chương 26: Hai đường thẳng song song

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Hôm nay Giản Tùy Anh đặc biệt vui vẻ. Sự tỉnh táo của anh về cơ bản đã bị rượu thiêu rụi. Nếu bình thường anh nhìn thấy vẻ ủ rũ trong mắt Thiệu Quần, anh sẵn sàng giao tiếp ngay với hắn một cách đàng hoàng. Nhưng hôm nay anh chỉ cau mày, run rẩy vỗ nhẹ vào tay hắn. "Anh đang làm gì vậy? Đau quá."

        Thiệu Quần theo bản năng giảm bớt sức lực, nhưng không nhịn được tiếp tục hỏi khi chưa nghe được câu trả lời mình cần. "Tùy Anh, em còn tỉnh táo không? Nếu em có thể trả lời, xin hãy nói cho anh biết có phải em muốn hợp tác với Lý Văn Tốn hay không?"

        Cách Thiệu Quần ép anh khiến Giản Tùy Anh có chút khó thở. Giản Tùy Anh say khướt kéo tay Thiệu Quần ra, nhưng vẫn nghe rõ câu hỏi của Thiệu Quần nên nói lớn. "Ừ, A Văn quảng bá thiết kế của em."

        Những gì Giản Tùy Anh nói rất rõ ràng. Thiệu Quần sẽ hoàn toàn là một kẻ ngốc nếu hắn giả vờ không hiểu. Giản Tùy Anh đã lên kế hoạch hợp tác với Lý Văn Tốn từ lâu và chưa bao giờ nói với hắn. Hắn không hiểu tại sao trước đây Giản Tùy Anh chưa bao giờ đề cập đến một việc lớn như vậy. Giản Tùy Anh có thể không biết Lý Văn Tốn có ý định gì với em ấy. Nhiều năm như vậy, hắn đã chứng kiến cách ​​Lý Văn Tốn đối xử với Giản Tùy Anh. Hắn không tin Lý Văn Tốn có trái tim trong sáng và chỉ coi Giản Tùy Anh như em trai mình, nhưng hắn không thể làm gì được, một bên là anh em tốt, người mà hắn đã chơi cùng từ khi còn nhỏ, một bên là người yêu của hắn. Hắn chỉ có thể giả vờ như không biết, hắn cũng tin rằng với con người của Giản Tùy Anh, ngoại trừ hắn ra sẽ không có ai. Nhưng trong lòng hắn đang nín thở như bị bóp nghẹt.

        Hắn cũng biết Giản Tùy Anh không biết chuyện này, cũng không thể trút giận lên Giản Tùy Anh, nên hắn kiềm chế xúc động muốn ôm Giản Tùy Anh hỏi chi tiết, quay mặt đi, lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa rồi đưa vào miệng.

        Giản Tùy Anh ở một bên vẫn say sưa nói chuyện, nhưng một chữ hắn cũng không nghe được. Hắn còn có thể nghe được gì nữa? Hắn biết trong lòng Giản Tùy Anh chỉ có mình hắn. Nhưng kết quả là Giản Tùy Anh sẽ hợp tác với Lý Văn Tốn để mở công ty đầu tiên có ý nghĩa nhất, và hắn không hề biết điều đó...Lựa chọn ban đầu khiến tương lai của hắn và Giản Tùy Anh trở thành hai đường thẳng song song, gần như không có giao điểm. Hắn không có cách nào can thiệp hay hợp tác với sự nghiệp của Giản Tùy Anh. Một cảm giác bất lực sâu sắc đe dọa xâm chiếm hắn.

        Thiệu Quần khó nhọc hút xong điếu thuốc, Giản Tùy Anh ở bên cạnh cũng chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Thiệu Quần cảm thấy khó chịu khi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp và điềm tĩnh khi ngủ của Giản Tùy Anh. Giản Tùy Anh không phải là người có thể bị kiểm soát. Hắn cũng muốn Giản Tùy Anh tự do theo đuổi ước mơ của mình bằng nỗ lực của chính mình. Hắn thực sự hy vọng chỉ có mình hắn mới có thể nhìn thấy Giản Tùy Anh như thế này, nhưng hắn cũng biết điều này là không thể. Vì thế, hắn đành ôm nỗi oán hận trong lòng. Thiệu Quần cúi đầu hôn lên khóe miệng Giản Tùy Anh, sau đó từ từ lấy chiếc cúp ra khỏi tay anh, Giản Tùy Anh đang ngủ dường như cảm thấy người nằm bên cạnh chính là Thiệu Quần, liền quay người lại, vòng tay qua cổ Thiệu Quần, hôn nhẹ nhàng dọc theo khóe miệng hắn.

