và MP27 từ Singapore tới thăm và như thường lệ Cassandra Shang chủ trì. Và rồi rất bất ngờ Cassandra nói rất to ngang qua bàn với em dâu của cô, cô Victoria Young, 'Bác không bao giờ đoán được những gì cháu nghe được đâu... Nicky đang hẹn hò với một cô gái Đài Loan ở New York, và giờ anh ấy sẽ đưa cô nàng về Singapore dự lễ cưới Khoo!' Và cô Victoria nói, 'Cháu có chắc không? Người Đài à? Trời ơi, lẽ nào thằng bé mắc bẫy một đứa đào mỏ?' Rồi Cassandra nói gì đó đại loại, 'Chậc, có lẽ không tệ như bác nghĩ đâu. Cháu có nguồn tin cậy rằng chị ấy là người nhà Chu. Bác biết đấy, gia tộc Chu Chất dẻo Đài Bắc. Không hẳn là có tiền từ xưa, nhưng ít ra họ là một trong những gia tộc vững nhất ở Đài Loan.

26 Trong trường hợp này, ang mor dùng để chỉ các chính khách người Anh, chủ yếu Đảng Bảo thủ.

27 Viết tắt của "members of Parliament" (nghị sĩ), trong trường hợp dùng để chỉ các nghị sĩ Singapore, của Đảng Nhân dân Hành động.

Nếu là ai khác, Eleanor sẽ chẳng xem chuyện này là gì hơn mấy lời tán chuyện vu vơ trong đám họ hàng chán ngắt nhà chồng mình. Nhưng chuyện này lại từ Cassandra, vốn thường vô cùng chính xác. Con bé không phải vô cớ có được cái biệt danh "Đài Á châu Một". Eleanor thắc mắc không biết làm thế nào Cassandra có được cái tin sốt dẻo này. Không đời nào Nicky tâm sự với cô em họ thứ hai hay đưa chuyện của mình cả. Cassandra hẳn có được tin tức từ một gián điệp ở New York. Con bé có gián điệp khắp nơi, tất cả đều mong sah kah28 cô bằng cách thông báo tin nóng hổi nào đó.

28 Một từ tiếng Phúc Kiến theo nghĩa đen là "ba chân" và xuất phát từ một hành động khiếm nhã bằng tay, thực hiện bằng cách giơ ba ngón tay như thể đỡ cơ quan sinh dục của ai đó. Đây là hình thức của người Trung Quốc cho hành động mà người phương Tây quen gọi là "sucking up" (dịch là "nịnh hót, bợ đỡ" nhưng hiện trong tiếng Việt có cách nói sát hơn là "nâng bi")..

Eleanor không hề ngạc nhiên rằng con trai mình có thể có bạn gái mới. Điều làm bà ngạc nhiên (hay chính xác hơn, khiến bà lo lắng) là đến tận giờ bà mới biết. Bất kỳ ai cũng thấy rằng Nicky là mục tiêu săn đón số một, và qua nhiều năm có rất nhiều cô gái, anh vờ như giấu kín trước mẹ mình. Tất cả bọn họ đều tầm thường trong mắt Eleanor, vì bà biết con trai mình chưa sẵn sàng kết hôn. Nhưng lần này thì khác.

Eleanor có một quan điểm rất riêng về đàn ông. Bà thực sự tin rằng với hầu hết đàn ông, tất cả những chuyện "đang yêu" hay "tìm được đúng người" đều hoàn toàn chẳng nghĩa lý gì. Hôn nhân đơn thuần là vấn đề thời điểm, và rốt cuộc bất cứ khi nào một người đàn ông chơi bời chán chê và sẵn sàng ổn định, thì cô gái nào tình cờ có mặt lúc đó sẽ là đúng người. Bà đã thấy quan điểm này được minh chứng nhiều lần; thực tế bà gặp Philip Young đúng thời điểm. Tất cả đàn ông trong gia tộc đó có xu hướng kết hôn ở độ tuổi ngoài ba mươi, và giờ Nicky đủ độ chín cho bước chuyển này. Nếu ai đó ở New York đã biết nhiều về mối quan hệ của Nicky đến vậy, và nếu thực tế anh sẽ mang cô gái này về nhà để tham dự đám cưới người bạn thân nhất của mình thì hẳn mọi việc hết sức nghiêm túc. Đủ nghiêm túc đến mức anh chủ định không hề nhắc đến sự hiện diện của cô. Đủ nghiêm túc để khiến mọi kế hoạch được vạch ra tỉ mỉ của Eleanor đều trật lất.

