SilverDrake HHTTPLGHH 350-365

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 350: Tuyết Cung Cung Chủ

Dịch: dungnguyen75 @hntd.org

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

HoaNguyetTaoDan.net

Ngô Lai có chút ngây ngốc nhìn Dịch Tình, chỉ tiếc cơn gió đêm thoáng qua, hắn chỉ nhìn thấy thấp thoáng dung nhan của Dịch Tình, chứ không có cơ hội chiêm ngưỡng thật kỹ dung nhan xinh đẹp của nàng. Ngược lại, điều này lại làm cho nàng có một vẻ đẹp thần bí, hắn khó mà tưởng tượng nữ tử này hơn mười năm trước vốn là tuyệt thế mỹ nữ.

"Khải bẩm sư phụ, Ảnh nhi sư muội muốn đệ tử đưa nàng ra ngoài dạo một chút thôi ạ"

Nhìn thấy Dịch Tình hỏi, Trữ Thanh Sương vội vàng trả lời. Nàng đối với sư phụ của mình vô cùng tôn kính nên không có chút nào muốn giấu diếm.

Nghe vậy Dịch Tình đưa mắt nhìn qua Nhạc Ảnh, nhẹ giọng hỏi: "Ảnh nhi, có phải ngươi lại vừa tức giận?"

"Sư phụ, đệ tử nào có." Nhạc Ảnh làm nũng nói: "Người ta chỉ là ngủ không được, ở trong phòng buồn bực vì nóng, chỉ muốn sư tỷ đưa người ta ra ngoài dạo chút thôi."

Dịch Tình liếc nhìn Nhạc Ảnh đầy yêu thương rồi ôn nhu nói: "Ảnh nhi, thời gian không còn sớm nữa, hơn nữa lúc này trong thành tụ tập rất nhiều người giang hồ, khó tránh có người có lòng dạ không tốt và cừu địch của Tuyết Cung chúng ta, vì an toàn của các ngươi, các ngươi đừng nên ra ngoài, về phòng nghỉ ngơi đi."

"Vâng, sư phụ!" Mặc dù có chút không bằng lòng nhưng Nhạc Ảnh vẫn cùng Thanh Sương lên tiếng đáp.

Dịch Tình nói xong xoay người đi, thoáng chốc cửa sổ đã đóng lại, rõ ràng là dùng công lực rất mạnh, làm cho Ngô Lai đứng gần đó có chút kinh ngạc, không nghĩ đến công lực của Dịch Tình lại cao cường như vậy.

"Sư tỷ, tất cả là tại ngươi, chúng ta lén đi ra ngoài cũng được vậy, hiện giờ muốn đi cũng không được rồi." Nhìn thấy Dịch Tình biến mất ở cửa sổ, Nhạc Ảnh không nhịn được nhỏ giọng hướng Thanh Sương oán giận nói.

"Sư tỷ cũng là muốn tốt cho ngươi. Ngươi với mọi sự rất là lạ lẫm, sư tỷ làm sao hoàn thành sư phụ giao phó đây."Trữ Thanh Sương nói: "Sư phụ không cho đi ra ngoài, cũng là lo cho an nguy của chúng ta, sợ chúng ta gặp chuyện không may thôi."

"Đã biết rồi, người ta đương nhiên biết sư tỷ ngươi và sư phụ là muốn tốt cho người ta, nhưng người ta thật sự rất buồn bực nên mới muốn đi ra ngoài một chút." Nhạc Ảnh có chút không nhịn được nói.

"Được rồi sư tỷ, Ảnh nhi không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa, bất quá ngày mai ngươi phải dẫn người ta đi dạo một vòng mới được."

Không đợi Trữ Thanh Sương trả lời, Nhạc Ảnh hi hi cười nói, sau đó hướng Trữ Thanh Sương làm mặt quỷ rồi đi về hướng phòng mình.

Trữ Thanh Sương bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng Nhạc Ảnh biến mất, nàng thật sự là không có biện pháp nào đối với vị sư muội này.

