Chap 25 (p3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TỐI ĐẤY, TẠI HOÀNG GIA:

_Mọi người, về rồi đây_ Nó hớn hở chạy vào, phía sau là hắn

_Sớm ghê ha? Thằng kia, mày đưa em tao đi đâu mà giờ mới về hả?_ Chung Nhân mặt hằm hằm đứng đó khoanh tay nhìn Diệc Phàm

_Hỏi ngu thế mày, đi chơi chứ đi đâu_ Hắn hờ hững trả lời, không quên đá đểu Chung Nhân 1 câu

_Biết giờ là mấy giờ rồi không hả? Ai cho mày đưa em trai tao về muộn vậy? HẢ? HẢ?....._ Chung Nhân chỉ cái đồng hồ treo trên tường

_Thằng này hôm nay bị làm sao vậy? Hết đầu có vấn đề giờ tới mắt cũng có bệnh luôn à, có 7 giờ tối thôi mà _Hắn không thèm nhìn đồng hồ ở tường lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ ở điện thoại

_5 giờ là giờ giới nghiêm rồi_ Chung Nhân gằn từng tiếng

_Vớ vẩn _ Diệc Phàm lại buông 1 câu hờ hững, hắn chẳng quan tâm tới giờ giới nghiêm gì gì đó vì thực ra là Chung Nhân bốc phét đấy chứ bình thường Thao nó có đi chơi tới đêm cũng chẳng vấn đề gì chỉ cần Chung Nhân biết nó đi với ai và đi đâu là ok rồi

................

2 con người này, 1 người thì rõ điềm đạm 1 người thì rõ là lạnh lùng nhưng không hiểu sao mà cứ đụng tới nó là cả 2 giờ chẳng khác gì 2 đứa trẻ con đang tranh dành nhau món đồ chơi mà mình hết sức yêu thích vậy (="=)..... Có vẻ như Tử Thao không chỉ có sức hút lạ thường với con trai mà còn có khả năng thay đổi bản tính của những người đó.... Những con người hết mực thương yêu nó....

Trong khi đó, nó đang mắt tròn mắt dẹt, mặt méo sẹo vì bị 2 con người này đá bay sang 1 bên chẳng thèm quan tâm luôn và cũng chẳng hiểu luôn là đang có chuyện gì xảy ra ở đây nữa...

_Hai người....._Thao đang định can 2 người này thì 1 giọng nói.....chính xác thì 1 giọng hét từ đâu thất thanh vang lên....

_Anh Phàm..... _ Người ta nghe thấy giọng nhưng chẳng thấy người - chủ nhân của giọng nói đó đâu

Và từ xa, có 1 bóng chạy vụt vào nhà, lướt qua nó và chạy lại ôm trầm lấy tên Diệc Phàm khi hắn với Chung Nhân vẫn còn đang mải mê cãi nhau ....

_Cái quái gì vậy?_Hắn giật tay người đang ôm mình ra, gắt lên

_Hơ, em đây mà _1 cậu nhóc cao ngang vai hắn, tóc đen, mắt tròn, lúm đồng tiền cực duyên, khuôn mặt baby nhìn hắn

_Em......Nghệ Hưng??? _ Diệc Phàm khá ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cậu bé này

_ Em tưởng anh không nhớ em chứ. Em nhớ anh Phàm lắm, rất nhớ_ Cậu bé cười toét, ôm trầm lấy hắn, hôn lên má hắn

Tử Thao đứng ngoài từ nãy tới giờ chứng kiến 2 người 1 người tự xưng là anh 1 người tự xưng là em lâm ly bi đát, tình cảm nãy giờ mà không khỏi bực mình, đã thế cậu ta lại còn hôn Diệc Phàm khiến nó càng chướng mắt..... Thao kéo thằng nhóc ra khỏi người hắn, trừng mắt nhìn cậu:

_ĐỦ RỒI NGHEN

_À, Thao, cậu bé này là Trương Nghệ Hưng, em họ tui đó_ Hắn cười với nó, giới thiệu cậu em họ

_Hừ, tui ghét thằng nhóc này _ Nó khó chịu nói

Và màn đấu khẩu bắt đầu:

_Ê! Làm như tui yêu cậu lắm đó, đồ vô duyên_Nghệ Hưng nhìn nó bằng ánh mắt khó chịu

_Thì sao? Chứ chẳng nhẽ để cho mi được nước lấn tới à? Là anh em thì cũng vừa phải nghen, nam nam thụ thụ bất thân

_Thế sao nãy tui thấy cậu ôm tên kia thì sao? Ai nói gì cậu không?

_Ta với anh ý là anh em ruột, là anh em ruột đó hiểu chưa? Mi với Phàm chỉ là anh em họ, là anh em họ đó cũng chỉ là người xa lạ cớ gì ôm nhau, lại còn hôn người ta là sao hả? Hả?,......

_Tui thích đó thì sao nào? Cậu làm gì được tui nào?

_Nhưng ta không thích, ta không cho thì mi có kiến gì không hả?

_Cậu kì vậy? Cậu là cái gì của anh ấy mà cấm tui...... vô duyên

_Ai mới là vô duyên, trơ trẽn hả? Tui với hắn là người yêu không được à? Sao, ý kiến gì nữa không?

_Tui cũng yêu anh ý mà

_Xì, anh em họ ai cho yêu mà bày đặt

_Ta thích ta cứ yêu đấy mi làm gì được ta nào?

