Mười hai: Tòa tháp Gió hú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HONG KONG

Astrid tỉnh giấc vì một vệt nắng hắt lên mặt cô. Mấy giờ rồi nhỉ? Cô nhìn đồng hồ trên chiếc bàn cạnh giường và nhận ra đã hơn mười giờ. Cô vươn vai ngáp, bò ra khỏi giường, và đi vã một chút nước lên mặt cho tỉnh ngủ. Khi đi vào phòng khách, cô thấy bà vú già người Hoa của Charlie đang ngồi trên một chiếc trường kỷ Le Corbusier bằng chrome bọc da bê, chăm chú với một trò chơi gì đó trên iPad. Ah Chee giận dữ ấn vào màn hình, lầm bầm bằng tiếng Quảng Đông: "Lũ chim chết tiệt!" Khi nhận ra Astrid đi ngang qua, bà nhe răng cười. – Hai dà, cô Astrid, cô ngủ ngon chứ? Bữa sáng đang chờ cô đấy. – Bà nói, mắt vẫn không hề rời khỏi màn hình sáng rực.

Một cô hầu trẻ tiến lại chỗ Astrid, ra hiệu về phía phòng ăn và nói: -Thưa bà, mời bà dùng bữa sáng. Ở đó, cô thấy cả một bữa ăn ê hề thịnh soạn được bày biện chờ cô trên chiếc bàn thủy tinh tròn: những bình cà phê, trà và nước cam đi kèm với trứng chần và thịt xông khói thái dày trên một chiếc đĩa ấm, trứng bác kèm xúc xích Cumberland, bánh nướng xốp kiểu Anh, bánh mỳ nướng kiểu Pháp, xoài thái lát kèm sữa chua Hy Lạp, ba loại ngũ cốc ăn sáng, bánh kếp dâu tây và kem Chantilly, bánh rán với cháo cá. Một cô hầu khác đứng chăm chú phía sau Astrid, sẵn sàng phục vụ. Bà Ah Chee vào phòng ăn và nói: – Chúng tôi không biết cô muốn ăn sáng món gì, cho nên đầu bếp làm vài món. Cô ăn đi, ăn đi. Rồi xe sẽ đợi đưa cô tới văn phòng cậu Charlie dưới đồi.

Bà Ah Chee không hài lòng chút nào khi thấy Astrid cầm lấy bát sữa chua và nói: – Tôi chỉ cần thế này thôi. Cô quay lại phòng ngủ và mặc chiếc áo Rick Owens màu xanh mực cùng quần bò trắng. Sau khi chải qua đầu tóc, cô quyết định cột tóc đuôi ngựa – kiểu tóc cô chưa bao giờ để – và lục qua các ngăn kéo phòng tắm của Charlie, cô tìm được một cặp kính râm Cutler and Gross bằng sừng hợp với mình. Đây là cách ẩn mình cô hay chọn. Khi rời phòng ngủ, một cô hầu chạy vội vào sảnh và bấm thang máy, trong khi một người nữa giữ cho cửa thang máy mở cho tới khi Astrid sẵn sàng bước vào. Astrid thoáng ngạc nhiên trước việc một hành động đơn giản như vậy cũng được những cô gái õng ẹo này thực hiện với vẻ khẩn trương nhà binh. Quá khác với những người phục vụ thong thả, hòa nhã mà cô lớn lên cùng.

Trong sảnh, một người tài xế riêng trong bộ đồng phục đen bảnh bao với hàng khuy vàng cúi chào Astrid. – Văn phòng ông Wu ở đâu? – Astrid hỏi.

– Tháp Gió hú, trên Đường Chater. – Anh ta làm hiệu về phía chiếc Bentley màu xanh thẫm đậu bên ngoài, nhưng Astrid nói: – Cảm ơn, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ đi bộ. Cô nhớ rất rõ tòa nhà. Nó chính là nơi Charlie luôn đến lấy những phong bì nhét cứng tiền mặt từ thư ký của cha anh mỗi khi họ đến Hong Kong cho những cuộc mua sắm dịp cuối tuần. Người lái xe chưa kịp phản đối thì Astrid đã băng qua sảnh tới chỗ hệ thống thang cuốn Mid-Levels, quả quyết bước trên sàn chuyển động trong khi nó lượn dần xuống địa hình vùng đồi.