Chỉ thoáng chút ngây ngốc, Trữ Thanh Sương khẽ lắc đầu, tự mình trở vào phòng, bất quá trước đó lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Ngô Lai một cái, bởi vì cảm giác quen thuộc Ngô Lai mang tới càng ngày càng mãnh liệt, làm cho nàng tự mình không thể không nghi ngờ đã từng gặp qua đối phương.

Ngô Lai vẫn nhìn kỹ ba người mà không nói một lời nào. Hắn nhìn thấy Trữ Thanh Sương muốn đi vào phòng thì muốn nói gì đó, cuối cùng thở dài trong lòng, cũng không nói gì, chỉ ngẩn người nhìn vào phòng của Thanh Sương.

"Thiếu gia, người không sao chứ?"

Ngô Lai cứ như vậy đứng yên nhìn chăm chăm vào phòng của Trữ Thanh Sương, cũng không biết qua bao lâu cho đến khi nghe thấy thanh âm của Lý Lương mới giật mình tỉnh lại.

"Không có việc gì." Ngô Lai từ trong ngây ngốc tỉnh lại, xoay người nói. Không biết từ khi nào Lý Lương lại đứng ngay sau lưng, chỉ cách Ngô Lai mấy thước. Ngô Lai trong lòng cười khổ, không nghĩ tới lòng nhớ nhung của mình đối với Trữ Thanh Sương lại đến mức quên cả đề phòng xung quanh, ngay cả Lý Lương đến cách ngay sau lưng mình mấy thước mà cũng không biết. May mắn Lý Lương không phải là địch nhân, chứ nếu hắn là địch nhân đánh lén, hậu quả không dám tưởng tượng. Bất quá trong lòng, Ngô Lai hạ quyết tâm bất cứ khi nào cũng phải đề cao cảnh giác.

Nghe vậy Lý Lương chỉ dụng ánh mắt kỳ quái nhìn Ngô Lai mà không nói gì, hắn rõ ràng chứng kiến Ngô Lai nhìn vào cửa phòng đối diện đến ngẩn người với một bộ dáng đầy tâm sự trầm trọng. Đương nhiên hắn cũng không biết phòng kia là phòng của ai, nếu Ngô Lai không muốn nói, hắn thân làm thuộc hạ cũng không hỏi nhiều.

"Được rồi Lý Lương, công trình kiến trúc của tạp viện tiến hành thế nào?"

Ngô Lai cảm giác Lý Lương dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi hắn chuyển sang nói chuyện khác.

Cũng quả nhiên khi Lý Lương nghe câu hỏi của Ngô Lai thì vẻ kỳ quái trong ánh mắt cũng biến mất, trên mặt xuất hiện vẻ kiêu hãnh và tự hào, cung kính hướng về phía Ngô Lai nói: "Thiếu gia yên tâm, công trình của tạp viện đều là có tiến triển, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ có một tòa kiến trúc hùng vĩ mà chưa bao giờ có được ở bất cứ nơi nào trong Lâm Châu thành sẽ xuất hiện trước mặt mọi người, trở thành tiêu điểm của vùng này."

"Ân!" Ngô Lai gật đầu nói: "Như vậy ta yên tâm, chuyện tạp viện giao cho ngươi toàn quyền xử lý."

"Dạ, thiếu gia. Lý Lương tuyệt đối sẽ không làm cho thiếu gia thất vọng." Nghe vậy Lý Lương nhất thời tin tưởng nói, gương mặt cũng trở nên nghiêm túc, cung kính hướng về phía Ngô Lai đáp.

"Lý Lương, ngày mai là thời hạn cuối cùng chúng ta cấp cho Hoắc gia bảo, ngươi nói họ sẽ có quyết định thế nào?" Ngừng chốc lát, Ngô Lai như chợt nhớ ra, hướng Lý Lương hỏi.