_Thì kệ mi nhưng Ngô Diệc Phàm là của ta rồi

_Anh ý là của ta chứ

_Hồi nào vậy? Ngày nào tháng nào năm nào?

_Ngày này tháng này năm này

_Tào lao không à. Ta là người yêu còn mi chỉ là em họ, em họ thôi đó.....

...................

Và giờ thì nó và cậu em họ kia của hắn đứng cãi nhau tay đôi, không ai chịu thua ai vứt 2 tên kia qua 1 bên luôn chẳng thèm quan tâm....

_Này, tỏ tình với Thao rồi sao?_Chung Nhân huých vai hắn hỏi

_Ờ, đồng ý rồi. kaka_Diệc Phàm cười cực kì vui sướng và đắc trí

_Mi biết chuyện Nghệ Hưng cũng thích mi mà, phải không?_Chung Nhân quay lại nhìn hắn hỏi

_Nhưng ta yêu Thao và sự thật thì ta với em ấy là anh em họ, sao yêu nhau được_ Hắn vẫn chăm chú nhìn nó

_Nếu 2 người không là anh em họ thì mi tính sao?_ Chung Nhân khẽ mỉm cười

_Ngô Diệc Phàm này cả đời chỉ yêu mình Hoàng Tử Thao thôi_ Giọng nói của hắn cực kì kiên quyết, ánh mắt tuyệt nhiên không rời khỏi người con trai mình yêu kia

_Nhưng mi có biết là Thao nó yêu mi không theo cách mà mi tưởng không?_Lời Chung Nhân buông xuống nhẹ nhưng khiến hắn phải xao động mạnh

_Là sao?_Hắn quay lại nhìn Chung Nhân 1 cách khó hiểu

Anh không nói gì chỉ khẽ cười, ánh mắt hướng về phía 2 cậu bé vẫn đang cãi nhau cực kì hăng say không biết mệt mỏi kia

Tử Thao và Nghệ Hưng đứng cãi nhau suốt từ nãy tới giờ chẳng thèm nghỉ ngơi hay có biểu hiện gì là của mệt mỏi cả......đúng là kì phùng địch thủ

_Có chuyện gì vậy?_ Luhan cùng tụi kia bước vào

_Ồ! Chào mấy đứa_Chung Nhân quay lại nhìn tụi kia mỉm cười

_Ủa, Thao với ai kia?_Sehun chỉ về phía nó với 1 thằng nhóc nữa đang gân cổ cãi nhau với nó

_Có chuyện gì mà nó với cậu kia cãi nhau ghê vậy?_ Baekhyun nhìn 2 người đó

_Haha, không có gì đâu. Thao, đủ rồi dừng lại đi. Baek với Han tới rồi này_Chung Nhân cuối cùng cũng phải ra tay ngăn cản 2 người kia

Đúng là sức mạnh lời nói của anh thật đáng nể, chỉ cần 1 câu thôi mà nó chẳng thèm quan tâm tới lời nói của Nghệ Hưng kia nữa, đá bay cậu qua 1 bên chạy lại tíu ta tíu tít với 2 thằng bạn thân của mình :

_A, Baek, Han tới rồi hả?

_Hừ, này cậu kia. Tui tuyệt đối sẽ không thua cậu đâu_Nghệ Hưng vừa nói vừa thở vì hết hơi do lúc nãy cãi nhau với nó rồi bỏ đi 1 mạch

Nghệ Hưng thì vậy chứ còn nhìn mặt nó thì chẳng thấy gì cả, ngay cả thở gấp hay tỏ ra mệt mỏi cũng không....vậy cũng đoán được màn đấu khẩu này ai là người thắng rồi nhỉ?

_Ai vậy?_Luhan nhìn cái dáng kiêu ngạo của Nghệ Hưng bỏ đi mà nhíu mày quay lại hỏi nó

_Là nhóc em họ trời đánh của tên này_Tử Thao nhăn mặt, tay chỉ thẳng vào mặt Diệc Phàm

_Tui ghét thằng nhóc đó_ Cả Luhan và Baekhyun cùng đồng thanh

_Sao ghét vậy? Cậu bé đâu có làm gì 2 người đâu?_Chanyeol nhìn Baekhyun với Luhan không hiểu

_Nhìn mặt là đã thấy không ưa nổi rồi, dù cũng đẹp đó_ Luhan lạnh lùng nói

_Ai gây với Thao của tui, tui đều ghét hết_ Baekhyun nói không cần suy nghĩ

_Thôi, tui về đây tạm biệt mọi người nhé_Hắn chào tạm biệt tụi nó rồi ra về

Mấy tên kia cũng theo hắn về bên nhà luôn, tụi nó thì tíu tít vào phòng nó ngồi nói chuyện buôn dưa lê dưa chuột, Chung Nhân lại bận bịu công việc của công ty do thời gian sang Nhật không giải quyết hết dồn lại.....

Đừng thấy lạ khi nó vớihắn chẳng thấy có biểu hiện gì nhiều của 1 cặp mới yêu nhau nhé. Nó vốn khôngphải là 1 đứa bình thường, cứ phải quấn quýt bên người yêu không rời mới chịuđược mà vì chúng nó yêu nhau mới chưa được 1 ngày, tụi kia cũng còn chưa biết.... Câu chuyện tình cảm của 2 đứa nó cũng chỉ vừa mới bắt đầu thôi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net