Chương 2 =))))))

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người nọ rất đẹp, ngồi ở bên phải bức tranh, trên tay cô là một con mèo trắng tinh với đôi mắt xanh lục. Cô có tóc màu nâu ngang vai hơi xoăn, gương mặt nghiêm nghị chuẩn phương Đông với đôi mắt lục dương sáng ngời. Trên người cô diện một chiếc váy đen tinh tế, trên gương mặt đeo một cặp kính gọng vàng. Bên dưới bức tranh là một cái tên: Selena Christopher.
 
      Hai tiếng sau, Dương Vũ cuối cùng cũng quét dọn xong tầng ba, cậu mang dụng cụ để về chỗ cũ rồi định đi xuống lầu nhưng chợt nhớ ra bản thân chưa đóng rèm lại. Bây giờ là khoảng bảy giờ rưỡi sáng, ánh sáng qua khung cửa sổ luôn hắt lên bức tường đối diện và sàn nhà gỗ. Giữa một hành lang dài tối đen, chỉ có nơi này là được thắp sáng còn hai bên còn lại hoàn toàn tối đen như chia cắt ranh giới.
    
     Bỗng, Dương Vũ nghe thấy tiếng bước chân khiến hành động đóng rèm của cậu khựng lại, nó kéo dài cho đến khi một đôi giày da xuất hiện gần ranh giới ấy. Dương Vũ có nhìn chằm chằm người nọ, một chút ánh sáng tỏa ra giúp cậu có thể thấy một chút, đó là một người đàn ông với dáng hình cao gầy mà cậu chưa từng gặp.
 
     Hai người nhìn nhau một lúc rồi người đàn ông kia đột nhiên cúi người xuống, lấy từ trong túi áo ra một thứ gì đó đặt xuống sàn rồi dùng một ngón tay đẩy nó về phía ánh sáng. Đó là một cặp kính gọng vàng, sau đó cậu thấy người nọ lặp tức rụt tay lại nhưng cậu đã kịp thấy vết đỏ như bị bỏng trên ngón tay chạm vào ánh sáng của hắn.
 
      Cặp kính này rất quen, chẳng phải nó là cửa người phụ nữ trong tranh sao? Dương Vũ hơi bất ngờ. Có tiếng bước chân vang lên, người đàn ông kia đã đi khỏi.
    
      Dương Vũ nhìn nơi hắn biến mất thật lâu rồi đi tới cúi xuống nhặt cặp kính lên, lập tức, cậu nghe thấy một âm thanh máy móc:
 [ Chúc mừng người chơi Dương Vũ tìm được đạo cụ cốt truyện:
    Tên vật phẩm: cặp kính của Selena Christopher.
    Nơi tìm thấy: nhận được từ “???”.
     Tiến độ: 1/3
     Mong người chơi Dương Vũ tiếp tục chăm chỉ tìm kiếm ].
 
         Âm thanh này làm cậu giật mình, nó là cái thứ gì vậy?. Theo như nó nói thì cậu phải tìm đủ ba cái mở mở được cốt truyện?.
 
      Dương Vũ quyết định không nghĩ nữa, tí nữa hỏi anh Luân sau có vẻ anh ấy biết nhiều thứ về mấy cái gọi là đạo cụ và cốt truyện hơn mình. Cậu dứt khoát kéo rèm lại rồi cầm lấy đèn dầu cậu vừa mới thắp lên. Lúc đi xuống cầu thang, câu thấy Lệ Vy và Vũ Luân đang nói chuyện với nhau, Lệ Vy mặt đầy sợ hãi còn Vũ Luân đang vỗ vai cô gái như an ủi. Dương Vũ đến gần họ, hỏi:
 
-“ Chuyện gì thế ạ?”.
 

     Lệ Vy là một cô gái chỉ mới học cấp hai, tuy cố gắng tỏ vẻ bản thân rất bình tĩnh nhưng ánh mắt cô bé trông rất hoảng loạn. Lệ Vy nuốt nước bọt nói:
 
-“ Từ...từ khi lên lầu hai đến khi gặp anh Luân, em luôn cảm thấy bị theo dõi, em còn thấy được ả ta đứng trong góc nữa, em, em sợ lắm, không biết ả định làm gì”.
 