"Đúng vậy, thiếu gia!" Nghe vậy Lý Lương vội vàng đáp: "Về phần người của Hoắc gia bảo lựa chọn thế nào, thuộc hạ cũng không dám chắc chắn. Bất quá đối với Tứ bảo chủ của Hoắc gia bảo, thuộc hạ cũng đều hiểu rõ, ta nghĩ cuối cùng họ sẽ đồng ý cùng chúng ta hợp tác."

"Tại sao?" Ngô Lai kỳ quái hỏi.

Lý Lương đáp: "Hoắc gia bảo ở Tây Bắc, mấy chục năm trước uy danh trên giang hồ cũng không nhỏ, nhưng theo thời gian thay đổi, người của Hoắc gia bảo hành tẩu trên giang hồ cũng ít đi và uy danh cùng địa vị đều giảm xuống không ít, nhất là đến đời bây giờ, trừ các vị Bảo chủ còn đi lại trên giang hồ ra thì các đệ tử cũng đã không còn ra giang hồ nữa, đương nhiên là chỉ còn lại bốn vị Bảo chủ là uy danh không nhỏ mà thôi."

Dừng một chút, Lý Lương tiếp tục nói: "Mặc dù danh tiếng Hoắc gia bảo trong giang hồ giảm xuống nhưng thực lực của bọn họ cũng không suy giảm. Căn cứ theo lời đồn đại trên giang hồ, cao thủ của họ cũng nhiều như mây, chỉ tiếc là ngoại trừ tứ vị Bảo chủ võ công cao cường, cũng khó tìm được ai có công lực ngang bằng tứ vị Bảo chủ, cũng vì như vậy Hoắc gia bảo mới bị giang hồ quên đi. Còn các vị Bảo chủ đều là người có dã tâm, tự nhiên không muốn nhìn thấy tâm huyết của bao đời tổ tiên cơ nghiệp lại mất đi trong tay mình, cho nên một mặt họ âm thầm bồi dưỡng thế lực, chờ đợi thời cơ, chuẩn bị trọng chấn danh tiếng của họ. Cách đây không lâu, từ hôm trước tin tức của thần khí đứng đầu của thập đại thần khí, Tử kiếm, xuất hiện truyền khắp giang hồ, cũng là cấp cho Hoắc gia bảo cơ hội. Sau khi họ biết được tin tức này thì phái cao thủ chạy tới, muốn cướp lấy Tử kiếm, dĩ nhiên là có mục đích khôi phục uy danh của họ, cho nên thuộc hạ nghĩ họ sẽ cùng chúng ta hợp tác. Hơn nữa họ đã thấy võ công của thiếu gia, với sự thông minh của họ dĩ nhiên sẽ không muốn làm kẻ địch của thiếu gia, nếu không muốn quay trở về Hoắc gia bảo, bỏ qua cơ hội khôi phục uy danh của họ trên giang hồ. Hơn nữa họ cũng sẽ không bỏ qua việc có được thần khí Tử kiếm, thần khí đứng đầu trong Thập đại thần khí."

Thấy Ngô Lai vẫn đang chăm chú nghe mình nói, Lý Lương do dự một chút, cuối cùng đem dự đoán của mình nói ra.

Ngô Lai gật đầu nói: "Ngươi phân tích không sai, nhưng bất quá ta đối với người của Hoắc gia bảo không mấy tin tưởng."

"Thiếu gia, thuộc hạ có cái đề nghị." Thấy Ngô Lai có chút lo lắng, Lý Lương thoáng trầm ngâm suy nghĩ rồi nói.

"Đề nghị? Đề nghị gì ngươi nói đi!" Ngô Lai tò mò hỏi.

Lý Lương nói: "Thiếu gia, chi bằng tối nay chúng ta lại đi thăm dò, ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, tin rằng họ cũng sẽ thương nghị quyết định cuối cùng."

"Được, cứ theo ý ngươi đi làm. Ngươi kêu Vương Hải đến đây, chúng ta cùng đi nhìn xem một chút." Sau thoáng suy tư, hiểu được đề nghị của Lý Lương không sai, Ngô Lai gật đầu nói.

