Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè năm ấy rực rỡ chói lóa, chẳng ai quan tâm về việc chàng "Thiên tri kiêu tử" phải lòng một cô gái bất hạnh.

Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Đứa con cưng của ông trời. Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu.

Mọi người đều khuyên Chu Kiến Dặc tránh xa Ôn Thính Thần một chút, nhưng anh không nghe, vẫn cố chấp lao đầu vào, cuối cùng lại đánh mất lòng tự trọng và niềm kiêu ngạo của mình.

Đêm đó, trên đỉnh núi dưới bầu trời đầy sao khi họ trao nhau nụ hôn đầu tiên. Chu Kiến Dặc cảm thấy toàn bộ thế gian này đều bừng sáng.

Sau đó, chính Ôn Thính Thần bạc tình bội nghĩa từ bỏ anh.

Cuộc hội ngộ sau đó của hai người là khi anh vô tình gặp Ôn Thính Thần đang xem mắt với một người đàn ông lạ mặt tại một quán trà.

Mấy người bạn cố tính hỏi anh để làm cô lúng túng: "Ê, đó không phải là bạch nguyệt quang của cậu sao? Sao lại rơi vào tình cảnh như này?"

Chu Kiến Dược mím chặt má, nghiến răng nghiến lợi nặn ra vài từ: "Không phải chuyện của tao, tao đã quên từ lâu rồi."

Ôn Thính Thần cũng nghe được lặng lẽ nắm chặt ly nước, lòng cô đau nhói.

Quên rồi cũng tốt.

Lần tiếp theo gặp lại, họ trở thành hàng xóm của nhau, rồi bị mắc kẹt trong thang máy chật hẹp, tối tăm.

Chu Kiến Dặc nắm lấy cổ tay cô, từ khi sinh ra anh đã là người kiêu ngạo, lần đầu tiên ở trước mặt cô hốc mắt đỏ hoe: "Ôn Thính Thần, cho anh một lời giải thích, anh lập tức sẽ tha thứ cho em."

Chu Kiến Dặc không biết được, mỗi năm kể từ khi rời xa anh, Ôn Thính Thần đều cầu nguyện trước thần linh.

"Cho dù không thể có mặt trong cuộc sống của người, vẫn nguyện cho người năm tháng bình an."

"Anh dùng thời gian để nói với em/khi em lạc lối/luôn có anh bên em/Đêm vĩnh cửu cũng là ngày vĩnh cữu."- Sinh Sinh-Lâm Tuấn Kiệt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net