Mặt trời đang lặn khúc xạ những tia nắng qua các ô cửa sổ chạy dài từ sàn lên đến tận trần nhà của căn hộ tầng mái mới hoàn thiện trên Đường Cairnhill, khiến gian phòng khách ngập trong thứ ánh sáng màu cam thẫm. Eleanor nhìn lên bầu trời lúc chập tối, thu vào mắt những tòa nhà tập trung thành từng cụm quanh Đường Scotts Road và không gian trải rộng qua cả Sông Singapore tới tận Keppel, cảng thương mại nhộn nhịp nhất thế giới. Ngay cả sau ba mươi tư năm kết hôn, bà vẫn không mặc nhiên cho rằng mình thấy thật ý nghĩa khi được ngồi đây ngắm một trong những khung cảnh hiếm thấy nhất trên đảo.

Với Eleanor, mỗi con người đều chiếm một không gian cụ thể trong cái vũ trụ xã hội được kiến tạo rất tinh xảo trong tâm trí bà. Như hầu hết những người phụ nữ quanh mình, Eleanor có thể gặp những người châu Á khác ở bất kỳ đâu trên thế giới – chẳng hạn, trong bữa điểm tâm tại Royal China ở London, hay đang mua sắm trong khu quần áo lót của David Jones ở Sydney – và trong vòng ba mươi giây tìm hiểu tên tuổi và nơi họ sống, bà sẽ triển khai thuật toán xã hội của mình và tính toán chính xác vị trí của họ trong chòm sao của mình dựa trên việc gia đình họ là ai, họ có liên hệ với ai, giá trị ròng xấp xỉ của họ là gì, có lợi như thế nào, và có thể xảy ra những bê bối gia đình gì trong vòng năm mươi năm qua.

Gia đình Chu Chất dẻo Đài Bắc mới phất lên, chủ yếu những năm bảy mươi và tám mươi. Việc chẳng biết gì về gia đình này khiến Eleanor đặc biệt lo lắng. Họ có địa vị như thế nào trong xã hội Đài Bắc? Chính xác thì bố mẹ cô gái này là ai, và cô ta được đứng tên thừa kế bao nhiêu tiền? Bà cần biết mình đang gặp những vấn đề gì.

Giờ là 6:45 sáng ở New York. Vừa đến lúc đánh thức Nicky dậy. Bà nhấc điện thoại bằng một tay, còn tay kia duỗi thẳng hết cỡ, cầm chiếc thẻ gọi điện chiết khấu đường dài29 mà bà luôn sử dụng, nheo mắt nhìn hàng chữ số nhỏ xíu. Bà bấm một dãy mã số rất phức tạp và đợi vài tín hiệu tít tít trước khi nhập số điện thoại. Điện thoại đổ chuông bốn lần mới nghe thấy giọng nhắn của Nick: "Xin chào, tôi không nghe điện ngay lúc này được, xin hãy để lại lời nhắn và tôi sẽ gọi lại ngay khi có thể."

29 Những người Hoa giàu có nhờ thừa kế tài sản rất ghét lãng phí tiền cho những cuộc điện thoại đường dài, hệt như việc họ ghét lãng phí tiền mua khăn tắm mềm mịn, nước đóng chai, phòng ngủ khách sạn, đồ ăn Tây đắt tiền, dùng taxi, boa người phục vụ, và bay hạng cao hơn economy.

Eleanor luôn hơi sửng sốt mỗi khi nghe thấy chất giọng "Mỹ" của con trai mình. Bà rất thích giọng Anh Anh bình thường mà anh sử dụng lại mỗi khi trở về Singapore. Bà ngập ngừng nói qua điện thoại: – Nicky, con ở đâu vậy? Tối nay gọi lại cho mẹ và cho mẹ biết thông tin chuyến bay của con, lah. Tất cả mọi người trên đời, trừ mẹ, đều biết con sắp về nhà. Mà này, con sẽ ở với bố mẹ trước hay ở với Ah Ma? Gọi lại cho mẹ nhé. Nhưng đừng gọi tối nay nếu qua nửa đêm rồi. Giờ mẹ sắp phải uống một viên thuốc ngủ Ambien nên sẽ không đánh thức được mẹ trong ít nhất tám tiếng nữa.

Bà gác máy, và sau đó gần như lập tức lại nhấc máy lên; lần này bấm một số di động. – Astrid hả? Cháu phải không?

– Ôi, cháu chào cô Elle. – Astrid nói.

– Cháu khỏe chứ? Nghe cháu nói hơi khang khác.