"Dạ, thiếu gia. Thuộc hạ đi gọi Vương huynh." Lý Lương đáp, cung kính thối lui.

Ngô Lai nhìn theo bóng lưng của Lý Lương, thoáng gật đầu, trong lòng hài lòng với năng lực làm việc của hắn. Cuối cùng ánh mắt rơi vào phòng của Trữ Thanh Sương, bất quá hắn không cách nào nhìn thấy thân ảnh của nàng, trong mắt lộ ra vẻ không đành lòng, bỏ qua.

"Sương nhi, xin lỗi, không phải ta không muốn gặp nàng, không nhớ tới nàng, chỉ là ta có nỗi khổ, bây giờ không thể cùng nàng gặp nhau thôi." Ngô Lai lẳng lặng nhìn phòng của Trữ Thanh Sương, thầm nhủ trong lòng, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ và cười khổ.

Chương 351: Tối Chung Quyết Định (1)

Dịch: tvct2008

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

HoaNguyetTaoDan.net

Vào lúc canh ba, ở trong một khách điếm rất nhỏ là chỗ trú ngụ của mọi người Hoắc Gia Bảo. Nói là khách sạn nhưng còn không bằng gia trang của một nông gia bởi vì nơi này trừ người của Hoắc Gia Bảo ra, không có người khách nào khác, cũng không phải do nơi này hoang vắng mà là quá hoang vắng nên có rất ít người giang hồ muốn ở lại.

Lúc này, Nhị bảo chủ Hoắc Danh cùng Tam bảo chủ Hoắc Chấn và hơn mười gã đệ tử của Hoắc gia bảo đang tụ tập trong phòng. Hơn mười người đệ tử kia, người nào cũng im lặng, không nói mà chỉ lẳng lặng nhìn Bảo chủ của mình, chờ bọn họ lên tiếng. Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn chỉ trầm mặc, không ai nói gì, không khí có vẻ thập phần nặng nề.

"Cạch! Cạch! Cạch!"

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, phá tan sự trầm mặc trong phòng, cũng phá đi không khí u ám đang bao trùm kia, làm Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn đang trầm tư chợt tỉnh.

"Vào đi !" Hai người nhìn nhau, Hoắc Danh nhẹ giọng nói.

"Kẹt! Kẹt!"

Hoắc Danh chưa dứt lời, thì cửa đã được đẩy ra, chỉ thấy một người trong trang phục nông dân mang theo bình nước, đẩy cửa bước vào, chắc là ông chủ khách sạn. Lão giả rất bình thường, quần thô áo vải, hai mắt bình thản, bước đi có chút tập tễnh, đúng là một người bình thường. Theo sau lão giả cùng tiến vào là một bà lão, vừa nhìn cũng biết đó là vợ của lão giả. Bà lão này trông cũng bình thường giống lão giả kia, Bất quá,trông bà lão càng thêm vẻ già nua, nếp nhăn trên mặt đã rất rõ ràng, trên tay bà là hơn mười cái chén nhỏ.

"Nhị vị Bảo chủ, tiểu nhân mang nước trà tới cho mọi người."

Vừa vào trong phòng, lão giả cùng bà lão lập tức khom người hướng Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn hành lễ nói.

"Ừ! Mai Lão, mấy năm vừa rồi khổ cực cho các ngươi quá. Vì để tìm hiểu tin tức giúp cho Hoắc gia bảo chúng ta, đã khiến các ngươi ở chỗ này phải chịu khổ."

Nhìn thấy lão giả cùng bà lão, Hoắc Danh nhẹ nhàng gật đầu, hướng hai người nói. Trên mặt hắn còn lộ ra một vẻ cảm kích. Dù sao hắn ở chỗ này hơn mười ngày đã cảm thấy sự gian khổ của hai người.

