Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Sáng hôm sau, Dương Tử Kỳ cùng Long Tử Thiên nhàn nhã đến trường. Tuy nhiên lần này lại xuất hiện một vị khách không mời. Long Tử Thiên vỗ vỗ vai đứa bạn ánh mắt như muốn nói: [Tự cầu phúc đi~]
Quả nhiên vị khách không mời vừa thấy hai người họ thì lập tức đi đến, thân thể trực tiếp dựa vào Dương Tử Kỳ vừa nói:
"Người ta nhớ ngươi chết được~"

"......"
Dương Tử Kỳ hết chỗ nói, gì đây trời? Mới sáng ra đã làm phiền nhau rồi, còn để người ta sống không a? Triệu tiểu loli thấy mọi người nhìn họ thì phúc hắc cười cười, động tác ái muội nói:
"Ngươi phải chịu trách nhiệm đó~"
Khuôn mặt Dương Tử Kỳ cứng ngắt nói:
"Gì?!! Ta có làm gì đâu?"
Triệu tiểu loli chỉ chỉ bụng mình:
"Thì bụng của ta này. Tối hôm qua "gây sức ép" như vậy a~"
Long Tử Thiên nhìn bạn mình với ánh mắt: [Bà ghê thật, không ngờ lại là loli khống!] (* Lolicon :3 )
Dương Tử Kỳ buồn bực: [Ta không có làm gì aaa!]
Dương Tử Kỳ lại nhìn mọi người xung quanh nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu thì càng thêm gấp gáp. Triệu tiểu loli đương nhiên nhìn ra, cũng nên biết chọc đến điểm mấu chốt thì dừng nên cười cười:
"Hì hì, thì hôm qua tại ngươi làm ta ăn no như vậy nên chống đỡ a~"
Mọi người xung quanh: [A, thì ra là vậy! Làm mình cứ tưởng...ài tiếc ghê~]
Dương Tử Kỳ thở phào, rồi nhìn Triệu tiểu loli như nhìn thấy ôn thần, trời à! Nàng ta còn đáng sợ hơn Lục Ngữ Yên nữa! Không được, phải tránh xa nàng ra!
Long Tử Thiên nhìn bạn mình với ánh mắt đồng tình, hết Lục đại ngự tỷ khí tràng lạnh băng lại đến tiểu loli phúc hắc dư thừa, ai dà, chỉ có Nhã Nhã của mình là tốt nhất na~
Long Tử Thiên nhìn nhìn đồng hồ nói với Dương Tử Kỳ:
"Ê, ta đến lớp trước."
Dương Tử Kỳ nhìn nhỏ bạn trọng sắc khinh hữu bỏ đi một cách không thương tiếc thì buồn bực, tránh thoát "miếng keo dính" rồi nói:
"Ta cũng đi đây, tạm biệt."

Tiểu loli bĩu bĩu môi đáng yêu, bộ mình là "hồng hoang mãnh thú" hay sao lại chạy như trốn ôn thần vậy?
================
Dương Tử Kỳ đang yên đang lành đọc sách thì lớp học bỗng nhiên xôn xao, nhìn theo ánh mắt đồng bạn hướng về phía cửa. Dương Tử Kỳ cảm thấy chắc chắn hôm nay mình phạm thiên sát, sao hai người mình muốn tránh lại đồng thời xuất hiện trước mắt vậy?!

Ánh mắt sáng ngời thâm thúy nhưng lạnh lùng. Khí tràng lãnh băng băng khiến người ta liên tưởng đến một đóa tuyết liên tỏa ra hương thơm ngào ngạt nhưng lại cao quý không dám đến gần. Mặc một bộ cảnh phục tỏa ra hương vị thành thục và chính khí, mà người đó không phải Lục Ngữ Yên thì là ai a?