– Không, cháu ổn, cháu vừa ngủ. – Astrid nói, hắng giọng.

– Ồ. Sao cháu ngủ sớm thế? Ốm à?

– Không, cháu đang ở Paris mà.

– Alamak, cô quên mất cháu đang đi vắng! Xin lỗi đánh thức cháu dậy, lah. Paris thế nào?

– Tuyệt vời.

– Mua sắm nhiều lắm hả?

– Đâu có nhiều lắm. – Astrid hết sức kiên nhẫn trả lời. Chẳng lẽ bà cô gọi điện chỉ để tám chuyện mua sắm sao?

– Ở Louis Vuitton họ vẫn để mấy vạch kẻ để bắt tất cả khách Á đứng đợi à?

– Cháu không rõ. Cháu không vào chỗ Louis Vuitton từ cả chục năm nay rồi ấy, cô Elle.

– Thế thì tốt. Mấy vạch kẻ đó thật tởm, và rồi họ chỉ cho phép người Á mua một thứ. Làm cô nhớ lại thời Nhật chiếm đóng, chúng bắt tất cả người Hoa đứng đợi theo hàng để nhận mấy mẩu thức ăn ôi thiu.

– Vâng, nhưng cháu hiểu tại sao họ cần mấy quy định này, cô ạ. Cô cứ nhìn đám du khách người Á mua sạch những thứ hàng xa xỉ, không chỉ ở Louis Vuitton. Chỗ nào cũng thấy họ, mua mọi thứ trong tầm mắt. Cứ có thương hiệu tên tuổi là họ mua. Đúng là điên rồ. Và cô biết đấy, một số người mua về nhà để bán lại kiếm lời.

– À lah, cũng chính vì đám du lịch chân ướt chân ráo ấy khiến chúng ta mang tiếng. Nhưng cô từng mua sắm ở Paris từ những năm bảy mươi rồi, – cô không đời nào đứng đợi theo hàng và để người khác bảo phải mua những gì! Mà này Astrid, cô muốn hỏi... gần đây cháu có nói chuyện với Nicky không?

Astrid ngừng một lúc.

– Ừm, em có gọi cho cháu vài tuần trước.

– Nó có nói với cháu khi nào nó về Singapore không?

– Không, em không nói chính xác ngày. Nhưng cháu biết chắc em sẽ có mặt vài ngày trước đám cưới Colin, cô có nghĩ vậy không?

– Cháu biết mà lah, Nicky chẳng nói gì với cô hết! – Eleanor ngừng lại, và rồi tiếp tục vẻ thận trọng. – Này, cô đang tính dành cho nó và bạn gái nó một bữa tiệc bất ngờ. Chỉ là một bữa tiệc nhỏ ở căn hộ mới, để chào mừng con bé tới Singapore. Cháu có nghĩ đó là ý hay không?

– Chắc chắn rồi, cô Elle. Cháu nghĩ các em sẽ thích đấy. – Astrid khá sửng sốt thấy bà cô mình lại chào đón Rachel như vậy. Hẳn Nick phải thật sự rất có tài.

– Nhưng cô thật sự chẳng biết mấy về con bé, cho nên không biết lên kế hoạch bữa tiệc này thế nào cho hợp lý. Cháu cho cô vài ý tưởng được không? Năm ngoái ở New York cháu gặp con bé chưa?

– Rồi ạ.

Eleanor thầm nổi giận. Astrid ở New York tháng ba năm ngoái, nghĩa là cô gái này đã hiện diện đến giờ ít nhất một năm rồi.

– Con bé trông thế nào? Rất Đài Loan phải không? – Bà hỏi.

– Đài ấy ạ? Không hề. Với cháu cô ấy có vẻ hoàn toàn Mỹ hóa rồi, – Astrid nhận xét, xong lập tức thấy hối tiếc với những gì mình vừa nói.

Thật kinh khủng, Eleanor nghĩ. Bà luôn thấy các cô gái châu Á nói ngữ điệu Mỹ là rất lố bịch. Tất cả bọn họ đều nghe cứ như đang giả tạo vậy, cứ cố nghe cho có vẻ ang mor.

– Vậy là mặc dù nhà con bé đến từ Đài Loan nhưng con bé lại lớn lên ở Mỹ à?

– Nói thật với cô là cháu thậm chí còn không biết cô ấy có phải từ Đài không ấy.

– Thật à? Nó không nói về gia đình mình ở Đài Bắc à?

