Mười sáu: Nhà Goh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SINGAPORE

Rachel nhìn đồng hồ, nhận ra rằng nàng mới chỉ ngủ khoảng năm tiếng, nhưng trời đã sáng và nàng phấn khởi đến không thể ngủ lại được. Nick vẫn đang ngáy nhè nhẹ bên cạnh nàng. Nàng nhìn quanh phòng, tự hỏi khách sạn này chi phí hết bao nhiêu tiền của Nick mỗi tối. Đó là một phòng rất đẹp, trang trí bằng thứ gỗ nhạt màu rất tao nhã, sắc màu nổi bật duy nhất là những cành lan vân anh trên chiếc bàn kệ sát bức tường lắp gương. Rachel ra khỏi giường, xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà bằng vải bông xù, khẽ khàng đi vào phòng tắm, vã một chút nước lên mặt. Rồi bước lại phía cửa sổ và ngó qua rèm.

Bên ngoài là một khu vườn cắt tỉa rất đẹp với một bể bơi rộng rất hấp dẫn có kê những chiếc ghế bố. Một người đàn ông mặc đồng phục trắng và xanh mòng két đang đi vòng quanh bể với một cây gậy dài và vợt, chuyên chú vớt những chiếc lá rớt trên mặt nước trong đêm. Khu vườn được bố trí trong cái khuôn tứ giác gồm các căn phòng kề bên bể bơi, và ngay bên ngoài vẻ yên tĩnh của kết cấu thời Victoria khá thấp này là cả rừng những cao ốc mọc lên, gợi cho nàng nhớ rằng họ đang ở trung tâm quận thời trang Orchard Road của Singapore. Rachel đã có thể cảm nhận được sức nóng buổi sớm mai xuyên qua những ô cửa sổ hai ô kính. Nàng khép rèm lại và đi vào phòng khách để tìm máy tính của mình. Sau khi đăng nhập, nàng bắt đầu soạn một e-mail gửi cho người bạn Peik Lin. Mấy giây sau, một tin nhắn xuất hiện trên màn hình của nàng:

GohPL: Cậu dậy rồi à! Có thật cậu ở đây rồi không?

Tôi: Chắc chắn!

GohPL: Yippeeee!!!!

Tôi: Còn chưa đến 7 giờ mà đã NÓNG THẾ!

GohPL: Chưa là gì đâu! Cậu đang ở nhà bố mẹ @Nick à?

Tôi: Không. Bọn mình ở Khách sạn @Kingsford.

GohPL: Tuyệt. Ngay trung tâm. Nhưng sao các cậu lại ở khách sạn?

Tôi: Ba mẹ Nick không có mặt trong thành phố, và anh ấy muốn ở khách sạn trong cả tuần lễ cưới.

GohPL:...

Tôi: Nhưng bí mật nhé, mình nghĩ anh ấy không muốn cho mình biết nhà ba mẹ ngay tối đầu tiên. LOL!

GohPL: Anh chàng khôn quá. Vậy hôm nay mình gặp cậu được không?

Tôi: Hôm nay được đấy. Nick còn bận phụ giúp chú rể mà.

GohPL: Anh ấy là người lên kế hoạch cho lễ cưới à? LOL! Gặp nhau trưa nhé @ sảnh của cậu?

Tôi: Tuyệt. Rất mong gặp cậu!!!

GohPL: XOXO

Đúng giữa trưa, Goh Peik Lin bước chân lên bậc cấp rất rộng của Khách sạn Kingsford, và những cái đầu ngoảnh lại khi cô vào đến đại sảnh. Với cái mũi to, khuôn mặt tròn, đôi mắt hơi lé, cô không phải sinh ra đã là một giai nhân tuyệt sắc, nhưng cô là một trong những cô gái thật sự biết cách tận dụng những gì mình có. Và thứ cô có và tự hào trưng ra là một thân hình khêu gợi và sự tự tin thực hiện những lựa chọn thời trang táo bạo. Hôm nay cô mặc một chiếc váy suôn rất ngắn khoe ra những đường cong và một đôi xăng đan võ sĩ giác đấu màu vàng. Mái tóc đen dài của cô buộc túm đuôi ngựa vểnh cao và cặp kính râm gọng vàng gài trên tóc như một dải băng buộc đầu. Trên tai cô là đôi khuyên tai gắn viên kim cương ba carat, trên cổ tay mang một chiếc đồng hồ bằng vàng khối nạm kim cương. Cô hoàn tất diện mạo của mình với một chiếc túi xách mắt lưới màu vàng, đeo hững hờ trên vai cô. Trông cô như thể sẵn sàng đến câu lạc bộ bãi biển ở Saint-Tropez.