Ở chân thang cuốn trên Phố Queen, Astrid hít một hơi thật sâu và hòa vào dòng người bộ hành đang di chuyển rất nhanh. Ở quận trung tâm của Hong Kong ban ngày có điều gì đó, giống một nguồn năng lượng quay cuồng rất đặc biệt toát ra từ đám đông hối hả luôn tạo cho Astrid một sự khẩn trương. Những chủ nhà băng trong những bộ đồ vải sọc lịch lãm bước đi bên những người lao động công nhật lấm lem và những thiếu niên mặc đồng phục nhà trường, trong khi những phụ nữ ăn mặc thanh lịch với những đôi giày gót cao sang chảnh hòa lẫn với những bà cụ nhăn nheo và những người ăn mày đường phố quần áo không lành lặn.

Astrid rẽ trái vào Phố Pedder và vào khu mua sắm Landmark. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một hàng người dằng dặc. Có chuyện gì vậy nhỉ? Ồ, ra chỉ là một hàng dài tín đồ mua sắm người Hoa đại lục như thường lệ bên ngoài cửa hàng Gucci, nôn nóng chờ đến lượt mình được vào bên trong và mua hàng. Astrid thành thạo vượt qua cả mạng lưới những cầu bộ hành và lối đi nối tòa Landmark với những tòa nhà xung quanh – lên chỗ thang máy tới tầng lửng của tòa nhà Mandarin Oriental, đi qua khu mua sắm ở Alexandra House, xuống một đợt cầu thang ngắn chỗ quán Cà phê Cova, và giờ cô đã ở trong đại sảnh lung linh của Tòa tháp Gió hú.

Quầy lễ tân có vẻ được tạc từ một khối đá malachite lớn, và khi Astrid tiến lại, một người đàn ông đeo tai nghe mặc âu phục thẫm màu chặn cô lại và dè dặt nói, "Cô Teo, tôi ở chỗ ngài Wu. Xin theo tôi." Anh ta dẫn cô qua chỗ kiểm tra an ninh và đi vào buồng thang máy nhanh chạy thẳng lên tầng năm mươi lăm. Cửa thang máy mở vào một gian phòng yên tĩnh, không có cửa sổ, tường bằng thạch cao tuyết hoa màu trắng khảm hoa văn trang trí vòng tròn cực mảnh. Người đàn ông im lặng dẫn Astrid đi qua ba thư ký ngồi ở những chiếc bàn liền kề và qua hai cánh cửa đồng khắc rất hoành tráng.

Astrid thấy mình ở trong văn phòng rộng rãi của Charlie, có phần trần bằng kính hình kim tự tháp cao vút và một dãy ti vi màn hình phẳng dọc theo toàn bộ bức tường, nhấp nháy chiếu các kênh thời sự tài chính từ New York, London, Thượng Hải, và Dubai. Một người đàn ông Hoa ngăm ngăm mặc âu phục đen đeo kính gọng mảnh ngồi trên một chiếc sô pha gần đó.

– Em gần như khiến lái xe của anh hoảng loạn đấy. – Charlie nói, đứng lên khỏi bàn.

Astrid mỉm cười. – Anh cần để nhân viên của mình nghỉ ngơi một chút, Charlie. Họ sống trong tâm lý sợ anh đấy.

– Thật ra, họ sống trong tâm lý sợ vợ anh. – Charlie cười đáp. Anh làm hiệu về phía người đàn ông ngồi trên chiếc sô pha đen. – Đây là ông Lui, người đã tìm ra chồng em bằng cách sử dụng số di động em đưa anh tối qua.

Lui gật đầu với Astrid và bắt đầu nói bằng thứ tiếng Anh giọng Anh nhanh và rõ, vốn rất phổ biến ở Hong Kong.