– Không hề. – Cô Elle đang muốn biết gì nhỉ? Astrid biết bà cô đang thăm dò, vì thế tự cảm thấy mình phải nói tốt về Rachel hết mức có thể. – Cô ấy rất thông minh và có học thức, cô Elle. Cháu nghĩ cô sẽ thích cô ấy.

– Ồ, vậy là con bé thuộc loại có đầu óc, giống như Nicky.

– Vâng, đúng luôn. Cháu nghe nói cô ấy là một trong những giáo sư rất có triển vọng trong lĩnh vực của mình.

Eleanor thấy bối rối. Một giáo sư! Nicky đang hẹn hò với một giáo sư! Ôi trời, lẽ nào cô này còn già hơn nó? – Nicky không nói với cháu về chuyên môn của con bé.

– Ờ, phát triển kinh tế ạ.

Một ả gái già quỷ quyệt, tính toán. Alamak. Chuyện này càng lúc càng tệ. – Con bé học đại học tại New York à? – Eleanor tiếp tục.

– Không, cô ấy học Stanford, ở California.

– Phải, phải, cô biết Stanford. – Eleanor nói, nghe không có vẻ gì là ấn tượng. Cái trường ở California đó chỉ dành cho những người không vào được Harvard.

– Trường top đầu đấy, cô Elle. – Astrid nói, biết đích xác bà cô mình đang nghĩ gì.

– Ôi, cô cho rằng nếu con bé buộc phải vào một trường đại học Mỹ –

– Thôi mà, cô Elle, Stanford là một trường đại học lớn. Cháu biết cô ấy còn học thạc sĩ ở Northwestern. Rachel rất thông minh và có năng lực, và hoàn toàn thực tế. Cháu nghĩ cô sẽ rất thích cô ấy.

– Ồ, chắc chắn rồi. – Eleanor đáp. Vậy tên con bé là Rachel. Eleanor ngừng lại. Bà chỉ cần thêm một thông tin nữa – phát âm đúng tên gọi của cô gái. Nhưng bà sẽ khai thác thế nào mà không khiến Astrid nghi ngờ đây? Đột nhiên, bà nảy ra một ý. – Cô nghĩ cô sẽ mua một chiếc bánh ngọt chỗ Awfully Chocolate và ghi tên con bé lên đó. Cháu có biết tên con bé phát âm thế nào không? Là C-H-U, C-H-O-O, hay C-H-I-U?

– Cháu nghĩ chỉ là C-H-U thôi.

– Cảm ơn cháu. Cháu đã giúp cô rất nhiều. – Eleanor nói. Nhiều hơn cháu biết rất nhiều đấy.

– Dĩ nhiên rồi, cô Elle. Cứ cho cháu biết nếu có gì đó cháu giúp được cho bữa tiệc của cô. Cháu rất mong được ghé căn hộ mới của cô.

– Ô, cháu vẫn chưa biết à? Cô nghĩ mẹ cháu cũng mua một căn ở đây mà.

– Có thể vậy, nhưng cháu chưa từng thấy. Cháu không thể biết ngay hết tài sản của bố mẹ cháu được.

– Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi. Bố mẹ cháu có rất nhiều nhà đất ở khắp thế giới, không như cậu Philip tội nghiệp của cháu và cô. Cô cậu chỉ có căn nhà ở Sydney và cái chuồng lợn bé xíu này.

– Ôi, cháu biết chắc nó rất ổn dù bé, cô Elle. Chắc không phải là căn sang trọng nhất từng được xây dựng ở Singapore chứ ạ? – Astrid thắc mắc có lẽ đến lần thứ một triệu lý do tất cả họ hàng của cô cứ suốt ngày cố hơn nhau trong việc nói về tài sản của họ.

– Không, lah. Chỉ là một căn hộ rất đơn giản, – không như căn nhà của bố mẹ cháu đâu. Mà này, cô xin lỗi đã đánh thức cháu. Cháu có cần gì đó để ngủ lại không? Cô vẫn uống năm mươi milligram amitriptyline mỗi tối, rồi thêm mười milligram Ambien nếu thật sự muốn ngủ trọn đêm. Nhiều khi cô thêm một viên Lunesta, và nếu không tác dụng thì sẽ dùng Valium...

– Cháu ổn thôi, cô Elle.

– Vậy thế nhé, tạm biệt cháu! – Nói xong, Eleanor gác máy Ván bài của bà đã thắng. Mấy đứa anh em họ chúng nó rất thân thiết với nhau mà. Sao bà lại không nghĩ đến việc gọi cho Astrid sớm hơn nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net