       Sáng sớm, Giản Tùy Anh thức dậy. Anh xoa xoa cái đầu đau nhức của mình và nghĩ về những gì đã xảy ra sau khi về nhà tối qua, nhưng anh không thể nhớ được, cơ mà anh cảm thấy cũng không có gì nghiêm trọng, đã Thiệu Quần ở cùng anh, Thiệu Quần sẽ nhớ. Vì vậy, anh khó nhọc ngồi dậy, nhìn xung quanh. Thiệu Quần đã quen với việc dậy sớm tập thể dục buổi sáng trong quân đội nhiều năm như vậy, có lẽ hắn đi tập thể dục buổi sáng chưa về. Quần áo của anh được đặt ngay ngắn trên đầu giường cùng một cốc nước.

       Sau cơn say, Giản Tùy Anh rất khát nước nên anh cầm cốc lên uống một ngụm. Khi nước vào, cổ họng khô và ngứa đã dịu đi rất nhiều. Cơn đau đầu của anh cũng đỡ hơn, sau đó anh loạng choạng ngồi dậy, thay quần áo và tắm rửa.

       Giản Tùy Anh tắm xong, Thiệu Quần cũng đi tập thể dục buổi sáng trở về, trên tay vẫn đang cầm bữa sáng. Thấy Giản Tùy Anh đứng đó, hắn vẫy tay gọi Giản Tùy Anh ra ăn sáng.

      “Chiều về em sẽ tiễn anh.” Giản Tùy Anh cảm thấy thoải mái hơn sau khi làm chút cháo nóng. Anh nghĩ rằng hôm nay là ngày Thiệu Quần phải quay về học viện.

      "Được." Trường học của Thiệu Quần không cho phép xe tư nhân vào. Bắt buộc đỗ xe bên ngoài trường. Vì vậy, Giản Tùy Anh sẽ tiễn hắn khi anh rảnh rỗi. Thiệu Quần không hề ngạc nhiên, nhưng hắn cũng nghĩ đến Giản Tùy Anh vừa mới tham gia cuộc thi và phải chuẩn bị thành lập công ty mới. Có lẽ cuối tuần em ấy không rảnh nên hắn hỏi: “Hôm nay em không có kế hoạch gì khác à?”

      "Đó không phải là vấn đề lớn." Giản Tùy Anh nhún vai. "Có thể em sẽ đến Công ty Quan hệ công chúng của A Văn để tham quan. Kết quả cuộc thi đã có, thông báo từ anh ấy chắc cũng đã sẵn sàng."

       Tay cầm cốc của Thiệu Quần đột nhiên siết chặt. Lại là Lý Văn Tốn, hắn nghĩ, sau khi hắn rời đi, Lý Văn Tốn có thể gặp lại Giản Tùy Anh, và họ sẽ gặp nhau thường xuyên trong tương lai. Họ có sự nghiệp chung và họ sẽ cùng nhau thực hiện ước mơ... Suy nghĩ về chuyện này, Thiệu Quần không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình nữa, hắn bất ngờ đứng dậy. Động tác của hắn lớn đến mức khiến Giản Tùy Anh giật mình. Nhìn thấy vậy, Giản Tùy Anh cau mày, đặt thìa trong tay xuống ngẩng đầu nhìn Thiệu Quần. "Có chuyện gì vậy?"

       Thiệu Quần biết mình bốc đồng, nhưng hắn không thể vượt qua cảm giác khó chịu trong lòng, nên hít một hơi dài rồi ngồi xuống, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Tùy Anh, anh muốn nói chuyện với em."

