Episole 1: Bức Mail

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11 giờ 45 phút, ngày 24 tháng 12 năm 2001.

Vào một buổi tối mùa đông lạnh lẽo, những cơn gió buốt mang đầy không khí của giáng sinh thổi vào cửa sổ của một căn hộ ở Newyork. Cơn gió lúc thì mạnh muốn bay cả xấp giấy tờ đang xếp chồng trên bàn đang bị đè bởi một chiếc điện thoại quay số, lúc thì nhẹ nhàng nhưng nhiệt độ của nó vẫn không tăng lên một chút ít nào. Mặc dù thời tiết trở nên xấu đi từng giờ, nhiệt độ vẫn giảm theo thời gian ít ỏi của một đêm khuya sắp sửa đón chào một ngày mới, mọi người vẫn cố gắng đổ xô ra đường, cố gắng mặc ấm nhất có thể để đón chào một giáng sinh với gia đình của mình. Nhà thờ đông nghịt người, chen chúc nhau nhưng trong những đám đông ấy, không khí giá lạnh vẫn không giảm xuống. Còn trong những ngôi nhà, khắp nơi đều trang trí đèn lấp lánh với những dải băng được trang trí xung quanh cây thông Noel, dĩ nhiên bên dưới nó là những hộp quà bao bọc với bao bì của màu xanh và màu đỏ được chực chờ bởi những đứa trẻ, trông chúng có vẻ rất háo hức và hồi hộp chờ đợi để được mở quà.

"Này!! Các con không được mở quà cho đến khi được phép, nếu không sẽ bị ông già Noel lấy lại đấy!!"

"Hahaha!! Không biết mình sẽ nhận được món quà mong muốn hay không nhỉ?"

"Con đã viết thư gửi ông già Noel là mình muốn có một chiếc Playstation, không biết ông ấy có tặng không nữa"

Những âm thanh của các gia đình hàng xóm vọng qua những bức tường đã tồn tại từ những năm 40, cộng thêm âm thanh chát chúa của tiếng tàu điện đang phóng qua đường ray nằm cách một lan can hơn 3 mét.

Nói là lan can cũng không đúng, vì nó chính xác là thang thoát hiểm điển hình của một tòa nhà cho người sống ở Mĩ. Đường ray của nó băng ngang qua tầng 2, chính xác là tầng 2 phòng 203. Các hành khách trên chuyến tàu đó hẳn là có người về với gia đình để tận hưởng không khí giáng sinh với người thân, có người phải chịu đựng cái lạnh và sự mệt mỏi để tiếp tục công việc qua đêm, phải tiếc nuối một đêm lạnh nhưng ấm áp ở bên trong. Một cậu bé với đôi mắt buồn bã, cô đơn đang ngồi chung với mẹ mình, có lẽ cậu đang tự hỏi về cảm giác của một đêm giáng sinh với đầy quà bên dưới cây thông to lớn. Cậu nhìn ra của sổ của toa tàu, dòm xuống những con đường đông người ăn mặc ấm áp, những đứa trẻ nắm lấy tay bố mẹ mình dạo phố trong khi cậu phải dúi hai tay vào túi áo và khẽ run mặc dù đang ngồi trong tàu điện. Khẽ nhìn qua mẹ cậu - người phụ nữ đang ngủ kế bên, một sự chán nản xuất hiện trên khuôn mặt da màu của mình, cậu lại tiếp tục nhìn ra cửa.

Khi chuyến tàu băng qua đường ray nằm gần tầng 2 của một căn hộ cổ kính với những màu nâu được sơn lại trên bức các tường, nhìn qua cửa sổ gần thang thoát hiểm, cậu bé nhìn thấy một người đàn ông đang vùi đầu vào công việc và đống giấy tờ của anh ta. Tuy chỉ lướt qua nhưng vẫn đủ thời gian để nhìn thấy người đàn ông đó vò đầu bức tóc đầy áp lực. Cậu thầm đồng cảm với anh ta khi không thể đón nhận giáng sinh như mình, khuôn mặt cậu cũng giãn ra một chút.

Bỏ qua hành trình ngắn ngủi của cậu bé, chúng ta cùng đến với nhân vật chính của câu chuyện - Markuza.

