Chap 24: 20/10 vui vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày đẹp trời...

Mỗi ngày đến trường là một niềm vui... (:v)

- Tiêu Gia Phụ!!!

Tiêu Gia Phụ vừa đi vừa ôm bó hoa trong lòng, thỉnh thoảng còn ngửi và tỏ vẻ rất hạnh phúc, bỗng giật nảy mình sau tiếng gọi có phần chua chát.

- Gì chứ? 

- Nè, lâu không gặp, sao mặt phụng phịu khi nhìn thấy tôi vậy?

- Cô á, Siêu Mật Băng, hôm qua chúng ta mới gặp nhau mà, hôm nay đi học sớm ghê gớm nhỉ?

- Hôm qua? À, hôm qua do tôi bị hại nên không có để ý đến anh lắm, anh xuất hiện ở phút thứ mấy vậy?

Tiêu Gia Phụ lườm nó, bĩu môi.

- Là phút chót á bà nội. Anh Nam bị ốm nên tôi ở lại trong lớp trông nom anh ấy luôn!

Mật Băng gật gù, thì ra là vậy. 

- Vậy bệnh tình của hắn thế nào rồi?

- Ai cơ?

- Anh Nam của ngài đó!

- Cũng tạm ổn rồi, không việc gì phải lo lắng cả. Mà cô không thấy gì sao?

Mật Băng ngó nghiêng ngơ ngác nhìn xung quanh rồi quay lại nhìn Tiêu Gia Phụ.

- Hì, thấy gì cơ, mọi thứ vẫn thế mà. - Nó thơ ngây đáp.

- Haizz, cái loại có mắt như không như cô, thật đúng là gàn dở mà.

Nó bắt đầu quan sát Tiêu Gia Phụ từ trên xuống dưới xem có gì thay đổi không.

- A! Không lẽ hôm nay anh thay đổi màu son mới à!

Tiêu Gia Phụ vừa mừng rỡ tưởng nó phát hiện ra điều gì bỗng chốc hậm hực khi nghe xong câu nói của nó. Đành phải đưa thẳng bó hoa ra trước mặt nó.

- Cô không thấy đây là cái gì sao?

- Hửm, hoa? Ừ thì nãy thấy rồi mà có gì lạ đâu, hôm nay tôi thấy người ta bán hoa đầy đường kia mà, không lẽ anh tự mua tặng mình ư? Chà, giàu ghê nha. Lâu cũng phải vì bản thân mà hy sinh một lần chiều sở thích quái dị chứ nhỉ?

Tiêu Gia Phụ tức tối.

- Cô điên hả? Đây là hoa người ta tặng tôi mà, còn có cả thiệp đây này!

Mật Băng ngạc nhiên.

- Ai tặng vậy? Cho tôi xem với!

- Không cho cô biết!

- Ơ thế anh định vứt bỏ tên hội trưởng mặt lạnh kia à, hehe.

Tiêu Gia Phụ tỏ vẻ ái ngại.

- Thực ra mà nói thì tôi cũng đã theo đuổi anh Nam lâu lắm rồi mà anh ấy thì có vẻ không có để ý đến tôi lắm, tôi cũng có quyền được tìm hạnh phúc mới chứ, bỗng dưng nay có người để ý thật rồi, thật không biết phải làm sao đây, ahihi. - Tiêu Gia Phụ mặt đỏ bừng ôm hoa chạy đi.

Mật Băng thấy vậy liền không thể nhịn cười mà bật cười ha hả giữa sân trường, lại gây ra được thêm một sự chú ý như người tâm thần. Nó chạy vội vào lớp.

- Chà, Mật Băng cô nương hôm nay đi học sớm! - Thái dám lên tiếng.

- Nổi hứng thì đi thôi, haha. Loa phát thanh đâu rồi?

Vừa nói dứt câu xong, Loa phát thanh xuất hiện ủ rũ ngồi vào bàn học không nói năng gì.

Mật Băng thấy lạ liền đến hỏi thăm.

- Loa phát thanh, bà sao vậy.

Mặt nhăn nhó trả lời Mật Băng.

- Bà không biết hôm nay là ngày gì sao?

