•Life•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã từng nghĩ đến cái chết và chắc hẳn ai cũng vậy.Gặp đủ mọi loại áp lực và rồi chán nản với cuộc sống hiện tại sau đó thì sẽ bước vào mớ suy nghĩ hỗn độn về cái chết.Tôi cũng như vậy,cũng nghĩ rằng một ngày nào đó tôi buông bỏ tât cả mọi thứ trên cõi đời này.Nhưng có một thứ cảm xúc len lói trong từ tế bào não,nó như ngăn cản cái suy nghĩ dại dột kia.Tôi đã thấy hình ảnh của em,hình ảnh em mỉm cười.Ngay tắp lựu,đại não như muốn phá bỏ cái thông tin tiêu cực ấy ra và bắt tôi phải sống,sống vì em,vì nụ cười của em ....







" Mày muốn đọc cái nào? Truyện này hay lắm đó nha !!!Cả cái này nữa."

Một đứa bạn hỏi tôi .

"đây"

Chán nản vớ đại ba cuốn truyện trên kệ sách nhà nó,tôi thoáng nhìn biểu cảm hài lòng của nhỏ rồi cũng chào tạm biệt gia đình nó và một mạch về thẳng nhà.

Tôi vốn không quan tâm đến những cuốn truyện tranh vô bổ,thật nhàm chán . Tại sao con người vẫn chăm chăm đọc những thể loại hình vẽ chỉ với màu đen trắng nhạt nhẽo và cái bìa ngoài có chút gọi là hoành tráng nhỉ ? Họ...phải chăng là chỉ sống với việc quan tâm đến vẻ bề ngoài thôi ư ?

"Một thế giới....tội phạm và siêu anh hùng ?"

Tôi đọc từ trang này sang trang khác,từng tình tiết,từng bối cảnh đều được thu lại trong đôi đồng tử .

Bóng dáng dật dờ của một tên tội phạm ấy đã thu hút ánh nhìn của tôi.

" Shigaraki Tomura ..."

Đó là khoảng khắc tôi gặp em.Gặp được ánh sáng nhỏ trong cuộc sống tẻ nhạt đầy áp lực này.Tôi có thể thấy nhiệt độ trên da mặt như lửa đốt,cảm xúc rối bời ...


Như một hồ nước lắng đọng,ta ném một viên đá,mặt nước im lìm sẽ bắt đầu nổi những cơn sóng nhỏ.Cuộc sống của tôi đã được đổi thay bởi em.



Tội phạm thì sao ?

Tàn ác ư ? Đó là điều đương nhiên mà một vai phản diện vẫn luôn và đang làm tròn đấy thôi !



Dù không thể chạm vào em,ôm em thật lâu và chỉ được nhìn em qua màn hình hay những trang truyện tranh nhưng tôi vẫn cứ mãi không thể ngừng theo đuổi bóng hình của em.Yêu em nhiều là như thế,muốn nói thật to với cả thế giới rằng em đặc biệt tới nhường nào trong cuộc sống tẻ nhạt quanh tôi.


" Liệu mày có hối hận khi yêu một nhân vật phản diện không  ? Vì kiểu gì chả chết..nhỉ ?"

đứa bạn nhàn nhạt hỏi.Chắc hẳn nhỏ đã từng thấy những người đam mê nhiều nhân vật phản diện khác nhau,sau đó lại từ bỏ rồi chuyển qua yêu thích một ai đó.


" Nếu có cho tao một cơ hội để đổi một người mới đi chăng nữa thì tao vẫn chẳng bao giờ ngu ngốc đến nỗi cầm lấy thứ cơ hội đó đâu"

Tôi mỉm cười nhìn về phía xa xa,đến tôi cũng chẳng biết mình đang nhìn về đâu.Chỉ biết rằng có một hạnh phúc đang len lỏi trong trái tim đã nguội lạnh này.

Được gặp và yêu em có lẽ là một điều hạnh phúc nhất,dù cho tương lai có thay đổi nhiều đến thế nào,tôi vẫn luôn nhớ về em.Về bóng hình năm ấy đã đem cho tôi những cảm xúc kì diệu đến nhường nào.

_________

13.09.22 










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net