       Giản Tùy Anh gật đầu bối rối. Anh đã biết Thiệu Quần lâu như vậy. Tất nhiên anh có thể nhận ra rằng Thiệu Quần có gì đó không ổn, nhưng anh không biết sự bất thường của Thiệu Quần đến từ đâu, nhưng anh vẫn sẵn sàng lắng nghe hắn. Vì thế anh không nói gì, yên lặng chờ Thiệu Quần lên tiếng trước.

       “Hôm qua em say.” Bàn tay nắm chặt của Thiệu Quần run rẩy, nhưng hắn vẫn ép mình nói bằng giọng đều đều. "Công ty mới mà em đề cập sẽ hợp tác cùng A Văn. Điều này có đúng không?"

        "Ừ." Giản Tùy Anh lại gật đầu. Anh không biết tại sao Thiệu Quần lại muốn nói chuyện nghiêm túc với anh về công ty mới, nhưng anh vẫn kiên nhẫn lắng nghe những gì Thiệu Quần nói. "Anh chưa bao giờ nghe em nói về điều này trước đây." Thiệu Quần suy nghĩ một lúc và quyết định đặt câu hỏi theo cách thẳng thắn nhất. "Anh không phải bạn trai của em sao? Em có nên bàn bạc với anh trước khi quyết định không?"

         Giản Tùy Anh nhíu mày càng sâu. Anh không biết tại sao Thiệu Quần lại nghiêm túc và tức giận về việc thành lập công ty mới như vậy, hơn nữa, anh đã nói với Thiệu Quần rằng anh sẽ tuyên bố thành lập công ty sau khi có kết quả cuộc thi. Anh không biết tại sao Thiệu Quần lại đột ngột hỏi như vậy, nhưng khi nghĩ đến sự trở lại của Thiệu Quần, họ chỉ gặp nhau rất ít trong suốt một năm. Anh không muốn một chuyện nhỏ như vậy ảnh hưởng đến khoảng thời gian ngọt ngào hiếm hoi của họ. Anh kiên nhẫn nói: "Không phải em đã nói với anh khi em dự định thành lập công ty mới sao? Và em đã chuẩn bị rất nhiều năm. Nó không phải là quyết định ngẫu hứng."

         Câu trả lời này đương nhiên không phải là điều Thiệu Quần muốn nghe, bởi vì trọng tâm của hắn là Giản Tùy Anh hợp tác cùng Lý Văn Tốn, nhưng Giản Tùy Anh lại không hiểu ý hắn. Làm sao hắn có thể tức giận chỉ vì Giản Tùy Anh mở công ty. Nhưng sự kiên nhẫn của hắn đã đạt đến giới hạn. Trong suốt 4 năm ở học viện quân sự, mỗi lần nghĩ đến việc Lý Văn Tốn và Giản Tùy Anh ở bên nhau, hắn lại bực tức nhưng không có cách nào để trút bỏ. Cơn giận của hắn hoàn toàn bị khơi dậy. Ngay cả giọng nói cũng vô thức cao lên. "Anh đang nói về việc hợp tác với A Văn, em chưa bao giờ nói với anh. Anh là người yêu của em phải không? Anh không có quyền được biết việc em hợp tác với những người đàn ông khác để thực hiện ước mơ của mình à?"

        "Ý anh là gì?" Giản Tùy Anh cuối cùng cũng hiểu Thiệu Quần tức giận vì điều gì, nhưng anh không bao giờ ngờ rằng Thiệu Quần lại nghĩ nhiều đến mối quan hệ của anh với Lý Văn Tốn như vậy, nó chỉ đơn giản là lãng phí thời gian, chưa kể đây là công ty đầu tiên của anh ấy, người mà anh ấy đã lớn lên cùng đương nhiên mang lại cho anh ấy nhiều sự tin tưởng hơn những người khác. Điều này không có gì sai trong kinh doanh. Nhưng vấn đề này đã thay đổi ý nghĩa khi đến miệng Thiệu Quần, dường như có nghĩa là anh và Lý Văn Tốn có mối quan hệ không đứng đắn nào đó. Nghĩ đến đây, tính khí của Giản Tùy Anh cũng nổi lên, anh cũng cao giọng: "Anh đang nghĩ gì vậy? Đó là A Văn. Em thì có vấn đề gì khi mở công ty với anh ấy?"

