Chap 11.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Rikimaru dẫn cả nhóm đến ngân hàng trong thành phố, đây là nơi anh ủy thác cất giữ mọi di vật của Yamato Chikada. Khi ông mất anh không thể chấp nhận sự thật, rời khỏi nhà cũ, ủy thác mọi thứcủa ông cho luật sư xử lý. Vị luật sư này cũng rất có tinh thần trách nhiệm với thù lao không hề nhỏ, anh ta gửi toàn bộ tài sản của thân chủ vào ngân hàng được bảo mật tốt nhất Lisboa.

Tiếp đón họ là một nhân viên cao cấp của ngân hàng, sau khi làm các thủ tục xác minh thân phận, đích thân giám đốc ngân hàng dẫn họ tới phòng bảo hiểm.

"Ngân hàng chúng tôi là ngân hàng hàng đầu của Lisboa cũng như cả nước" Ông ta tự hào giới thiệu "Thưa anh Chikada, két bảo hiểm của anh là 1149"

Vị giám đốc đi tới trước két bảo hiểm, nhập dấu vân tay của mình rồi nở một nụ cười chuyên nghiệp mời Rikimaru nhập dấu vân tay thứ hai. Đó cũng là lí do ông ta có thể tự hào về ngân hàng của mình, cần đến 2 khóa sinh học để mở khóa. Một của giám đốc ngân hàng, hai là của chính khách hàng, nếu thiếu một trong hai cảnh báo lập tức được gửi đến cảnh sát.

Nhưng khi mở cánh cửa ra, nụ cười của ông ta tắt ngúm. Ngăn tủ đã bị trộm!

Khách hàng này rõ ràng là lần đầu tiên đến nhưng mọi thứ trong két lại bị lục tung lên, đảo lộn hoàn toàn, thậm chí một chiếc vòng cổ bị mở tung ra, viên đá quý bị đập vỡ hoàn toàn.

Rikimaru lạnh giọng hỏi "Thế này là sao ngài giám đốc!?" Mọi di vật của cha anh đều được bảo quản trong này nhưng bây giờ rõ ràng vài món trang sức đã bị đập vỡ, giấy tờ thì lộn xộn còn không biết có bị mất gì nữa không mà điều quan trọng nhất là anh hoàn toàn không thấy cuốn sổ nào giống của 4 người kia!

"Bình tĩnh đã anh" Akira vỗ nhẹ vai anh nhắc nhở, cậu biết Rikimaru đang rất giận nhưng những lúc này cần thật sự tỉnh táo

Daniel quan sát căn phòng lập tức phát hiện ra vị trí của camera và yêu cầu giám đốc cho cậu xem băng an ninh.

Santa không nói gì chỉ có thể nắm chặt tay Rikimaru âm thầm động viên anh "Không sao, chúng ta sẽ tìm lại tất cả"

Rikimaru chạm lên mặt dây chuyền hình trái tim bị phá hủy, chân mày vẫn nhíu chặt. Santa thở dài, tiến lên cùng Akira xem xét két bảo hiểm.

"Chúng ta cần gọi cho luật sư của anh ấy xem danh sách vật kí gửi" Dù ngân hàng cũng có danh sách nhưng rõ ràng cậu không còn tin vào ngân hàng này nữa.

Giám đốc đứng bên cạnh trộm lau mồ hôi rồi phân phó nhân viên gọi cảnh sát. Người kí gửi đồ ở đây không phú thì quý, đặc biệt khuôn mặt sa sầm của khách hàng khi nhìn két bảo hiểm chắc chắn đồ vật trong đây không hề tầm thường.

"Riki, lại đây đi" Santa quay lại gọi Rikimaru đến xem gần, anh phát hiện ra giữa đống giấy toán loạn trong ngăn tủ, một tập giấy ngoài cùng có vài chữ bị nhòe như ai đó vô tình làm nhỏ nước lên cả sấp giấy này.