     Nhưng Vũ Luân lại an ủi rằng:
 
-“ Không sao đâu, chỉ cần em không táy máy tay chân hay làm những việc ngu ngốc thì sẽ không dễ chết, ít nhất bây giờ là vậy. Ả ta chỉ là một con ma nho nhỏ để dấy lên sự sợ hãi cho người mới để họ bị loạn trí thôi”.
 
      Lệ Vy dần bình tĩnh lại:
 
-“ Thật, thật không ạ?”.
 
     Vũ Luân gật đầu chắc chắn:
 
-“ Anh chắc chắn, trước khi được như bây giờ anhc ũng đã từng giống em, bị mấy bọn tép riu đấy dọa sợ còn hơn em bây giờ, em mà được như vậy là khá lắm rồi”.
 
     Xong Vũ Luân quay sang hỏi Dương Vũ:
 
-“ Có gặp rắc rối gì không?”.
 
       Cậu cân nhắc về người đàn ông kia xong vẫn thành thật tả lời:
 
-“ Cũng không phải là rắc rối, chỉ là hình như em gặp được chủ của nơi này, có lẽ là vì tầng 3 gần với tầng 4 nhất nên mới tình cờ gặp được thôi”.
 
     Sau đó Vũ Luân có hỏi một số vấn đề khác, cậu coi anh là người có thể tin tưởng nên nói hết những gì cần nói bao gồm cả bức tranh của người phụ nữ trên lầu ba, nhưng có một thông tin mà trực giác mách bảo rằng không nên nói cho bất kì ai biết đó là cậu đang có nhiệm vụ thu thập ba vật phẩm để kích hoạt cốt truyện và chiếc kính được nhận từ chủ nhân nơi này.
 
     Vũ Luân chăm chú nghe hết những gì cậu nói rồi đư ra ý kiến của bản thân:
 
-“ Nghe em tả người đó làm anh liên tưởng đến một loại ma quỷ rất thịnh hành bên Châu Âu và xuất hiện trong nhiều tiểu thuyết và phim ảnh, một con ma cà rồng”.
 
     Dương Vũ đồng ý :
 
-“ Đó là điều chắc chắn, với lại không phải tự nhiên mà ông quản gia lại bảo không được mở rèm khi không cần thiết trừ khi là một ma cà rồng hay một người bị bạch tạng”.
 
      Cậu nói xong thì bỗng trong đầu cậu nghĩ đến một vấn đề:
 
-“ Mọi người có để ý không, em cứ có cảm giác tầng lầu của em bị tách biệt, em nghĩ vậy bởi vì khi người đàn ông kia xuất hiện, em chỉ nghe thấy tiếng đi trên sàn ở tầng em thôi chứ không nghe thấy tiếng xuống cầu thang mặc dù em đứng rất gần”.
 
      Lệ Vy cũng giật mình nhớ lại:
-“ Hèn gì hồi nãy em gặp ả ma nữ kia liền kêu cứu khàn cả giọng nhưng cũng không thấy ai đến cả, em cứ tưởng mọi người cố ý phớt lờ em”. 

       Vũ Luân cũng nói:

-“ Anh ở ngay tầng 1 nhưng lại không nghe thấy âm thanh gì ở tầng trệt ví dụ như là tiếng mở cửa, đi lại hay nói chuyện như thể tất cả âm thanh đã biến mất”.

        Cả ba người nói chuyện một hồi thì rồi xuống lầu trệt, Vũ Luân có nhiều thứ để nói với những người mới, theo kinh nghiệm của anh thì sau giờ làm việc sẽ là giờ hoạt động tự do.

      Đúng thật là như vậy, sau kiểm tra xong mọi thứ, quản gia Benjamin đã cho phép họ có thể hoạt động tự do, những vẫn không được lên tầng 4 hoặc vào rừng thông. Bọn họ tất nhiên không ngu mà phá luật, một cậu có bản tính rất hay tò mò nhưng vì đang ở trong một hoàn cảnh xa lạ nên cũng chỉ thì thầm trao đổi với cô gái bên cạnh.
      