        "A Văn chính là vấn đề! Cậu ta không phải là đàn ông sao? Cậu ta không thể có ý xấu với em sao!" Thiệu Quần vốn dĩ không muốn cãi nhau với Giản Tùy Anh. Nhưng những lời bảo vệ Lý Văn Tốn của Giản Tùy Anh đã khiến hắn hoàn toàn tức giận, hắn lớn tiếng nói: "Anh cả năm không về mấy lần, không biết bên cạnh em có ai, em không nên chủ động nói cho anh biết em cùng nam nhân khác hợp tác sao?

        "Vậy mỗi lần mở công ty, có quan hệ hợp tác với ai em đều phải báo cáo cho anh à!" Giản Tùy Anh nghiêm mặt nói. "Em mở công ty làm thiết kế và có nhiều mối quan hệ. Anh muốn em lập danh sách để anh kiểm tra từng người một không? Để xem ai có thể cắm sừng anh!" Giản Tùy Anh nói một cách thô lỗ, anh hoàn toàn phát cáu với Thiệu Quần. Anh và Thiệu Quần đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, lẽ ra Thiệu Quần phải hiểu rõ nhất về tính cách của anh. Hiện tại anh thực sự rất nhớ hắn. Giản Tùy Anh chỉ nghĩ rằng Thiệu Quần quá nhạy cảm, thậm chí có chút vô lý nên ăn nói bừa bãi. "Anh ở bên cạnh em mỗi ngày, nghe báo cáo của em còn chưa đủ sao? Sao anh không bố trí người theo dõi em luôn đi?"

        Nghe vậy, Thiệu Quần đứng dậy. Cơ thể run lên. Chiếc ghế đổ rầm xuống đất. Những cảm xúc mà hai người cố kìm nén ngay lập tức bùng nổ bởi âm thanh đó. Giản Tùy Anh đứng dậy nhìn Thiệu Quần, không thừa nhận thất bại. Cả hai dường như đều không muốn nhượng bộ vấn đề này nên họ đối mặt nhau trong im lặng. Cho đến khi điện thoại di động của Giản Tùy Anh bất ngờ reo lên, phá vỡ sự im lặng.

        Giản Tùy Anh trợn mắt nhìn Thiệu Quần, nhấc máy.

        "Anh Minh Tự?"

        "Vâng, tối nay em rảnh."

        "Có thích hợp không?"

         Thiệu Quần không thể chịu đựng được nữa. Hắn cũng nhìn thấy thái độ vừa rồi của Giản Tùy Anh. Giản Tùy Anh không thể thỏa hiệp và kể cho hắn nghe mọi chuyện về những người đàn ông xung quanh mình, đặc biệt là Lý Văn Tốn. Hắn cảm thấy yêu cầu như vậy là quá nhiều, nhưng hắn không thể kiềm chế được tâm trí hỗn loạn của mình khi nghĩ đến Giản Tùy Anh, hắn không khỏi muốn nhiều hơn nữa. Hắn muốn Giản Tùy Anh chỉ nhìn hắn, muốn Giản Tùy Anh chỉ thuộc về hắn và không có bất kỳ liên hệ chặt chẽ nào với bất kỳ ai khác.

        Ý nghĩ này khiến Thiệu Quần bị sốc. Bản thân hắn còn chưa chắc chịu đựng được chứ đừng nói đến Giản Tùy Anh. Tuy nhiên, hắn vẫn cảm thấy tức giận và cáu kỉnh, những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong 4 năm qua bùng nổ ngay lập tức khiến hắn không thể kiềm chế được bản thân. Hắn không còn muốn nghe Giản Tùy Anh gọi tên người khác nữa, chứ đừng nói đến việc tranh cãi với Giản Tùy Anh, vì vậy Thiệu Quần đã cầm áo khoác lên, rời khỏi nhà của họ. Hắn muốn bình tĩnh lại. Hắn thực sự sợ mình sẽ mất kiểm soát lấy điện thoại di động của Giản Tùy Anh, sau đó cắt đứt mọi liên lạc giữa Giản Tùy Anh và những người khác.