"Nhị vị bảo chủ khách khí rồi, có thể trợ giúp cho Hoắc gia bảo là vợ chồng chúng ta cảm thấy vinh hạnh rồi." Lão giả kia nghe vậy, đang châm trà mọi người, bèn hướng Hoắc Danh nói: "Hơn nữa, mấy năm qua vợ chồng chúng ta cũng đã làm được gì nhiều cho Hoắc Gia Bảo đâu, nói gì đến khổ cực."

"Nhiều năm trước vợ chồng chúng ta tự động xin tới đây. Cuộc sống nơi này mặc dù kham khổ, nhưng coi như an dật. Bất quá, đó chính là không thể giúp Bảo chủ làm chuyện đại sự, mong rằng Nhị vị Bảo chủ thứ lỗi."

Dừng lại một chút, vị lão giả được Hoắc Danh kêu là Mai Lão tiếp tục nói. Trong khi ông ta đang nói chuyện với Hoắc Danh thì cũng đồng thời rót xong nước trà cho cả đám người.

Lúc này, hơn mười gã đệ tử kia mới hiểu được tại sao nhị vị Bảo chủ lựa chọn dừng chân nơi đây. Mặc dù bọn họ sớm nhìn ra thái độ của nhị vị lão giả đối với Bảo chủ bọn họ rất cung kính, nhưng cũng không có nghĩ vợ chồng lão giả cũng là người của Hoắc Gia Bảo, cho nên giờ phút này bọn họ rất lấy làm kinh ngạc tò mò nhìn vợ chồng ông lão đó.

Không chỉ là bọn hắn, sợ rằng bất luận kẻ nào nhìn thấy bọn họ đều sẽ không nghĩ rằng vợ chồng ông lão là người của Hoắc Gia Bảo, bởi vì bọn họ rất bình thường, bình thường một cách không thể bình thường hơn. Bộ quần áo thô cùng cặp mắt không thấy quang mang gì khác thường và bước đi thì tập tễnh, căn bản là không giống người biết võ công, làm sao khiến cho người khác chú ý, để cho người ta phát hiện ra bọn họ đang ẩn thân ở đây chứ.

"Bất kể nói như thế nào, chúng ta đều phải cảm tạ vợ chồng các ngươi vì Hoắc Gia Bảo mà thời gian dài ở chỗ này làm hết thảy mọi việc." Nhìn vợ chồng lão bản trước mắt, nếu như không phải biết trước bọn họ đúng là do đại ca mình nhiều năm trước đã an bài thì Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn cũng sẽ không tin tưởng đối vợ chồng ông lão chính là cao thủ của Hoắc Gia Bảo, bởi vì với võ công bọn họ cho tới bây giờ cũng không có phát giác ra hai vợ chồng này có công lực trong người.

"Cám ơn Bảo chủ!" Mai lão nói: "Nếu như Bảo chủ không chuyện gì, vợ chồng thuộc hạ xin cáo lui." Lúc này vợ chồng Mai lão đã châm xong nước trà cho mọi người, liền đứng yên. Còn từ đầu đến cuối, bà lão kia không nói qua một câu.

"Chậm đã!" Hoắc Danh nói: "Hôm nay chúng ta đang thảo luận chuyện quan hệ đến vấn đề sinh tồn của Hoắc Gia Bảo chúng ta sau này. Các ngươi đã là người của Hoắc Gia Bảo nên cũng không phải đi ra ngoài mà ở đây tham gia ý kiến!"

"Vâng, nhị Bảo chủ." Suy nghĩ một chút, Mai lão lúc này mới đáp: "Bất quá, mọi người chúng ta đều tụ tập ở chỗ này, nếu như có chuyện tai vách mạch rừng thì sẽ phi thường bất lợi đối với chúng ta. Để tránh chuyện của chúng ta bị người khác nghe lén, thuộc hạ để cho lão bà của ta ra ngoài, xem xét một chút ."

Nghe vậy, Hoắc Danh gật đầu, không nói gì.

Thấy Hoắc Danh gật đầu, Mai lão liền lại bên cạnh lão bà nói: "Lão bà tử, bà đi kiểm tra xem, nếu như phát hiện tình huống gì lạ thì kêu mọi người chúng ta."