– Peik Lin! – Rachel reo lên, chạy về phía cô với cánh tay dang rộng. Peik Lin cũng hét lên ầm ĩ khi nhìn thấy nàng, và hai người bạn ôm chầm lấy nhau. – Nhìn cậu xem nào! Cậu trông thật hết sảy! – Rachel kêu lên, rồi quay sang giới thiệu Nick.

– Rất vui được gặp anh. – Peik Lin nói bằng âm giọng to đến ngạc nhiên so với thân hình nhỏ bé của mình. Cô quan sát Nick không giấu giếm. – Vậy là cuối cùng phải nhờ một anh chàng địa phương mới đưa được cô ấy tới tận đây.

– Rất hân hạnh được phục vụ. – Nick hài hước nói.

– Em biết hôm nay anh phải lên kế hoạch đám cưới, nhưng khi nào thì em có thể tiến hành cuộc thẩm vấn CIA của em với anh nhỉ? Tốt hơn anh nên hứa là em sẽ sớm gặp lại anh đi. – Peik Lin nói.

– Xin hứa. – Nick cười và hôn tạm biệt Rachel.

Ngay khi anh ra khỏi tầm nghe lọt, Peik Lin quay sang Rachel và nhướng mày đầy hàm ý.

– Này, anh ấy ưa nhìn đấy. Chả trách anh ấy có thể khiến cậu nghỉ làm và thực hiện kỳ nghỉ một lần trong đời cậu.

Rachel chỉ cười khúc khích.

– Thật sự, cậu không có quyền làm hại một trong những giống loài đang bị đe dọa của chúng ta! Cao ráo, săn chắc, và chất giọng, – bình thường mình thấy đám con trai Singapore nói giọng Anh kiểu bề trên rất tự phụ, nhưng anh ấy lại rất ổn.

Khi họ bước xuống đợt cầu thang dài trải thảm đỏ, Rachel hỏi: – Chúng ta đi đâu ăn trưa nhỉ?

– Bố mẹ tớ mời cậu tới nhà. Họ rất mong được gặp cậu, và tớ nghĩ cậu sẽ thích một vài món nấu tại nhà truyền thống.

– Nghe tuyệt đấy! Nhưng nếu đi gặp bố mẹ cậu thì mình có cần thay đồ không? – Rachel hỏi. Nàng đang mặc một chiếc áo cánh vải bông màu trắng cùng quần vải khaki.

– Ồ, ổn mà. Bố mẹ tớ rất thoải mái, và họ biết là cậu đang đi du lịch.

Đợi họ ở lối vào là một chiếc BMW lớn màu vàng kim cửa sổ kính màu. Tài xế nhanh chóng ra mở cửa cho họ. Khi chiếc xe rời sân khách sạn rẽ vào một đường phố đông đúc, Peik Lin bắt đầu chỉ vào quang cảnh bên đường.

– Đây là Đường Orchard nổi tiếng, – trung tâm du lịch. Kiểu Đại lộ số 5 của bọn mình đấy.

– Là Đại lộ số 5 siêu hạng mới phải... Mình chưa bao giờ thấy nhiều cửa hàng và khu mua sắm như vậy, chạy dài hút tầm mắt!

– Phải, nhưng mình thích mua sắm ở New York hoặc LA hơn.

– Cậu lúc nào chẳng thế, Peik Lin. – Rachel trêu, nhớ lại những chuyến mua sắm thường xuyên của cô bạn khi đáng lẽ phải ở trong lớp.

