Chương 18: Đảo Tử Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Đảo Tử Thần

Sáng hôm nay, Dương Tử Kỳ bị tiếng còi làm thức tỉnh, nhìn đồng hồ chỉ mới 4:30 AM làm nàng có một xúc động muốn lật bàn. Tuy nhiên ở đây là đảo Tử Thần nên Dương Tử Kỳ lập tức mặc bộ đồng phục mà hôm trước được phát đến rồi nhanh chóng đi đến trại tập huấn mà Trần Ẩn đã nói.

Khu B đến bây giờ có được 5 trại, mỗi nơi gồm 100 người xếp theo thứ tự giảm dần nói cách khác khu B5 chính là nơi kém cỏi nhất. Mà Dương Tử Kỳ dù được đặc cách nhưng vẫn chỉ có thể đến khu B5 đầu tiên rồi mới có thể từ từ chuyển lên.

Dương Tử Kỳ chậm rãi hành tẩu đi đến trại tập huấn số 5, tuy nhiên vừa đi vào thì một tiếng xé gió vang lên, nàng lập tức tránh thoát, tay trái bắt lấy tay của kẻ địch rồi nhân đó quật ngã đối phương. Mọi người đồng loạt nhìn đến, ánh mắt không kiêng nể thể hiện sự dò xét.

Dương Tử Kỳ bình tĩnh phủi phủi tay rồi chậm rãi ngồi một chỗ mặc kệ mấy ánh mắt kia. Nàng vừa đến đây thì bắt gặp không ít cặp mắt dò xét, mà tên đánh lén lúc nãy là thuộc một nhóm nào đó gửi đi thăm dò Dương Tử Kỳ. Mà nàng tương kế tựu kế đánh gục tên nọ để “giết gà dọa khỉ”.

Quả nhiên mấy tên có ánh mắt xấu lập tức nhíu mày, tên bị đánh gục đứng dậy căm tức trừng Dương Tử Kỳ rồi đi đến một nhóm người cung kính nói với tên đầu trọc thân thể vạm vỡ, khoảng ba mươi mấy tuổi:

“La ca, nữ nhân đó không tầm thường.”

La ca là một tên rất có thế lực ở khu B5, hắn híp mắt cười lạnh:

“Dù mạnh đến đâu cũng chỉ là một nữ nhân thôi. Đến tay ta cũng phải đầu hàng.”

Nói xong rồi cười càn rỡ, mấy tên kia cũng gật đầu phụ họa. Bọn hắn không có ý định dấu diếm nên Dương Tử Kỳ nghe được rõ ràng. Nàng nhíu mày, trong lòng nhớ kỹ khuôn mặt mỗi tên sau đó âm thầm nhếch môi, chọc đến ta là không hề có kết quả tốt.

Đợi một lúc thì giáo quan của khu B5 cũng đi đến. Giáo quan quét qua toàn trường rồi hơi dừng lại chỗ Dương Tử Kỳ thản nhiên nói:

“Hôm nay sẽ có một người đặc cách gia nhập. Số hiệu 501B, Dương Tử Kỳ.”

Sau khi được nhắc tên, Dương Tử Kỳ lập tức bước ra nhàn nhạt nhìn toàn trường. Mọi người đều dùng rất nhiều hoài nghi ánh mắt nhìn nàng. Điều này cũng không thể trách được. Từ trước đến giờ muốn từ khu dưới đi lên phải giết người của khu trên. Mà hôm nay Dương Tử Kỳ lại được đặc cách, nói cách khác nàng ta nhất định có lai lịch phi thường lớn.

Dương Tử Kỳ rất rõ ràng, biểu hiện của mọi người khiến nàng cũng đoán được 5, 6 phân. Nàng không muốn mọi người kiêng kỵ lực lượng phía sau nàng mà là chính thực lực của mình, như thế mới có thể khiến người ta thực sự kính sợ. Nhãn châu Dương Tử Kỳ lập tức xoay chuyển thoáng nhìn qua giáo quan rồi cười cười:

“Ta đến đây cũng quá được đặc cách đi. Sao ta và ngươi không thử đấu nhau để mọi người tin phục nhỉ?”

Triệu Viễn - giáo quan khu B5 nheo mắt nhìn nàng, ít người ở đảo Tử Thần này dám dùng ngữ khí đó nói chuyện với ông, tên tiểu tử này rất không tuân theo quy tắc.