       Vũ Luân ra hiệu cho mọi người ra ngoài sân nói chuyện. Bọn họ từ khi gặp Vũ Luân đã coi anh là người dẫn đầu giúp họ trong hoàn cảnh này nên ai nấy đều nge theo lời của anh, ngoại trừ một người. Trần Ân Sơn cũng là một người cũ, gã có tính hiếu thắng và muốn làm người dẫn nhóm nên đã lôi kéo một vài người đi theo gã từ trước khi họ cùng làm việc ở tầng trệt. Vũ Luân nhìn một nhóm nhỏ khác dẫn đầu là Trần Ân Sơn cũng không nói gì như đã quen.  
 
       Trong cái trò chơi này cũng có lương dành cho Người hướng dẫn, dẫn dắt càng nhiều người thì lương càng cao, số lương tính theo đầu người. Thật ra anh chỉ lo rằng không biết tên Trần Ân Sơn đó có phải người đáng tin cậy hay không, Vũ Luân tự tin rằng nhân phẩm mình có thể đảm bảo nhưng không phải ai cũng vậy. Anh nhìn 5 người còn lại đang đi theo mình rồi quyết định cố gắng làm tốt công việc của bản thân, dù gì trước khi bị đưa vào đây khoảng hai năm trước thì anh là từng là một cảnh sát, bảo vệ người là cần thiết.

 
       Nhóm 6 người đi đến một cái cây cách khá xa biệt thự, Vũ Luân nhìn mọi người một lát rôi nói:
 
-“ Bây giờ mọi người nên nêu tên của bản thân ra để tiện xưng hô ”.
     
        Mọi người đồng ý rồi nói rõ tên của mình theo một vòng tròn: Người phụ nữ trung niên có vẻ hiền lành tên Lý Tuệ Như, trừ Lệ Vy ra cũng có một cô bé khác tên Lâm Tiểu Mỹ, còn người cuối cùng là một trụ cột gia đình ngoài 30 tuổi tên Trần Đình Lạc. Trần Đình Lạc là người hỏi đầu tiên:
 
-“ Tôi có một thắc mắc là hiện tại chúng ta đang ở đâu?”
 
       Vũ Luân thay vì trả lời thì anh lại hỏi ngược lại:
 
-“ Mọi người có biết một nền tảng trò chơi lớn mà trong đó chứa đựng nhiều trò chơi nhỏ khác nhau không?”
 
      Tất cả mọi người đều gật đầu, bây giờ thời đại phát triển, kể cả người già nhất ở đây cũng biết. Dương Vũ bỗng nảy ra một suy nghĩ:
-“ Có nghĩa là chúng ta đang trong một trò chơi nhỏ ư?”

       Vũ Luân gật đầu:

-“ Có thể nói là như vậy, nhưng...”- Anh hơi nhấn mạnh-“ Ở trong đây, chết là chết thật, sẽ không có hồi sinh hay reset gì cả”.
 
   Mọi người xung quanh bắt đầu hoang mang sợ hãi nhưng Vũ Luân nói xong thì lập tức an ủi:
 
-“ Nhưng nếu mọi người cố gắng nâng cao thực lực của bản thân thì khả năng sống sót sẽ tăng lên rất nhiều, cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau, miễn là đủ tỉnh táo thì bất cứ ai cũng có thể tìm ra đường sống”.
 
      ----------------
 
       Buổi chiều cũng phân công công việc như buổi sáng, hoàn thành xong thì được phân phòng ngủ trên tầng 1, là 11 phòng đơn có đánh số thứ tự từ đầu đến cuối hành lang. Theo lời nói của Vũ Luân, ở phòng đơn không phải là chuyện tốt vì khi phát sinh chuyện gì đó thì sẽ không có đồng đội hỗ trợ nhưng không ai bảo đảm sẽ không bị tạch nếu tự tiện đổi phòng.

       Đây là đêm đầu tiên của họ trong trò chơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#vohanluu