Rachel vẫn biết Peik Lin xuất thân trong một gia đình giàu có. Họ gặp nhau trong buổi định hướng cho tân sinh viên tại Stanford, và Peik Lin là cô gái thường xuất hiện ở các lớp học vào lúc 8:00 giờ sáng mà trông như thể vừa trở về từ cuộc mua sắm lu bù ở Đường Rodeo. Là một sinh viên quốc tế mới đến từ Singapore, một trong những việc đầu tiên cô nàng làm là mua cho mình một chiếc Porsche 911 bỏ mui, nói rằng kể từ khi Porsche trở thành một món hời ở Mỹ "nếu không có một chiếc thì đúng là một cái tội." Chẳng mấy chốc cô thấy vùng Palo Alto quá tỉnh lẻ, nên tận dụng mọi cơ hội rủ rê Rachel trốn học và lái xe lên tận San Francisco với cô (Cửa hàng Neiman Marcus ở đó tốt hơn rất nhiều so với cửa hàng ở Trung tâm Mua sắm Stanford). Cô hết sức hào phóng, và Rachel có hầu hết những năm tháng đại học ngập trong quà tặng, tận hưởng những bữa ăn ngon lành tại những điểm đến ẩm thực như Chez Panisse và Post Ranch Inn, và có những chuyến đi chăm sóc sức khỏe cuối tuần suốt dọc bờ biển California nhờ ưu đãi bằng thẻ American Express màu đen rất quyền lực của Peik Lin.

Một phần sự quyến rũ của Peik Lin là cô chẳng hề hối tiếc với việc nhiều tiền – cô cũng hoàn toàn không chút bối rối khi tiêu tiền hay nói về tiền. Khi tạp chí Fortune Asia thực hiện bài mô tả về công ty xây dựng và phát triển bất động sản của gia đình cô, cô hãnh diện chuyển tiếp cho Rachel một đường dẫn tới bài viết. Cô tổ chức những bữa tiệc thịnh soạn do tiệm Plumed Horse cung cấp tại căn nhà hiện đại mà cô thuê ở ngoài khuôn viên trường. Tại Stanford thì những việc như thế cũng chưa đủ khiến cho cô thành cô gái được biết đến nhất trường. Khung cảnh Bờ biển Đông không đếm xỉa đến cô, còn những loại hình Bay Area không quá sôi nổi lại thấy cô quá giống dân Nam Cali. Rachel thì luôn nghĩ Peik Lin sẽ phù hợp hơn ở Princeton hoặc Brown, nhưng cô bạn lại vui mừng vì số phận đã đưa đẩy cô ấy theo cách như thế. Lớn lên trong hoàn cảnh khiêm tốn hơn nhiều, Rachel thấy tò mò với cô gái tiêu tiền thoải mái này, người không hề hợm mình dù rất rất giàu có.

– Nick đã nói với cậu về tình trạng bất động sản điên rồ ở Singapore này chưa? – Peik Lin hỏi khi chiếc xe lao vút qua Bùng binh Newton.

– Anh ấy chưa.

– Thời điểm này thị trường thực sự rất nóng, – ai cũng mua vào bán ra bất động sản. Thực tế nó trở thành một môn thể thao quốc gia rồi. Nhìn thấy tòa nhà đang xây ở bên trái kia chứ? Mình vừa mua hai căn hộ mới ở đó tuần trước. Mình mua được với giá nội bộ là hai củ mốt mỗi căn đấy.

– Ý cậu là hai triệu mốt à? – Rachel hỏi. Lúc nào nàng cũng phải mất thời gian để quen với cách Peik Lin nói về tiền bạc – con số dường như không có thật.

– Phải, tất nhiên rồi. Mình mua được với giá nội bộ, vì công ty nhà mình thực hiện xây dựng mà. Giá thực của căn hộ là ba triệu, và đến thời điểm hoàn tất xây dựng vào cuối năm, mình có thể bán mỗi căn giá ba củ rưỡi, bốn củ ngon ơ.

– Sao giá cả lại tăng nhanh thế chứ? Đó chẳng phải là một dấu hiệu thị trường đang trong giai đoạn bong bóng đầu cơ à? – Rachel thắc mắc.