Mọi người lúc này có người hả hê, có người dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn Dương Tử Kỳ. Dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với giáo quan? Quả là chán sống.

Tuy nhiên làm mọi người kinh sợ là Triệu Viễn không những không xử tử Dương Tử Kỳ mà chỉ thản nhiên nói:

“Hừ, ngươi chưa đủ tư cách. Chọn một người trong số bọn chúng đi.”

Mọi người từ trong kinh sợ mà phục hồi tinh thần, nhìn Dương Tử Kỳ bằng ánh mắt khó tin. Phải biết địa vị của Triệu Viễn chỉ sau Trần Ẩn, đừng nhìn ông chỉ là giáo viên khu B5 nhưng thực ra là một lão đại đến đây chủ yếu là tìm và đem những tài năng quái vật lên trực tiếp khu A. Cho nên lần trước có một tên tiểu tử từ một thế gia Trung Quốc nào đó đến đây luyện tập, ỷ vào gia thế nên đắc tội với ông liền lập tức mất mạng. Đến một ma vương như Triệu Viễn vậy mà không ra tay với nàng, chắc chắn hậu trường không hề nhỏ.

Tuy nhiên suy đoán của họ đều sai lầm rồi. Thật ra Dương Tử Kỳ đã được Trần Ẩn giới thiệu qua cho Triệu Viễn. Mà ông cũng rất thưởng thức Dương Tử Kỳ, tính cách tùy ý đó khiến Triệu Viễn nhớ đến ân nhân kiêm chiến hữu lúc trước là Lâm Vân. Đúng, các ngươi không lầm. Lúc trước Lâm Vân là một tên lưu manh giống như Dương Tử Kỳ. (DTK: Uy!)

Lâm Vân là một tên tùy ý, nhưng cũng như Trần Ẩn rất trọng nghĩa khí. Lúc trước Triệu Viễn, Trần Ẩn và Lâm Vân đều bị đem ra từ cùng một cô nhi viện cho nên cả ba khi đến đây đều rất tin tưởng nhau. Trong một lần làm nhiệm vụ Triệu Viễn bị trọng thương chính Lâm Vân và Trần Ẩn đã liều mạng cứu giúp. Cả ba nhiều lần cùng vượt hoạn nạn mà trở thành bằng hữu sinh tử. Nhưng vào 20 năm trước, Lâm Vân đã yêu một người không nên yêu rồi nhận lấy một kết quả đáng thương, tâm trạng thất vọng trở thành một tên cuồng sát.

Nhưng không hiểu vì sao, sau khi Lâm Vân trở về từ một nhiệm vụ, y đã biến đổi. Tính cách trở nên lạnh nhạt, khám phá thế sự. Võ công tiến triển đến mức một thiên tài như Trần Ẩn cũng không thể nào nhìn thấu và cuối cùng Lâm Vân lựa chọn rời đi đảo Tử Thần này. Nhưng có vẻ đó cũng là con đường tốt nhất với Lâm Vân đi.

Triệu Viễn lập tức phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn thoáng qua Dương Tử Kỳ, dù là một cô gái mười mấy tuổi nhưng đã là một Võ tôn sơ kỳ. Quả nhiên không hổ danh là đệ tử của Lâm Vân. Cũng không vội đem nàng đến khu A, ông cần phải “hảo hảo” bồi dưỡng nàng ta a!

Dương Tử Kỳ cảm thấy hơi hơi lạnh người, ánh mắt nhìn thoáng qua Triệu Viễn, sao nàng lại cảm thấy “phúc hắc” khí từ trên người ông ấy phát ra nhỉ?

Tuy nhiên Dương Tử Kỳ lập tức vứt nó ra sau đầu mà ánh mắt quét qua đám người La ca rồi khóe miệng câu dẫn dáng tươi cười: “Ta chọn hắn.”

La ca cười lạnh bước ra, bảng kim loại trên áo thể hiện 413, có thể xem hắn như top đầu ở khu B5 này. Tuy nhiên Dương Tử Kỳ vừa nhìn toàn trường, lớn nhất chỉ là Võ tông sơ kỳ, La ca cũng vậy tuy vậy nội lực tán loạn chúng tỏ chỉ vừa mới lên Võ tông sơ kỳ nhưng hiển nhiên vẫn hơn những Võ sư cao cấp rất nhiều, Dương Tử Kỳ cũng là nhìn trúng điểm này biết. Nàng biết rõ, quá mạnh sẽ trở thành cái đích của mọi người, ẩn tàng thực lực để những con độc trùng âm hiểm không thể nắm rõ sức mạnh mà kiêng kỵ nàng mới là thượng sách trong khi Dương Tử Kỳ ở trên một hòn đảo hắc ám đầy nguy cơ này.