– Mọi iPhone đều có phần định vị GPS, nên chúng ta có thể truy ra người chủ rất dễ dàng. – Lui giải thích. – Chồng bà ở một căn hộ tại Mong Kok từ tối qua.

Lui đưa Astrid chiếc máy tính xách tay mỏng dính của anh ta, trên đó có một chuỗi hình ảnh: Michael ra khỏi căn hộ, Michael ra khỏi thang máy, Michael xách một đống túi nhựa trên phố.

Bức ảnh cuối cùng, chụp từ một góc cao, cho thấy một phụ nữ mở cửa căn hộ để Michael vào. Bụng Astrid thắt lại. Đây chính là người đàn bà kia. Cô xem xét bức ảnh một lúc lâu, chăm chú nhìn người đàn bà đi chân trần mặc quần sóoc jean và áo dây hở hang.

– Chúng ta có phóng to ảnh được không? – Astrid hỏi. Khi Lui cho cận cảnh vào khuôn mặt lờ mờ, Astrid đột nhiên ngồi xuống sô pha. – Người đàn bà này có gì đó rất quen, – Cô nói, mạch đập rộn lên.

– Cô ta là ai thế? – Charlie hỏi.

– Em không chắc, nhưng em biết em đã gặp cô ta ở đâu đó rồi. – Astrid nói, nhắm mắt lại và đưa tay bóp trán. Rồi cô nhớ ra. Cổ họng cô như thít lại, và cô không thể nói lên lời.

– Em ổn chứ? – Charlie hỏi, nhận ra sắc mặt Astrid.

– Em ổn, chắc vậy. Em tin cô này có mặt ở đám cưới của em. Em nghĩ có một tấm ảnh cô ta chụp cả nhóm trong một cuốn album của em.

– Đám cưới em ư? – Charlie ngỡ ngàng nói. Quay sang Lui, anh hỏi. – Anh nắm được gì về cô ta rồi?

– Chưa có gì. Căn hộ đăng ký tên chủ hộ là ông Thomas Ng. – Vị thám tử tư trả lời.

– Đừng đánh động gì. – Astrid lặng người nói.

– Chúng tôi vẫn đang tập hợp hồ sơ. – Lui nói. Có tin nhắn hiện trên điện thoại và anh ta thông báo – Người phụ nữ vừa rời khỏi căn hộ cùng một cậu bé, khoảng bốn tuổi.

Tim Astrid trĩu xuống.

– Anh đã tìm được gì về cậu bé chưa?

– Chúng tôi chưa. Chúng tôi không biết trong căn hộ có một cậu bé ở với họ cho tới lúc này.

– Vậy là người phụ nữ đi cùng cậu bé và giờ chồng tôi ở một mình?

– Vâng. Chúng tôi không nghĩ trong căn hộ này còn ai khác.

– Các anh không nghĩ? Các anh có chắc chắn không còn ai khác ở đó không? Các anh không thể sử dụng cảm biến nhiệt à? – Charlie hỏi.

Lui khẽ khịt mũi. – Hai dà, đây đâu phải CIA. Dĩ nhiên, chúng tôi lúc nào cũng có thể tăng cường và huy động chuyên gia nếu các vị muốn, nhưng với những việc nội bộ như thế này, chúng tôi thường không-

– Tôi muốn gặp chồng tôi. – Astrid nói ráo hoảnh. – Các anh đưa tôi đến chỗ anh ấy bây giờ được không?

– Bà Teo, trong tình huống này, chúng tôi thật sự không khuyên. – Người kia nhã nhặn nói.

– Tôi không quan tâm. Tôi cần trực tiếp gặp anh ấy. – Astrid khăng khăng.

Vài phút sau, Astrid ngồi im lặng phía sau chiếc Mercedes kính mờ trong khi Lui ngồi ở ghế bên phía trước, khẩn trương ra lệnh bằng tiếng Quảng Đông cho cả đội tập hợp quanh số 64 Phố Pak Tin. Charlie muốn đi cùng, nhưng Astrid kiên quyết đi một mình. – Đừng lo, Charlie, – chẳng có chuyện gì đâu. Em chỉ định nói chuyện với Michael thôi. Giờ tâm trí cô đang quay cuồng, và càng lúc cô càng bồn chồn khi chiếc xe nhích qua dòng xe cộ giờ ăn trưa ở Tsim Sha Tsui.