– Bọn mình không bị bong bóng vì nhu cầu là thật. Bây giờ tất cả HNWI đều muốn nhảy vào bất động sản.

– Ừm, Henwee nghĩa là gì? – Rachel hỏi.

– Ồ, xin lỗi, mình quên mất là cậu không biết biệt ngữ. HNWI là viết tắt của 'High Net Worth Individuals67.' Người Singapore bọn mình thích viết tắt mọi thứ.

67 Người có giá trị ròng cao. (ND)

– Phải, mình có nhận thấy điều đó.

– Có khi cậu cũng biết rồi đấy, có tình trạng bùng nổ HNWI từ đại lục, và họ là những người thực sự đẩy giá lên. Họ đổ xô về đây thành từng đoàn, mua nhà cửa bằng hàng túi đựng đầy tiền mặt.

– Thật à? Mình nghĩ theo hướng khác chứ. Chẳng phải ai cũng muốn tới Trung Quốc làm việc à?

– Một số thôi, phải, nhưng đám người Hoa siêu giàu đều muốn đến đây. Bọn mình là đất nước ổn định nhất khu vực, và dân đại lục cảm thấy tiền của họ ở đây an toàn hơn rất nhiều so với Thượng Hải, hay kể cả là Thụy Sĩ.

Đến chỗ này, xe ngoặt vào đường phố chính và chạy vào một khu vực nhà cửa ken dày.

– Thực tế vẫn có nhà riêng ở Singapore chứ. – Rachel nói.

– Rất ít thôi. Chỉ khoảng năm phần trăm bọn mình đủ may mắn được sống trong nhà riêng. Khu này thực tế là một trong những vùng phát triển 'kiểu ngoại thành' đầu tiên ở Singapore, bắt đầu những năm bảy mươi, và gia đình mình giúp xây dựng – Peik Lin giải thích. Chiếc xe chạy qua một bức tường trắng khá cao, phía trên là những khóm hoa giấy rậm rạp vươn cao. Một tấm biển vàng rất lớn trên tường khắc dòng chữ VILLA D'ORO (Biệt thự Vàng), và khi xe chạy tới lối vào, hai cánh cổng vàng trang trí tách ra để lộ một mặt tiền đường bệ không phải ngẫu nhiên có nét hao hao với lâu đài Petit Trianon ở Versailles, ngoại trừ chi tiết ngôi nhà choán gần hết lô đất, và mái cổng trước sừng sững một đài phun nước cẩm thạch đồ sộ cao bốn tầng với một con thiên nga bằng vàng đang phun nước qua chiếc mỏ dài ngửa lên trời.

– Chào mừng cậu tới nhà mình. – Peik Lin nói.

– Chúa ơi, Peik Lin! – Rachel kinh ngạc thốt lên. – Đây là nơi cậu lớn lên à?

– Đây là cơ ngơi, nhưng bố mẹ mình đập bỏ cái nhà cũ và xây biệt thự này khoảng sáu năm trước.

– Chẳng trách cậu nghĩ căn nhà phố của cậu ở Palo Alto quá chật chội.

– Cậu biết không, khi mới lớn, mình đã nghĩ rằng mọi người đều sống như thế này cả. Ở Mỹ, nhà này có lẽ chỉ khoảng ba triệu. Cậu đoán được ở đây giá nó là bao nhiêu không?

– Mình thậm chí không dám đoán.

– Ba mươi triệu, ngon ơ. Và đấy là tiền đất – còn căn nhà chỉ là thứ bỏ đi.

– Chà, mình chỉ có thể hình dung đất đai trên một hòn đảo giá trị thế nào với, xem nào, bốn triệu dân?

– Giờ gần được năm triệu rồi.