La ca tên thật La Chí, hắn nổi tiếng âm hiểm, dùng thủ quyết đoán độc địa nên ít ai ở khu B5 này dám đắc tội. La Chí đánh giá Dương Tử Kỳ, hắn không cảm nhận được sâu cạn võ công của nàng, vậy chỉ có hai nguyên nhân. Một là Dương Tử Kỳ đã trên mức Võ tông sơ kỳ. Hai là Dương Tử Kỳ không hề có chút võ công nào chỉ có được hậu trường mạnh mẽ hoặc vũ lực kỹ năng khác mới được đặt cách lên khu B5. Tuy nhiên La Chí nguyện ý tin tưởng cái thứ hai hơn. Khi cô nhi được đưa vào đảo Tử Thần thì đã được cho rèn luyện võ công cũng chưa chắc ở độ tuổi Dương Tử Kỳ có võ công trên mức Võ tông. Còn những người của thế gia dù luyện từ nhỏ và được bồi dưỡng kỹ lưỡng nhưng ở độ tuổi Dương Tử Kỳ chưa chắc đã hơn được. Trừ phi đó là những tên quái vật biến thái ở khu S kia thôi. Nhưng nếu nàng ta đã trên mức đó ít ra cũng bị đặt cách lên đó đúng hơn. Nghĩ như vậy hắn cũng vững tâm rất nhiều.

Hắn tin tưởng với võ công và thủ đoạn của mình chắc chắn sẽ thắng được Dương Tử Kỳ, dù có hậu trường nhưng giáo quan cũng không thể can thiệp giúp đỡ. Bởi vì trên đảo Tử Thần thì bị đặt dưới luật lệ ‘mạnh được yếu thua’. Mà nàng ta có khuôn mặt rất đẹp, dù thân thể chẳng có gì hấp dẫn nhưng với nhiều năm kinh nghiệm, hắn vẫn biết Dương Tử Kỳ là “tân” mà ở đây rất hiếm. Chỉ cần nhân lúc không có giáo quan ở, thầm khiến nàng ngất xỉu là có thể… Nghĩ như vậy, ánh mắt La Chí lóe lên tia dục vọng không chút che dấu làm Dương Tử Kỳ cực kỳ chán ghét. Nàng âm thầm cười lạnh, hôm nay chính là ngày tàn của ngươi.

Dương Tử Kỳ cùng La ca đối diện nhau, Triệu Viễn nhìn thoáng qua hai người, giơ tay lên làm tư thế chuẩn bị. Sau ba giây chờ đợi, Triệu Viễn lập tức gập tay ra hiệu bắt đầu. La ca vừa thấy Triệu Viễn hạ tay xuống thì lập tức xuất thủ. Hắn không tin một nữ nhân mới mười mấy tuổi có thể thẳng được Võ tông như hắn.

Tuy nhiên để hắn thất vọng cùng kinh sợ chính là Dương Tử Kỳ cực kỳ nhàn nhã tránh thoát, thỉnh thoáng đánh vài ba quyền nhẹ nhàng lên cơ thể hắn tựa như đang đùa giỡn với một con vật. Trong ánh mắt Dương Tử Kỳ thể hiện rõ sự khinh thường tựa như đang đối diện cùng một con chuột vậy, không hề để hắn vào mắt, nên càng làm La Chí tức giận.

Tuy nhiên thực ra Dương Tử Kỳ không hề có một tia ý niệm khinh thường địch nhân nào trong đầu cả. Bởi vì mỗi khi Dương Tử Kỳ có một tia xao nhãng nào trong lúc luyện tập là Lâm Vân không nói hai lời lập tức ‘hành hạ’ thảm hại. Hơn nữa khi xưa, Lâm Vân từng nói: “Đối với một sát thủ hợp cách thì không được phép cho mình có bất cứ tia khinh thường nào dù cho đối phương có là một người thường đi chăng nữa. Tựa như ngươi giết một con sư tử già yếu ớt nhưng dù nó như thế nào thì vẫn là một con sư tử và có thể cắn trả ngươi bất cứ lúc nào.”