Nó chớp chớp mắt.

- Thứ mấy còn không biết nữa là ngày, bà sao vậy?

Loa phát thanh thở dài tiếp tục im lặng không nối năng gì.

- Nè Thái, nói cái đi, chuyện gì xảy ra với bà ấy vậy?

- Thì có gì lạ đâu, năm nào cũng vậy mà.

- Hửm? Năm nào cũng vậy?

- Ừ, 15 năm không mảnh tình vắt vai, 20/10 không được nhận quà nên đâm ra như vậy đó mà.

Mật Băng gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện.

- Vậy là 20/10, ủa mà ngày gì vậy?

Thái và Loa phát thanh "xỉu" tại chỗ.

- Là ngày phụ nữ Việt Nam đó bà nội! - Út Điệu gần đó lên tiếng. - Có thế mà cũng không biết!

Mật Băng quay ra tìm vị trí của nhỏ, chợt nhận ra là đang ngồi cạnh Hoàng Tử.

- Cô ta ngồi chỗ đó từ khi nào vậy? - Mật Băng ngạc nhiên.

- Nhân dịp Hoàng Tử nghỉ ốm không biết sự tình gì nên bạn ấy bịa chuyện cô sắp lại chỗ để ngồi gần Hoàng Tử.

Mật Băng đơ người khi mà nó cũng ngồi trong lớp này mà tưởng chừng như "tiên phàm hạ thế" (người trên trời rơi xuống).

- À, vụ lùm xùm hôm qua của bà với Trúc Phương, cả anh Hoài Nam nữa, trở thành tin nóng của trường rồi đó!

Mật Băng tỏ vẻ không quan tâm cho lắm.

Nó quay về bàn học ngẫm nghĩ về chuyện hôm qua lúc hắn đã cứu nó, lẽ ra nó cũng nên nói một câu cảm ơn với hắn, mà không biết tình trạng hắn thế nào, đã khỏi bệnh hẳn chưa. Mải suy nghĩ lung tung, Anh Tuấn đã đến bên nó ngồi lúc nào không hay.

- Đang nghĩ gì vậy Tiểu Băng?

Nó giật mình quay sang nhìn Tuấn.

- À, à. Không có gì đâu!

- Ừm...m. Chuyện lần trước cậu nhờ mình, cậu vẫn chưa nói!

- Hả? - Nó bắt đầu lục lọi trong trí nhớ toàn cái tên Hoài Nam bao vây - À! Chuyện đó hả? Ừm mà chuyện gì vậy?

- ... - Tuấn tỏ vẻ khó hiểu.

Mật Băng gãi gãi đầu... À thì ra là chuyện nhờ cậu ấy viết lá đơn gửi hội trưởng để tham gia câu lạc bộ lắp ráp kỹ thuật, mà hôm qua sự việc lại vô cùng trót lọt rồi...

- Cậu giỏi viết văn như vậy... Có thể về nhà viết bài văn số 2 giùm mình được không?

Đúng lúc đó.

- Lớp trưởng... Có người tìm kìa! 

- Được rồi, đợi mình xíu.

Mật Băng ủ rũ nhìn cậu ta đi, xem ra nó không nên nhờ vả người ta như vậy để giữ lại chút tự trọng cho mình chứ nhỉ? Nó lặng lẽ thở dài.

- Hoàng Tử cậu vẽ ai vậy? - Út điệu tò mò bức tranh Hoàng Tử đang vẽ về một người không mặt.

- Tôi cũng không biết nữa.

- Hừm... Nhìn quen lắm. Na ná ai đó! - Nhỏ bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

- Có thể là ai chứ? - Hoàng Tử thẫn thờ.

- Hoàng Tử, cô ấy nói nhất định cậu phải tự đi tặng hoa nói lời xin lỗi với cô ấy thì cô ấy mới chịu tha thứ cho cậu. - Thái (lan) bước vào lớp bẩm báo thông tin.

- Ê Thái (dám), người ta của ông theo Hoàng Tử từ khi nào vậy? - Loa phát thanh đã chịu mở miệng.

Thái (dám) không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn.