Cánh cửa trước to như cửa nhà thờ được một cô gái Indonesia mặc đồng phục người hầu Pháp màu đen-trắng xếp nếp mở ra. Rachel thấy mình đứng trong tiền sảnh hình tròn với sàn đá cẩm thạch màu trắng và hồng tỏa nan quạt theo hình hoa văn mặt trời tỏa nắng. Phía bên phải, cầu thang đồ sộ với tay vịn vàng uốn mình lên các tầng trên. Toàn bộ bức tường vòng cung chạy tới chỗ cầu thang là bản sao trên tường bức The Swing của Fragonard, ngoại trừ chi tiết phiên bản tái tạo này được phóng đại để phủ kín một tòa nhà tròn cao đến mười hai mét.

– Một nhóm họa sĩ từ Prague ăn trực nằm chờ suốt ba tháng để vẽ bức tranh này. – Peik Lin kể khi dẫn Rachel theo một đợt bậc cấp bước vào phòng khách chính thức. – Đây là phiên bản phục dựng Sảnh Gương Versailles theo yêu cầu của mẹ mình. Sẵn sàng nhé, – Peik Lin cảnh báo. Rachel theo những bậc cấp đi lên và bước vào phòng, mắt cô hơi mở to. Bên cạnh những chiếc trường kỷ nhung đỏ thêu kim tuyến, mọi đồ vật trong phòng khách chính thức rộng thênh thang này dường như đều làm bằng vàng. Vòm trần gồm tầng tầng lớp lớp vàng lá. Những chiếc bàn quầy kiểu baroque đều mạ vàng Những chiếc gương Venice và chúc đài chạy dọc tường cũng bằng vàng. Những chiếc ngù trang nhã bên trên đám rèm vải damask vàng có sắc vàng thẫm hơn. Ngay cả những món đồ nhỏ rải rác quanh mọi bề mặt đều bằng vàng. Rachel hoàn toàn sững sờ.

Mọi thứ càng siêu thực hơn bởi tọa lạc chính giữa phòng khách nổi bật một bể cá kiêm hồ nước rất rộng hình bầu dục ăn sâu xuống nền cẩm thạch lấm tấm vàng. Hồ nước thắp đèn sáng rực, và nhất thời Rachel nghĩ nàng nhận ra những con cá mập con đang bơi dưới làn nước sủi bọt kia. Nàng chưa kịp lĩnh hội hết khung cảnh thì ba chú chó Bắc Kinh lông vàng chạy xộc vào phòng, tiếng sủa chói lói của chúng dội ầm ĩ vào lớp đá cẩm thạch.

Mẹ Peik Lin, một phục nữ mập mạp thấp lùn ngoài năm mươi với mái tóc uốn dài đến vai bước vào phòng. Bà mặc một chiếc áo lụa màu hồng bó sát căng ra vì bộ ngực đồ sộ, thắt bằng sợi xích đầu quỷ medusa bằng vàng móc với nhau và một chiếc quần dài màu đen cũng bó sát. Thứ duy nhất không hợp trong trang phục là đôi dép lê màu hồng dưới chân bà. – Astor, Trump, Vanderbilt, mấy đứa quỷ sứ, thôi sủa nào! – Bà la lên. – Rachel Chu! Chào kon, chào kon! – Bà kêu lên bằng thứ tiếng Anh ngữ điệu Hoa nặng trịch. Rachel thấy mình bị bóp nghẹt trong một cái ôm nung núc thịt, mùi nước hoa Eau d'Hadrien nồng nặc xộc vào mũi nàng. – Ây dà! Đã lâu không gặp kon. Bien kar ah nee swee, ah! – Bà nói bằng tiếng Phúc Kiến, vỗ vỗ má Rachel bằng cả hai tay.

– Mẹ mình nghĩ cậu xinh lên rất nhiều. – Peik Lin dịch, biết rằng Rachel chỉ hiểu được tiếng Quan thoại.

– Cảm ơn bác, bác Goh. Cháu rất vui được gặp lại bác. – Rachel nói, cảm thấy bị ngộp. Nàng chưa hề biết phải nói gì khi có ai đó khen dung nhan của mình.

– Sao kơ? – Người phụ nữ thốt lên với vẻ kinh hãi giả vờ. – Đừng gọi ta là Bác Goh. Bác Goh là bà mẹ trồng kinh khủng của ta đấy! Cứ gọi ta là kô Neena đi.