       Giản Tùy Anh đang nói chuyện với Yến Minh Tự thì bất ngờ nhìn thấy Thiệu Quần rời đi, anh không ngăn cản hắn, anh cảm thấy mình không làm gì sai. Hơn nữa, yêu cầu của Thiệu Quần quá vô lý, không thể nào một người lại có thể báo cáo tất cả những người đàn ông xuất hiện xung quanh mình cho bạn trai mình được. Không bằng trói anh vào luôn đi? Nghĩ đến đây, Giản Tùy Anh cũng không thèm để ý tới Thiệu Quần nữa, anh hy vọng Thiệu Quần có thể bình tĩnh lại, suy nghĩ xem yêu cầu của mình có bao nhiêu vô lý.

       Yến Minh Tự ở đầu bên kia nhận ra Giản Tùy Anh đang mất tập trung. "Có chuyện gì thế? Nếu có thì anh gọi lại sau nhé."

       "Không sao đâu, anh Minh Tự, xin hãy nói cho em biết." Giản Tùy Anh lắc đầu, cố gắng không nghĩ đến tranh chấp vừa rồi với Thiệu Quần và tập trung vào công việc mà Yến Minh Tự sắp nói đến.

       "Được." Yến Minh Tự tiếp tục.

       “Trong văn phòng buổi tối nay có giám đốc Sở Văn hóa họ Trương. Anh ấy cũng là giám khảo trong cuộc thi trước đây của em. Anh ấy có ấn tượng tốt về em. Em có thể làm quen với anh ấy. Nếu em muốn tổ chức một cuộc triển lãm trong tương lai. Mối quan hệ này vẫn cần phải được thiết lập từ trước."

       "Được rồi, cảm ơn anh, anh Minh Tự." Giản Tùy Anh chân thành cảm ơn Yến Minh Tự. Anh biết một nhà thiết kế mới nổi sẽ khó làm quen với một giám đốc như thế nào. Anh cũng biết ý định tốt của Yến Minh Tự khi sắp xếp cuộc gặp mặt này để mở đường cho tương lai của anh. Tất cả những gì anh có thể làm là trân trọng cơ hội khó kiếm này và dùng kết quả đạt được để cảm ơn Yến Minh Tự  vì những gì y đã làm. Thế là anh hỏi lại: "Anh nghĩ em nên mua quà gì? Vị giám đốc kia có sở thích gì đặc biệt không?"

         "Mọi thứ đã sẵn sàng. Tối nay anh sẽ đến đón em." Yến Minh Tự mỉm cười, trầm giọng. "Tuy nhiên người này tính tình có chút kỳ quái, gặp mặt em sẽ biết, anh ấy vẫn là một người tốt."

         "Kỳ quái?" Giản Tùy Anh nghe vậy có chút bối rối, nhưng vì sắp gặp mặt nên vẫn muốn để lại ấn tượng tốt cho đối phương nên hỏi. "Có cái gì cần chú ý sao? Tỉ như lời nào không thể nói ra?"

        "Không phải." Yến Minh Tự lại mỉm cười. "Hãy cứ là chính mình. Anh ấy sẽ rất thích tính cách của em. Em đừng lo, sẽ không có ai ghét Tùy Anh đâu."

        "Anh Minh Tự... quá khoa trương rồi." Giản Tùy Anh cảm thấy hơi xấu hổ. Yến Minh Tự mô tả quá cường điệu rồi. Mặc dù cũng không xấu hổ đến vậy nhưng mặt anh lại đỏ bừng không kiểm soát.

        "Tất nhiên đó là sự thật." Yến Minh Tự bình tĩnh kể lại, như thể đây là chuyện bình thường, rồi nói tiếp. "Được rồi, anh không trêu em nữa, bảy giờ tối anh đón em."

 
        "Vâng, em sẽ đợi cuộc gọi của anh." Giản Tùy Anh yên tâm cúp điện thoại, giọng nói của Yến Minh Tự biến mất, và căn phòng trở lại sự im lặng kỳ lạ như trước khi Thiệu Quần rời đi.

        Giản Tùy Anh nhìn chiếc ghế bị Thiệu Quần làm đổ vẫn còn nằm trên mặt đất, anh cúi xuống chỉnh lại ghế, sau đó nhìn bữa sáng nguội lạnh trên bàn mà thở dài. "Kỳ nghỉ vất vả có được đã trôi qua, không biết khi nào chúng ta mới gặp lại nhau." Giản Tùy Anh nghĩ.    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC