④ Meaningless existence [ I ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã từng có một bạn nhỏ rất tốt bụng,chia sẻ những gì quan trọng nhất đối với bản thân mang đi cho con người mà bạn nhỏ ấy yêu quý nhất. Có lẽ cũng vì sợ hãi việc bị bỏ rơi và ở một mình nên nhóc ta đã cố níu kéo rất nhiều người bạn,cố gắng giữ họ lại và cố gắng làm cho bạn bè của nhóc ta vui vẻ nhất có thể. Nhóc ta dành rất nhiều thời gian lắng nghe và quan tâm bạn bè,những món quà cũng là bạn trẻ ấy dành dụm mới mua được cho những người bạn đó.Cô bé ấy dành tất cả điều gì tốt nhất cho người bạn của mình mà quên đi những bữa ăn ngon.Cô bé nhìn lên bầu trời đen rồi mỉm cười với Mặt Trăng,bạn nhỏ lúc này thật cô đơn,chẳng có ai bên cạnh cả,nhưng trong lòng em biết rằng ngày mai sẽ là một ngày mới và các bạn em và em sẽ nói chuyện với nhau,em rất hào hứng.

' Trong tương lai,bọn mình sẽ xây căn nhà chung và sống cùng nhau.Mình sẽ không phải mong mỏi gặp các bạn vào mỗi buổi sáng nữa !'

Cô bé vui vẻ nghĩ đến những điều tuyệt vời nhất trong tương lai,hằng ngày đều âm thầm ao ước bạn bè của mình thật hạnh phúc,đối với bạn nhỏ,hi sinh cho bạn bè là điều cần thiết.

Nhưng dù cố gắng đối xử tốt với người bạn ấy thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng bạn bè của em cũng bỏ em mà đi. Em đã bị phản bội,bị sỉ nhục,bị chối bỏ,các bạn đã nói những lời ác ý cứa sâu vào trong trái tim em.Bạn nhỏ mong manh lắm,yêu đuối lắm,em chẳng thể làm gì ngoài nhìn bạn bè mình từng yêu thương dần trở thành người xa lạ.

Sau đó, Bạn nhỏ được gia đình đăng kí cho học thêm , giáo viên không hề đối xử với em tốt như em nghĩ. Cô ta ném sách vào người em, bảo em là một con ngu, cô nói rằng cô thích nhận tiền từ phụ huynh hơn là dạy mấy đứa như em. Mỗi lần em làm bài sai, cô ta không chỉ em một câu mà còn liên tục chửi em trước mặt những anh chị khác và gọi thẳng cho phụ huynh của em. Mẹ em nghe cô em lắm, hôm đó bạn nhỏ khóc rất nhiều, mẹ em đã chửi em, nắm tóc em kéo thật mạnh, thật đau. Bạn nhỏ sợ lắm, không còn tin tưởng vào bất kì ai được nữa, từng ngày trôi qua, bạn nhỏ dần đánh mất chính bản thân mình, không còn là một cô nhóc hoạt bát và tinh nghịch của ngày trước nữa rồi.

Bạn nhỏ rất thích vẽ, vẽ tranh là đam mê của em, em muốn vẽ thật nhiều và mơ về những điều được vẽ ra trong bức tranh đó. Em thích vẽ, em đã nhịn ăn sáng , để dành từng đồng tiền để mua những cuốn truyện. Em mua chúng về, vừa là để đọc những lúc chán, vừa là để học vẽ. Những cuốn truyện là động lực duy nhất của em. Dù có nhịn ăn đến mức tụt huyết áp và bị mẹ mắng rất nhiều nhưng bạn nhỏ ngốc vẫn cứ cố chấp sưu tầm từng quyển truyện. Nhưng rồi, mẹ em đã nhìn thấy những điều ấy, mẹ em ghét em vẽ lắm, cả những cuốn truyện đó nữa. Mẹ lấy hết tất cả động lực của em và đem đi nhúng nước rồi và vất vào thùng rác. Dù em có tuyệt vọng gào đến khàn cả cổ , khóc đến đỏ mắt, bà vẫn không chịu dừng lại. Dù những cuồn truyện đó đã bốc mùi rác nhưng bạn nhỏ ấy vẫn cố gắng bới móc và mang về phòng. Sau việc ấy, Đứa trẻ ngốc đó đã từ bỏ việc vẽ tranh và lao đầu vào học, mỗi ngày đều tự cầm dao nhỏ cứa vào tay đến chảy máu, ngăn không cho bản thân cầm bút lên vẽ. Cố gắng đến mấy, em cũng chẳng thể ngăn nổi đam mê của bản thân, em đã lén lút xé giấy nháp để vẽ, vẽ xong lại xé thành từng mảnh và vất vào rác để mẹ không nhìn thấy.

Hoàn toàn bị cô lập trên lớp, không còn ai kết bạn với nhóc ta nữa. Gia đình lúc nào cũng có trận cãi nhau rất lớn, chủ yếu là chửi em, có lẽ họ quan trọng điểm số hơn cả cảm xúc của con cái. Giáo viên thật xấu xa, họ sỉ nhục em, khiến em chẳng thể nào ngẩng đầu lên được. Em bị gia đình kiểm soát, mỗi ngày đều một mình tại căn phòng với 4 bức tường, trước mắt là đống bài tập dày đặc, đằng sau cánh cửa là bố mẹ em.

Bạn nhỏ quyết định rồi,nhóc ta chẳng muốn sống nữa, ngu ngốc tìm cách khiến bản thân được giải thoát, có lẽ em chẳng còn ai để ở bên cạnh nữa rồi , em không muốn bị trói buộc, không muốn ai thấy sự yêu đuối của em và càng không muốn ai thấy em khóc. Em sợ, sợ hãi chính gia đình mình, ám ảnh những con người đã sĩ nhục em, đã cứa vào tim em từng nhát dao sâu.

Em làm sao mà có thể sống nổi đây ? Trong khi những điều tồi tệ cứ liên tục xảy ra, khiến em không còn một chút không khí nào để thở, em đánh mất chính bản thân em rồi. Bạn nhỏ không còn nhớ bản thân em thích gì nữa, cùng quên đi những việc khiến em hạnh phúc nhất, không còn mong muốn có một người bạn nào nữa.

___________
29.04.24


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net