– Vâng, thưa cô Neena.

– Đi nào, vào bếp thôi. Đến giờ ăn rồi. – Bà giơ bàn tay, với những móng tay sơn màu đồng, nắm lấy cổ tay Rachel, dẫn nàng theo một hành lang dài có cột cẩm thạch dẫn về phía phòng ăn. Rachel không thể không để ý đến viên kim cương hoàng yến to tướng lấp lánh trên tay bà như một cái lòng đỏ trứng nhờ nhờ, và cặp hoa tai ba carat trên dái tai, giống hệt của Peik Lin. Mẹ nào con nấy, – có lẽ họ có thỏa thuận hai vì một.

Phòng ăn nam tước có phần giống như một chỗ nghỉ ngơi sau cái địa ngục sặc sỡ ở phòng khách, với những bức tường gỗ và những ô cửa sổ nhìn xuống bãi cỏ nơi có một bể bơi hình bầu dục rất lớn với những bức tượng Hy Lạp bao quanh. Rachel nhanh chóng nhận ra hai bản tượng Venus de Milo, một bằng đá cẩm thạch trắng, bức kia bằng vàng, đương nhiên là vậy. Một chiếc bàn ăn tròn rất lớn đủ cho mười tám người ngồi thoải mái phủ tấm khăn trải bằng đăng ten Battenberg rối rắm và những chiếc ghế Louis Quatorze lưng cao bọc gấm xanh dương, thật là may. Tập hợp trong phòng ăn là toàn bộ gia đình nhà Goh.

– Rachel, cậu biết bố mình rồi. Đây là ông anh Peik Wing và vợ anh ấy, chị Sheryl, còn đây là em trai mình, Peik Ting, nhà mình gọi là P.T. Còn đây là các cháu gái mình Alyssa và Camylla. Tất cả mọi người đi vòng quanh bắt tay Rachel, nàng nhận ra rằng không ai trong số họ cao hơn một mét bảy. Hai anh em trai có làn da đen hơn Peik Lin, nhưng họ đều có những nét tinh ranh giống nhau. Cả hai mặc đồ gần như giống hệt nhau gồm áo sơ mi màu lam nhạt cài khuy và quần màu xám thẫm, cứ như thể họ tuân thủ đúng theo một cẩm nang công ty hướng dẫn cách mặc đồ vào ngày thứ sáu vậy. Sheryl, trắng trẻo hơn, khác hẳn với các thành viên còn lại trong gia đình. Chị ấy mặc một chiếc áo dây in hoa màu hồng và váy jean ngắn, trông khá mệt mỏi khi phải chú ý đến hai cô con gái nhỏ, đều đang được phục vụ món Chicken McNuggets, mấy cái hộp giấy đặt trên những chiếc đĩa Limoges viền vàng nặng trịch cùng với những bịch nước sốt chấm chua chua ngọt ngọt.

Bố Peik Lin ra hiệu mời Rachel tới ngồi cạnh ông. Đó là một người đàn ông to bè, ngực như thùng tô nô mặc quần kaki và chiếc áo sơ mi Ralph Lauren màu đỏ, loại có logo cầu thủ Polo quá khổ màu xanh dương thẫm nổi bật trước ngực. Cách trang phục của ông, kết hợp với tướng ngũ đoản, khiến cho ông trông rất trẻ trung so với một người đã gần sáu mươi. Trên cổ tay là chiếc đồng hồ Franck Muller to sụ, và ông đi tất chân, xỏ trong đôi dép lê mềm.

– Rachel Chu, đã lâu không gặp! Cô chú rất biết ơn vì tất cả những gì cháu đã giúp Peik Lin hồi còn học đại học. Không có cháu, chắc nó đã hết cứu nổi ở Stanford mất. – Ông nói.

– Ôi, không phải thế đâu! Peik Lin mới giúp cháu nhiều. Cháu rất vinh dự được mời tới căn nhà... tuyệt vời... của bác để ăn trưa, thưa bác Goh. – Rachel nhã nhặn nói.