Lão bà kia gật đầu, liền tập tễnh thối lui ra khỏi phòng, Mai lão cũng tìm vị trí ngồi xuống.

Nhìn thấy bà lão kia bước đi tập tễnh, tất cả mọi người Hoắc Gia Bảo đều có vẻ mặt cổ quái, trong mắt thần sắc càng quái dị, bởi vì bọn họ vốn không nhìn ra lão giả cùng bà lão kia thân mang võ công, một người không có võ công ra ngoài cảnh giới thì giống như không, có thể nào không khiến cho bọn họ cảm thấy quái dị. Chỉ bất quá là Bảo chủ không ngăn cản nên bọn họ cũng không có xin đi cảnh giới.

Trong đó vẻ mặt quái dị nhất đó là Hoắc Ngọc. Nàng căn bản không tin bà lão kia có thể phát hiện điều gì. Bất quá, trong lúc này, nàng vừa định ngăn cản bà lão kia thì bị Hoắc Danh bên cạnh dùng ánh mắt ngăn lại. Hoắc Ngọc lúc này mới không có gọi bà lão lại . Cho đến khi bà lão biến mất trong tầm mắt bọn họ thì bọn họ vẫn còn đang dùng ánh mắt quái dị nhìn ngoài cửa, bởi vì bọn họ căn bản không có phát hiện lão giả hoặc bà lão thân mang võ công, nên đương nhiên không tin bà lão cảnh giới sẽ có ích lợi gì.

Mai lão tự nhiên nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt mọi người, bất quá, lão không thèm để ý tới, liền đứng lên đi ra đóng cửa, vừa ngồi vào chỗ gần cửa phòng nhất. Mai lão hiển nhiên cũng không thèm để ý thái độ hoài nghi của mọi người đối vợ chồng bọn họ, chỉ là bình thản ngồi xuống chỗ đó.

Kỳ thật, ngay cả chính Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn cũng không tin, nhưng đại ca bọn hắn chính là đại Bảo chủ Hoắc Gia Bảo trước khi xuất bảo nói cho bọn họ. Vợ chồng Mai lão không phải là người tầm thường, có điều phải rất nể trọng vợ chồng bọn họ. Ai nói bọn họ đều có thể không tin, nhưng không thể không tin đại ca mình.

"Ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, tin rằng mọi người đều đã biết rất rõ ràng. Hôm nay để cho mọi người tụ tập ở đây chính là thương lượng một chút, để đưa ra quyết định cuối cùng."

Đợi mọi người hướng ánh mắt về phía mình, Hoắc Danh lúc này mới nhìn qua mọi người nói. Lúc này bọn hắn mới đề cập tới mục đích chính của buổi tụ tập hôm nay.

Nghe vậy, tất cả mọi người nhìn nhau, không nói gì, bọn họ tự nhiên biết Hoắc Danh nói tới kỳ hạn chính là có ý tứ gì.

"Mọi người các ngươi đều nói ra quan điểm của mình đi. Đây là quan hệ tới vận mệnh sau này cùng tương lai của Hoắc Gia Bảo chúng ta, các ngươi đều là cao thủ của Hoắc Gia Bảo, tự nhiên các ngươi có thể nói quan điểm cùng quyết định của mình."

Thấy tất cả mọi người không nói lời nào, Hoắc Danh lại tiếp tục nói.

"Nhị Bảo chủ, chúng ta đều nghe theo an bài của người cùng đại Bảo chủ. Bất kể là quyết định gì, chúng ta đều sẽ không có phản đối ,đều ủng hộ quyết định của Bảo chủ."