Đồng học A phục hồi tinh thần rồi thảo luận:
"Qua, đẹp thật nhưng là cảnh sát đó."
Đồng học B gật gật đầu:
"Ừ, không lẽ là điều tra vụ học sinh mất tích bên khoa kinh tế?"
Nghe mọi người nói vậy thì Dương Tử Kỳ cũng khẽ thở phào. Cứ tưởng là đến bắt Minh Dạ.
Lục Ngữ Yên nhìn xung quanh lớp học, ánh mắt đảo qua hơi hơi dừng lại một chút rồi thản nhiên nói:
"Tôi là cảnh sát, mời học sinh Dương Tử Kỳ theo tôi."
WTH?! Không lẽ bị phát hiện?! Tuy nhiên thấy sắc mặt nàng ta rất bình thản, chắc có lẽ chỉ là giúp điều tra thôi. Nghĩ vậy Dương Tử Kỳ yên tâm rất nhiều, bình tĩnh đi đến.
Ánh mắt Lục Ngữ Yên đánh giá người phía trước mình, khí chất xuất thần tà mị ngạo nghễ, nàng nheo mắt lại, trong lòng có một ý tưởng chợt lóe lên.
Dương Tử Kỳ thấy Lục Ngữ Yên dùng ánh mắt kì lạ nhìn mình thì không hiểu rùng mình, âm thầm cầu nguyện đừng để nàng ta phát hiện.
Lục Ngữ Yên khẽ liếc nhìn nàng rồi xoay người bước đi:
"Ngươi đi theo ta."
Đồng học A:
"Ê, sao lại gọi Dương đại soái nữ đi a?"
Đồng học B:
"Không biết na, nhưng nghe nói nữ sinh bị mất tích hình như từng tỏ tình với Dương tà soái a!"
Dương Tử Kỳ chưa đi hẳn nên nghe các nàng bàn luận, xấu hổ vút vút mũi, được rồi, nàng thừa nhận mình có nhân duyên với nữ rất là tốt. Tuy nhiên lập tức nhíu nhíu mày, khụ, khoa kinh tế có rất nhiều người tỏ tình với mình nên nàng cũng không biết là ai đã mất tích.
Lục Ngữ Yên là người tập võ đương nhiên nghe được rõ ràng, ánh mắt nàng ý vị thâm trường nhìn Dương Tử Kỳ một cái.
==========
Dương Tử Kỳ theo Lục Ngữ Yên đến văn phòng hiệu trưởng, ngoài dự đoán là Long Tử Thiên cũng đã ở đó.
Dương Tử Kỳ khó hiểu dùng thiên lý truyền âm: [Có chuyện gì vậy?]
Long Tử Thiên nhún nhún vai: [Ta không biết.]
Ánh mắt của Lục Ngữ Yên ý vị thâm trường nhìn động tác nhỏ của hai người.
Dương Tử Kỳ nhìn thấy ánh mắt của Lục đại ngự tỷ thì thầm nuốt nước miếng: [Ê, sao ánh mắt của Lục Ngữ Yên khiến ta cảm thấy ớn lạnh na?]
Long Tử Thiên cũng thấy nên cho Dương Tử Kỳ một ánh mắt đồng tình: [Ngươi tự cầu phúc đi.]
Hiệu trưởng khụ một tiếng: [Đừng tưởng ta không biết các ngươi đang trao đổi na. Động tác quá rõ rồi, cần về học tập đi.]
Dương Tử Kỳ nghe hiệu trưởng ho khan thì có hảo tâm nhắc nhở:
"Hiệu trưởng bị cảm à? Người nên nghỉ ngơi a."
Trần Tiêu, Trần đại hiệu trưởng âm thầm phiên một ánh mắt khinh thường, mặt ngoài rất chính sắc nói:
"Khụ, Lục cảnh quan đem Tiểu Dương Dương và Tiểu Long Long đến phòng ta làm gì vậy?"
Sau khi nghe hiệu trưởng gọi mình, hai người Dương, Long không hẹn mà cùng trợn trắng mắt, cứ tưởng có người ngoài hiệu trưởng sẽ "tiết chế" một chút, vậy mà người lại có thể mặt không đổi sắc gọi họ bằng hai cái tên đó à?
"Tiểu Dương Dương" và "Tiểu Long Long"? Sắc mặt thoáng đổi đổi, trong mắt có một tia ý cười nhưng Lục đại ngự tỷ rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình mà bình tĩnh nói:
"Ta được thông tin là Trần Tiểu Tân mất tích có liên quan đến hai người. Trước khi mất tích có một đồng học đã nhìn thấy nàng gặp hai người Dương, Long."
Trần đại hiệu trưởng trong lòng cũng suy đoán được 1, 2 nên nhìn hai nàng bằng một ánh mắt ý vị thâm trường. Dương tà soái a~ Long quân sư a~ Không biết là ai trong hai đứa đây?
Quả nhiên như Trần đại hiệu trưởng dự đoán, Dương Tử Kỳ vút vút mũi rồi xấu hổ nói:
"Tiểu Tân tỏ tình với ta nhưng mà bị ta cự tuyệt nên tưởng nàng về ký túc xá không ngờ lại bị mất tích."

"Vậy trước khi đi, nàng có biểu hiện gì?"

Lục Ngữ Yên hỏi. Nhắc đến việc đó tâm tình liền trầm xuống, Dương Tử Kỳ khẽ cụp mắt:

"Do nàng rất đặc biệt so với những cô gái khác nên ta nhớ rất kỹ, chỉ cảm thấy nàng mất mác, sau đó...khẽ cười nói 'ừm, ta đã biết'. Kế tiếp thì ta cùng Long Tử Thiên trở về. Nhưng dù nàng cười ta vẫn cảm nhận nàng rất buồn bã."
Ánh mắt Lục Ngữ Yên thoáng nhìn Dương Tử Kỳ rồi hỏi:
"Sau việc đó ngươi có gặp nàng lần nào nữa không?"
Dương Tử Kỳ cẩn thận suy nghĩ rồi lắc lắc đầu:
"Không. Những việc này thường xuyên xảy ra, ta nghĩ nàng sẽ quên nhanh thôi. Nhưng không nghĩ là Tiểu Tân lại mất tích, đến bây giờ thì ta mới biết được."
Lục Ngữ Yên gật gật đầu, sau khi hỏi Long Tử Thiên vài câu thì cất lại sổ ghi chép vừa nói:
"Được rồi, cảm ơn sự hợp tác của hai cô."
Dương Tử Kỳ thấy nàng định trở về thì khẽ nói:
"Nếu như có tin tức gì của Tiểu Tân, cô hãy thông báo cho ta nhé."
Lục Ngữ Yên khẽ liếc nhìn rồi gật gật đầu sau đó tiếp tục thông thả trở về. Dương Tử Kỳ nhìn theo, nhớ đến Tiểu Tân thì thở dài, nếu việc nàng ta mất tích mà liên quan đến mình...
Long Tử Thiên vỗ vỗ vai nàng vừa nói:
"Có lẽ việc Tiểu Tân mất tích không liên quan đến ngươi đâu."

"Ừm."
Dương Tử Kỳ cười cười cho nàng một ánh mắt yên tâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net