Cô không biết nên nghĩ gì nữa. Chính xác cô gái này là ai? Có vẻ mối quan hệ đã diễn ra từ trước đám cưới của họ, nhưng vậy tại sao Michael lại lấy cô? Rõ ràng không phải vì tiền – chồng cô luôn quyết liệt dứt khoát về chuyện không muốn trục lợi từ tiền bạc của gia đình cô. Anh ta sẵn sàng ký thỏa thuận tiền hôn nhân dày một trăm năm mươi trang không hề chớp mắt, cũng như thỏa thuận sau hôn nhân mà các luật sư của gia đình cô yêu cầu sau khi Cassian chào đời. Tiền của cô, và tiền của Cassian, còn an toàn hơn cả tiền của Ngân hàng Trung Quốc. Vậy điều gì là động cơ để Michael có vợ ở Singapore, và bồ ở Hong Kong?

Astrid nhìn ra ngoài cửa xe và nhận ra một chiếc Rolls-Royce Phantom cạnh xe mình. Ngồi chễm chệ ở ghế sau là một cặp vợ chồng, có lẽ mới ngoài ba mươi, ăn mặc rất sành điệu. Người phụ nữ có mái tóc ngắn, rất chải chuốt, trang điểm không chê vào đâu được, mặc chiếc áo cánh màu tía ghim một chiếc châm hoa ngọc lục bảo và kim cương rất to bên vai phải. Người đàn ông bên cạnh mặc áo vét lụa hoa Versace và đeo kính râm sẫm màu kiểu độc tài Latin. Nếu ở nơi nào khác trên thế giới, cặp đôi này sẽ bị cho là rất lố bịch – ít nhất họ cũng quá trẻ đến ba thập kỷ để có lái xe riêng một cách phô trương như thế. Nhưng đây là Hong Kong, và ở đây điều đó là bình thường. Astrid tự hỏi họ từ đâu đến, và họ sẽ đi đâu. Có lẽ đi ăn trưa ở câu lạc bộ. Họ giấu nhau những bí mật gì nhỉ? Liệu anh chồng có bồ không? Người vợ có tình nhân không? Còn đứa con nào khác không? Họ có hạnh phúc không? Người phụ nữ ngồi yên, nhìn sững phía trước, trong khi người đàn ông hơi ngả khỏi cô ta, đọc mục kinh doanh trên tờ South China Morning Post. Giao thông lại bắt đầu nhúc nhích, và đột nhiên họ ở khu Mong Kok, với cả loạt chung cư những năm sáu mươi chen chúc trong nắng.

Còn chưa kịp nhận ra thì Astrid đã được dẫn ra khỏi xe, có bốn vệ sĩ mặc âu phục đen hộ tống. Cô lo lắng nhìn quanh khi họ đưa cô tới một tòa căn hộ cũ và đi vào thang máy nhỏ xíu thắp đèn huỳnh quang với vách màu lục nhạt. Trên tầng mười, họ đi ra một hành lang lộ thiên men theo một khoảng sân nội bộ, nơi có những sợi dây phơi quần áo vươn ra từ mọi ô cửa sổ. Họ đi qua những căn hộ có những đôi giày và dép nhựa để ở cửa, và chẳng mấy chốc họ đã đến trước cánh cửa lưới kim loại ghi số 10-07B.

Người cao nhất bấm chuông cửa một lần, và một lúc sau, Astrid nghe thấy vài tiếng chốt lạch xạch mở. Cửa mở ra, và anh ta đứng đó. Chồng cô, đứng ngay trước mặt cô.

Michael nhìn đám vệ sĩ xung quanh Astrid và lắc đầu vẻ khinh ghét. – Để tôi đoán nhé, cha cô thuê đám đâm thuê chém mướn này theo dõi tôi hả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net