Vì vậy Dương Tử Kỳ không cho phép mình khinh thường bất cứ ai. Và điều nàng thể hiện lúc này nhầm kích thích khiến La Chí tức giận và mất cảnh giác. Quả nhiên hắn không thể nhịn được sự khiêu khích liên tục của Dương Tử Kỳ, ánh mắt hắn lóe lên tia độc địa, một quyền đấm đến, theo như trước Dương Tử Kỳ khẽ né sang một bên. Nhưng bỗng nhiên lúc này, tay kia của La Chí âm thầm hướng về Dương Tử Kỳ rồi một vật thể lóe sáng nhanh chóng xẹt đến. Dương Tử Kỳ bỗng nhiên đứng sững lại, La Chí đang chuẩn bị cười lớn thì cảnh tượng trước mắt làm cổ họng hắn nghẹn lại.

Thanh châm độc mà hắn luôn tự hào đã giết được bao nhiêu kẻ địch lại bị Dương Tử Kỳ dễ dàng bắt lấy bằng hai ngón tay, trong ánh mắt nàng còn thể hiện rõ sự châm chọc. Kế tiếp để mọi người kinh sợ chính là La Chí bỗng nhiên ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu, ánh mắt trợn tròn còn không hiểu vì sao mình lại chết.

Yên tĩnh, toàn trường cực kỳ tĩnh lặng, ngoài Dương Tử Kỳ và Triệu Viễn là còn bình tĩnh ra thì mọi người không thể nào bình thản trước một thủ pháp khiến người ta chết bất đắc kỳ tử như vậy. Triệu Viễn là người đầu tiên phá vỡ không khí yên tĩnh:

“Từ nay, Dương Tử Kỳ sẽ là số 413.”

Mọi người không dám lên tiếng phản đối, mà chấp nhận sự phán xét của Triệu Viễn. Lúc này đoàn người không chỉ kinh sợ hậu trường của Dương Tử Kỳ nữa mà là thực lực bí ẩn khiến người khác chết không hề có một tia dự liệu đó.

Dương Tử Kỳ hài lòng với hiệu quả mà nàng muốn có được, ánh mắt nhìn thoáng qua Triệu Viễn. Có vẻ như ông ấy biết rõ thủ pháp này nên khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh. Đây chính là một trong 3 tất sát kỹ của Lâm Vân “Không Quyền”. Nhìn Dương Tử Kỳ tránh né vậy thôi nhưng thật ra trong đó có những ảo diệu, nàng di chuyển theo Du Long Bộ, đưa đối thủ vào một trung tâm trận pháp khiến tâm thần rối loạn không dễ dàng phát hiện tia nội lực ẩn trong quyền pháp nàng đánh. Vì mỗi quyền tưởng chừng như nhẹ nhàng đùa giỡn nhưng thực ra là nhầm vào tử huyệt, tia nội lực nhỏ đó sau khi nàng đánh đủ 7 quyền sẽ tập hợp lại làm một, bề ngoài nhìn như không tổn thương nhưng toàn thân gân mạch đã đứt đoạn, nội tạng bấy nát mà chết.

Không Quyền rất thích hợp đối phó với địch nhân có nội lực hơn mình, đánh du kích quấy nhiễu đối phương tuy nhiên nếu địch nhân quá mạnh mẽ có thể phát hiện ra tia nội lực, vì nó rất nhỏ nên sẽ dễ dàng hóa giải. Cho nên yếu tố không thể thiếu đối với Không Quyền còn là quấy nhiễu tâm thần đối phương, rồi không tiếng động giết chết y. Nhưng ở đây Dương Tử Kỳ lại vận dụng nó gây hiệu ứng kinh sợ cho đoàn người. Quả nhiên hiệu quả là phi thường tốt.

==
P/s: tại hạ nghỉ cũng lâu rồi nay sẽ bù đấp lại tháng ngày vắng bóng của mình bằng cách canh tân. Dù không bảo đảm thường xuyên nhưng tuyệt đối là không 'hảm hại cha'. :3

Lại p/s: nói chung tác giả rất cảm kích các nàng xem truyện cũng như khích lệ ta. :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net