- Gì chứ, hôm đó xe bị hỏng, lại còn gặp cướp nữa, cô ta đã không thông cảm thì thôi còn mong muốn gì nữa chứ, thôi bỏ đi, tặng bó hoa đó cho Ngọc Nhi lớp A6 đi! Cô ta không xứng, tôi sẽ chuyển đối tượng. 

Tiếng chuông reo vào lớp...

Rồi lại ra chơi...

- Mọi người ơi! -Loa phát thanh hét to - Ra mà xem màn tỏ tình "hot" nhất ngày hôm nay đây này!

Cả lớp nghe vậy vội chạy ào ào ra ngoài xem coi có chuyện gì nóng hổi.

Mật Băng cũng dụi dụi mắt ra ngoài xem có chuyện gì đang xảy ra,... 

- Chỉ là tặng hoa thôi mà, có cần phải quỳ lạy như vậy không, người ta còn sống mà. Đã thế, cái con bé kia sao không nhận lấy hoa luôn mà còn bày đặt cắn móng tay, đảo mắt loạn xạ, cười thì cười luôn đi bày đặt dở dở ương ương, đợi mọi người xung quanh tung hô vỗ tay mới nhận lấy hoa nữa chứ? Còn nữa, cái bọn vây quanh cũng rảnh ghê, hết việc làm rồi. Khùng cả lũ hay sao vậy nhỉ?

Cả bọn đang mắt trái tim ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, bỗng nghe được những lời thuyết minh vô duyên từ Mật Băng liền cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

"Vô duyên", "Mất cả hứng", "Ghen tị hay sao ấy",... Là những từ Mật Băng nhận được khi kèm theo những cái liếc mắt của thiên hạ.

Mật Băng ngạc nhiên. Ủa nó nói có gì sai sao? Nó bắt đầu suy nghĩ về những năm học trước, cảnh tượng mà được cho là lãng mạn này nó chưa có được thấy bao giờ. Chỉ nhớ là một hai năm trước nó nhận được sự hối lộ, nhớ không nhầm là ngày hôm nay, để nó không phá đám một ngày. Nó ngừng suy nghĩ lại vì cũng cảm thấy không có gì to tát cả.

- Tôi cũng muốn được như thế, huhu! - Loa phát thanh tỏ vẻ nũng nịu Thái (dám).

- Bà nghĩ sao? Tôi cũng muốn được như người ta, không riêng gì bà đâu!

- Hay hai ta mua hoa tặng nhau đi! - Loa phát thanh nũng nịu.

- Cái gì? - Mật Băng quát to.

Hai người giật mình thẫn thờ, trơ mắt quay lại nhìn nó.

- Hai ông bà bị cái gì vậy? Muốn vậy lắm sao?

- Ưm... Ừm! - Hai người gật gật đầu.

- Trời ạ! Thái à, trước giờ tôi cứ nghĩ ông... (không thẳng) luôn ủ ấp mối tình với ông Thái kia chứ, còn bà, tôi cứ nghĩ bà có hình mẫu lý tưởng chói chang ngời ngợi, thật không ngờ...

Thái tiến lại gần, tát nhẹ vào má Mật Băng.

- Tỉnh chưa cô nương? Đang nói nhảm cái gì vậy?

- Hả? - Nó thẫn thờ.

- Loa phát thanh à, đi kiếm não về lắp lại vào đầu Mật Băng đi.

- Mật Băng à, hiểu nhầm rồi, thực ra là vậy nè... - Loa phát thanh giảng giải.

- À vậy hả? Tưởng gì to tát chứ? Để tôi đi kiếm hoa tặng mấy người nha!

Trong lớp...

Bọn con gái lại tiếp tục bêu xấu nó.

- Chưa thấy ai vô duyên như Mật Băng hết á!

- Phải đó, vô duyên thúi luôn à.

- Mật Băng? - Út Điệu nhận ra điều gì.

Lúc này Mật Băng đã ra khỏi trường.

- Hắt xì! 

- Mật Băng, cuối cùng cậu cũng ra đây!

What? Hắt xì thôi mà cũng nhận dạng ra được là Mật Băng.

- Hử? - Mật Băng quay lại nhận ra cái người đang hiện ra trước mặt nó.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net