"Chữ bị nhòe, các trang bên dưới cũng bị y chang vậy. Khi luật sư của anh đi gửi có vô tình làm ướt không? Kiểu nước rơi từ li nước hay mưa gì đó?" Akira kiểm tra kĩ lại tập tài liệu

"Không, anh tận mắt nhìn luật sư niêm phong tất cả giấy tờ mà"

Rất nhanh cảnh sát đã có mặt, họ muốn mang tất cả vật chứng ở đó đi để điều tra, trước khi cảnh sát mang đi Santa xin họ để Rikimaru nhìn chúng thêm một chút. Người cảnh sát điều tra khi nghe anh kể câu chuyện của Rikimaru cũng đồng cảm cho anh chút thời gian, tất nhiên ông vẫn quan sát từ xa, tránh họ phá hủy vật chứng.

"Sao thế Santa?" Bây giờ Rikimaru còn đang rất rối rắm, anh không hiểu sao Santa không để cảnh sát mau chóng điều tra

"Chúng ta thử tìm dấu vết xem" Nói rồi anh hướng dẫn Rikimaru sử dụng năng lực cảm nhận dấu vết của nước trong vết nhòe trên tập tài liệu. Cách cảm nhận nguyên tố này giống như lần anh chạm vào cô bé bị quỷ đói ám nhưng dấu vết này đã rất lâu rồi, anh chỉ đành dùng kinh nghiệm sứt sẹo của mình cố gắng hướng dẫn Rikimaru. "Nhắm mắt, đặt tay lên vết nước. Tập trung vào năng lượng nước trong nó, cảm nhận nó. Nước sẽ nói cho anh mọi điều"

Dưới giọng nói trầm ấm, dịu dàng của Santa rất nhanh tâm trạng nóng nảy của Rikimaru đã dịu xuống. Anh tập trung tinh thần tìm kiếm dấu vết của nước trên vết nhòe, vài hình ảnh đã hiện ra.

Đêm mưa rất to, nước ngấm qua cánh cửa sổ cuối hành lang có lẽ đóng không kín chảy xuống nền nhà, tạo thành một vũng nước. Vũng nước im lìm trên sàn bỗng thay đổi, từ từ hiện lên một hình dáng. Một con ngựa làm từ nước dần hình thành, khi mắt ngựa mở ra, hình dạng của nó lại thay đổi lần nữa. Nó biến thành một người đàn ông trưởng thành, trên người còn nhỏ long tong nước, đi đến trước cánh cửa phòng bảo hiểm.

Ông ta đứng trước cửa, lại hóa thành nước, sau đó luồn qua khe hở dưới sàn nhà, ông ta thành công đột nhập vào phòng. Cái mũi ông ta hít hít, rất nhanh tìm đến tủ bảo hiểm của nhà Chikada. Khóa sinh học rõ ràng không có tác dụng với loài có thể tùy thời thay đổi hình dáng này, cánh cửa tủ bật mở.

Khi người đàn ông đắc ý chuẩn bị cầm những đồ vật bên trong xem, giọt nước trên tay ông ta rơi lên tập tài liệu. Như một công tắc kích hoạt, một trận pháp hoạt động từ mặt dây chuyền hình trái tim, bắn ra cột băng đánh người đàn ông ra xa. Các hoa văn phức tạp từ cái vòng phóng lớn, lan đầy tủ, bảo vệ két bảo hiểm, tên đàn ông thấy vậy hốt hoảng chảy trốn. Cùng lúc đó, cuốn sổ của Yamato như có cảm ứng biến mất khỏi ngăn tủ.

Rikimaru choàng mở mắt, anh ngơ ngác nhìn Santa, chưa thể thoát khỏi kí ức. Santa ôm lấy mặt anh, nhẹ nhành đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán trấn an.

Cảm nhận hơi ấm trên trán, Rikimaru mới trở lại hiện thực, anh cà nhẹ má vào tay Santa tỏ ý đã ổn. "Anh nhìn thấy vài thứ"

Lúc này 3 người Akira cũng đi đến, các cậu cùng cảnh sát xem lại băng an ninh. Cả nhóm trao đổi ánh mắt biết đây không phải nơi nói chuyện bèn nhanh chóng kết thúc công việc với cảnh sát và trở về nhà Rikimaru.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net