"Thật mệt mỏi, ước gì mình chăm chỉ hơn một chút là có thể hưởng thụ Noel rồi" - anh vò đầu mình đúng lúc có một chuyến tàu đi qua.
Phòng 203, căn phòng nằm phía bên trái cách thang máy 2 phòng, nơi ở của Mark - anh chàng nhà văn chuyên về trường phái kinh dị sinh tồn. Có lẽ anh ta đang phải gấp rút suy nghĩ về đoạn kết của câu chuyện nếu không muốn phải trễ nộp cho bên đối tác. Căn phòng chất đầy sách với hai cái kệ được đặt song song nhau bên góc tường, ở giữa hai kệ sách là một chiếc ghế sofa êm với chân ghế được thiết kế để lắc lư, kế bên là cái bàn có chiều cao cao bằng tay vịn của chiếc ghế, trên bàn có một ly cà phê đọng lại vài giọt cuối cùng của hôm qua và một cuốn tiểu thuyết có tên "Metro 2033" đang đọc dở, chiếc giường nằm kế cái kệ sách bên ngoài góc tường được đặt để thuận tiện cho việc đọc sách trước khi ngủ. Nhìn sơ qua, căn phòng này dành cho một người yêu sách và phải hơi dư dả một chút - Nhà văn Markuza Grimes.

"Ahhhh!! Cuối cùng cũng xong, mất luôn một đêm đáng ra phải tận hưởng" - Mark duỗi người ra sau trong khi ngồi trên chiếc ghế làm ra để ngồi hàng tiếng đồng hồ.

Anh ta thỏa mãn vì đã làm kịp cho sáng mai, Mark bật máy tính của mình để gửi mail về công việc cho bên đối tác. Màn hình desktop hiện ra, hình nền là một cô gái đâu đó trên mạng, ấn vào mục mail, thông tin tài khoản hiện ra:
*Tên: Markuza Grimes
*Tuổi: 26
*Nơi làm việc: Newyork - Mĩ
*Nơi sinh: Nhật Bản

Chuẩn bị ấn vào soạn thư để gửi thì Mark nhận được một tin nhắn khác với một tiếng bíp nhẹ, anh tự hỏi đó là ai trước khi tá hỏa khi nhìn vào tên của người gửi: Jasmine Lawston - người bạn thân từ nhỏ đã mất tích cách đây 14 năm, người anh thầm thích. Tự an ủi đó chỉ là một trò đùa từ ai đó nhưng đã 14 năm trôi qua, ai còn nhớ để mà thực hiện cái trò đùa ngu ngốc này? Tò mò, Mark click vào nội dung của bức thư:
"Xin chào Mark, có vẻ như cậu ngạc nhiên lắm đúng không? Vì đã 14 năm trôi qua rồi và suốt 14 năm ấy, tớ đã biệt tăm một cách bí ẩn. Chắc chắn là tớ rất nhớ gia đình của mình, và cả cậu nữa, Mark à. Có lẽ bức thư này là một sự thần kỳ nào đó, internet bỗng dưng xuất hiện, tớ đã dùng chiếc laptop không có chủ này để nhắn với cậu. Hiển nhiên không phải là trò đùa rồi, làm gì có ai có thể nhớ mãi một người được xem như đã chết như tớ mà đi trêu người khác qua danh phận của Jas này. Hình nhu điện đamg cgập chờn, tớ pfải tm biệt cậu rôi, tớ dag ơ thị trn Silent Hill".
- người gửi Jasmine Lawston.
- ngày gửi: 24 tháng 12.
- lần hoạt động cuối cùng: cách đây 14 năm.

Mark đổ mồ hôi, tim vẫn còn đập sau việc vừa xảy ra, anh hít thở cố lấy lại bình tĩnh. Nhìn câu cuối cùng, có lẽ người viết nó đang hấp tấp, tại sao? Thị trấn Silent Hill ư?
Đang suy nghĩ thì Mark nhìn lên phía đồng hồ, đã 12 giờ 5 phút rồi sao?

"Khoan!!!" - Mark kinh ngạc

Nếu cho 5 phút này là thời gian phân tích bức thư, vậy... nó được gửi vào lúc 12 giờ 00.

"Chết tiệt!! Mình nổi da gà rồi này"

Sự tò mò của anh về Silent Hill đã tăng lên, giống như một sợi dây vô hình kết nối trí tò mò của anh với nó vậy. Anh dùng cả tiếng để nghiên cứu về thị trấn này, không hiểu sau nó làm anh thấy thú vị. Sự cám dỗ này càng lúc càng tăng và đã lên tới đỉnh điểm.

Đêm hôm đó, trong căn phòng 203 của tầng 2, một người đang loay hoay, hối hả ăn mặc để đi đâu đó, có vẻ rất xa nơi này. Trong căn phòng đó, một máy tính làm việc đang mở, với một bức thư điện tử:
"Ngày mai anh có thể qua lấy đoạn kết được không? Có vẻ như tôi đang gặp một việc quan trọng, cho tôi một ngày nghỉ nhé. Tôi đặt nó ở tủ dưới bên trái của bàn làm việc, anh có thể hỏi chìa khóa phòng ở quầy lễ tân, tôi đã dặn họ về anh. Vậy nhé"
- người gửi: Markuza Grimes.
-ngày gửi: 24 tháng 12.
- lần hoạt động cuối cùng: cách đây 14 phút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net