– Chú Wye Mun, cứ gọi tôi là chú Wye Mun thôi, – Ông nói. Ba người hầu bước vào, đặt thêm những đĩa thức ăn bốc hơi nghi ngút lên một chiếc bàn đã đầy các loại đĩa. Rachel đếm tổng cộng có mười ba món khác nhau được đặt lên bàn.

– Ok, mọi người ziak, ziak68. Đừng đứng như làm lễ thế Rachel Chu, đây chỉ là bữa trưa thường, đồ ăn đơn giản thôi, lah. – Bà Neena nói. Rachel nhìn những chiếc đĩa phẳng đầy đồ ăn, trông khá đơn giản. – Đầu bếp mới nhà kô là người Ipoh, cho nên hôm nay cháu được ăn mấy món Malaysia đặc trưng – Bà Neena nói tiếp, múc một phần tú hụ món cà ri bò Rendang lên chiếc đĩa riềm vàng của Rachel.

68 Tiếng Phúc Kiến mang nghĩa "ăn."

– Mẹ, bọn con ăn xong rồi. Giờ bọn con về phòng chơi nhé? – một bé gái hỏi Sheryl.

– Đã xong đâu. Mẹ vẫn thấy mấy miếng gà còn lại kìa. – Mẹ hai bé nói.

Bà Neena ngó lại và mắng: – Ây kìaaaa, ăn hết mọi thứ trên đĩa đi, các con! Các con không biết là ở Mỹ vẫn còn trẻ con bị chết đói à?

Rachel cười với mấy cô bé buộc tóc đuôi ngựa rất dễ thường và nói: – Cháu rất vui được gặp cả gia đình mình. Hôm nay không ai phải đi làm chứ ạ?

– Đây chính là lợi thế của việc làm việc cho chính doanh nghiệp của mình đấy, – bọn tôi có thể nghỉ ăn trưa kéo dài. – P.T. nói.

– Hầy, không quá dài đâu. – Wye Mun vui vẻ rầy la.

– Vậy là các anh chị nhà bác đều làm cho doanh nghiệp của bác, bác Goh... Ý cháu là chú Wye Mun? – Rachel hỏi.

– Phải, phải. Đây là doanh nghiệp gia đình thật sự. Bố chú vẫn làm chủ tịch, chú là CEO. Tất cả các con chú đều giữ vai trò quản lý khác nhau. Peik Wing là Phó Chủ tịch phụ trách phát triển dự án, P.T. là Phó Chủ tịch phụ trách xây dựng, còn Peik Lin là Phó Chủ tịch phụ trách kinh doanh mới. Dĩ nhiên, nhà chú có khoảng sáu nghìn nhân công làm trọn thời gian ở tất cả các cơ sở.

– Thế cơ sở của nhà mình ở đâu ạ? – Rachel hỏi.

– Cơ sở chính ở Singapore, Hong Kong, Bắc Kinh, và Trùng Khánh, nhưng nhà chú cũng đang mở các cơ sở vệ tinh ở Hà Nội, và sắp tới ở Yangon.

– Nghe như nhà mình thật sự đang tiến sâu vào những khu vực tăng trưởng cao. – Rachel nhận xét, vẻ ấn tượng không che dấu.

– Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi. – Ông Wye Mun nói. – Ây dà, cháu thông minh thật, – Peik Lin kể với chú là cháu học rất giỏi ở NYU. Cháu vẫn độc thân phải không? P.T., P.T., sao con không chú ý hơn đến Rachel chứ? Chúng ta có thể thêm một thành viên gia đình vào bảng lương! – Tất cả mọi người quanh bàn đều cười rộ lên.

– Bố, bố hay quên quá. Con đã nói với bố bạn con đến đây cùng với người yêu cô ấy mà. – Peik Lin trách.

– Ang mor, ah? – Ông ấy hỏi, mắt nhìn Peik Lin.

– Không, người Singapore. Hôm nay con vừa gặp anh ấy. – Peik Lin nói.

– Ây daaaa, sao cậu ấy không đến đây? – Bà Neena trách.

– Nick cũng muốn gặp nhà mình, nhưng anh ấy phải giúp bạn anh ấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net