Hoắc Danh vừa dứt lời, một gã đệ tử đứng lên thân hướng Hoắc Danh cùng Hoắc Chấn hành lễ, nhưng bị Hoắc Danh khoát khoát tay ngăn cản, do đó nói xong liền ngồi xuống. Đó là một người khoảng chừng 30 tuổi, trang phục giống thư sinh, bất quá trong mắt để lộ ra một tia khôn khéo. Khi hắn nói xong một vài người phía sau liền không tự chủ được gật đầu

Đem vẻ mặt của mọi người thu hết vào trong mắt, Hoắc Danh trầm ngâm nói: "Sự kiện quan trọng này, ta cùng tam đệ cũng không có thể tự tiện làm chủ, cho nên đã dùng bồ câu đưa tin đem chuyện này nói cho đại Bảo chủ. Mà trong chiều tối hôm nay, ta cũng đã nhận được câu trả lời của đại Bảo chủ."

Mọi người nghe vậy, đều tò mò nhìn Hoắc Danh, hy vọng hắn mau nói ra quyết định của đại Đảo chủ.

"Đại Bảo chủ trả lời là cho chúng ta tự mình quyết định, Bảo chủ sẽ ủng hộ quyết định của chúng ta." Liếc mắt quét nhìn mọi người một cái, Hoắc Danh mới nói: "Ý của Đại bảo chủ là nếu như chúng ta cùng hắn hợp tác mà có thể có lợi cho Hoắc Gia Bảo chúng ta, hoặc có thể làm cho Hoắc Gia Bảo chúng ta uy chấn thiên hạ thì hoàn toàn có thể hợp tác. Bất quá, quyết định cuối cùng ở trong tay chúng ta, do mọi người chúng ta thương lượng quyết định."

Chương 352: Tối Chung Quyết Định (2)

Dịch: tvct2008

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

HoaNguyetTaoDan.net

Đêm khuya Lâm Châu thành cũng không tối lắm, trên bầu trời ánh trăng soi sáng chiếu xuống mặt đất, nhất là đêm nay, tựa hồ so với ngày trước càng sáng hơn, sao sáng đầy trời. Hơn nữa Lâm Châu thành có rất nhiều nhà lớn, khách sạn cùng tửu lâu có thói quen đốt đèn soi sáng, cho nên bầu trời đêm của Lâm Châu thành càng có vẻ rõ ràng.

Lúc này, chỉ thấy ba bóng người đột nhiên xuất hiện tại ngã tư đường, hơn nữa tốc độ kinh người lao về phía trước bay vun vút. Mặc dù tốc độ của ba người rất nhanh, nhưng vì ban đêm ở đây cũng rất sáng nên có thể thấy được rất rõ ràng. Bất quá vào lúc này này, khắp bốn phía trên ngã tư đường cũng không có bóng người, cũng không có ai phát hiện ra bọn họ. Cho dù có người phát hiện ra bọn họ thì cũng sẽ không để ý, bởi vì đây là nơi các cao thủ tụ tập, cao thủ dạ hành như bọn họ thật sự là nhiều lắm, do đó sẽ không có người thèm đi chú ý quan sát bọn họ.

Ba người không phải ai khác mà chính là Ngô Lai, Lý Lương cùng Vương Hải. Ba người ra khỏi khách sạn, sử dụng tốc độ không nhanh không chậm, mục đích bọn họ là hướng tới khách sạn nhỏ nơi người của Hoắc Gia Bảo dừng chân.

Lúc đầu, với tốc độ ba người chỉ bất quá trong chốc lát có thể tới tiểu khách sạn kia, nhưng giờ là do các cao thủ tụ tập ở đây, hơn nữa chính là thời khắc hoạt động của vô số cao thủ dạ hành, và vì không muốn gây chú ý cho người khác, sợ mang thêm phiền phức, cho nên tốc độ bọn họ mới không nhanh không chậm như vậy, tự nhiên sẽ không khiến cho người khác chú ý.

Một lúc sau, thời gian cũng không phải dài lắm, bọn người Ngô Lai đi tới trước tiểu khách sạn kia. Ngô Lai quay sang Vương Hải cùng Lý Lương gật đầu, ba người liền lắc mình một cái bay vút tới trên nóc khách sạn, sau đó là hai người lắc mình tới hậu viện cách đó không xa.

Trong lúc Lý Lương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net