2. escargot de mer

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung Eunbi năm nay 10 tuổi, nó kém Yerin 1 tuổi, là hình mẫu tiêu biểu của loại tiểu thư đỏng đảnh kiêu kỳ, trái ngược hoàn toàn với chị của mình, nó không có thiên bẩm che giấu cảm xúc của bản thân. Yêu, ghét, khinh, giận nó đều biểu lộ hết lên khuôn mặt. Nó cực kỳ điệu đà, và coi trọng ngoại hình của mình, nó lúc nào cũng trau chuốt thật kỹ lưỡng hình ảnh của bản thân, và cái thói khinh người ra mặt càng khiến nó trở trên đáng ghét trong mắt kẻ khác.

Tuy Jung Eunbi thực sự rất muốn chọn con nhãi có cùng tên với mình, để có thể tha hồ hành hạ, đánh đập, mắng chửi vì dám xúc phạm Nhị tiểu thư của Đại tá, nhưng ánh mắt sắc lạnh của Yerin khiến nó e ngại.

"Bố!"

Nó đành cầu cứu Đại tá.

"Bố! Con muốn đứa đó! Bố, chị Yerin tranh đồ của con!"

"Chị không tranh gì của em cả, chị đã muốn đứa nhỏ này từ lúc nó bị ông ta xô ngã ở ngoài cổng." - Jung Yerin liếc mắt về phía viên sĩ quan, khuôn mặt lấm lét của hắn ta đón ánh mắt của nó song liền quay đi nơi khác - "Chẳng phải vẫn còn một đứa đó sao? Như nhau cả thôi."

"Không! Bố! Con muốn đứa đó!"

"Bảo bối ngoan bảo bối ngoan."

Đại tá bồng Jung Eunbi trên cánh tay, khổ sở dỗ dành.

"Mọi lần đều là chị nhường con, hôm nay con nhường chị đi nhé."

"Không thích! Không muốn! Không nhường đâu con muốn đứa đó!"

Jung Eunbi vùng vẫy, nó la lên ầm ĩ, la nhiệt tình đến mức mặt mũi đỏ gay, rơi cả nước mắt, nhất quyết đòi cho bằng được đứa nô lệ cùng tên với mình. Đại tá sau cùng đầu hàng trong công cuộc dỗ dành con gái út, lúc này mới nhìn xuống Jung Yerin.

"Đại tiểu thư đáng yêu của bố, con..."

Nhưng Đại tiểu thư yêu kiều đã rời khỏi vị trí từ lúc nào, ông đảo mắt tìm Jung Yerin, và phát hiện nó đang nắm dây xích của đứa nô lệ tên Hwang Eunbi lôi vào nhà. Nó đáp lời ông mà chẳng buồn ngoái đầu.

"Không nhường."



Dì Oh, Kim Yewon và Hwang Eunbi ở chung trong một căn phòng nhỏ bố vừa xây ngoài sân sau, căn phòng chỉ có một mảnh chiếu dài để ngủ, một cái tủ quần áo bé tẹo, một chiếc bàn gỗ mục nát cạnh cửa sổ, và một cái nhà vệ sinh sẽ bị dột nếu trời mưa. Đại tá đuổi đi hầu hết người hầu kẻ hạ trong nhà, chỉ giữ lại ba người để phụ dì Oh lau dọn dinh thự, công việc nấu nướng từ đấy toàn bộ giao cho dì Oh.

Mỗi buổi sáng, Jung Yerin đều có thể trông thấy Hwang Eunbi và Kim Yewon quét sân, bọn chúng sẽ quét sân và tưới nước những chậu cây kiểng to tướng ở hai bên lối đi, toàn bộ nước được lấy từ cái đài phun nước có bức tượng Thần Cupid ở giữa sân. Thường thì vào 5 giờ sáng, bọn chúng sẽ rời khỏi dinh thự để đi chợ cùng dì Oh, đến khoảng 5 giờ 20 phút họ sẽ trở về, dì Oh sẽ cùng hai đứa nhỏ quét sân khoảng 10 phút, sau đó trong lúc bọn nhỏ lau dọn phòng ăn, thay mới khăn trải bàn và trà thì dì Oh nấu bữa sáng. Tới tầm 6 giờ Hwang Eunbi sẽ gõ cửa phòng gọi Jung Yerin dậy đi học nếu hôm đó không phải là Chủ Nhật, tương tự, Kim Yewon sẽ đi gọi Nhị tiểu thư Jung Eunbi.

Vài ngày sau khi dọn đến, Đại tá bắt đầu thấy ngứa mắt vì những bộ quần áo rách rưới của bọn nô lệ, xét thấy âu cũng là bảo vệ mặt mũi của mình, ông lệnh cho người hầu thân cận ra chợ mua cho bọn họ vài bộ bằng vải thô, và phải trông sạch sẽ một chút. Jung Yerin rốt cuộc cũng biết được cách phân biệt giữa người hầu và nô lệ trong dinh thự, chính là người hầu thì được mặc đồng phục, áo sơ mi trắng và tạp dề xanh, trên ngực áo có thêu tên của từng người, còn nô lệ thì không, bọn chúng chỉ được mặc những bộ quần áo thấp hèn phân rõ tầng lớp.

Hwang Eunbi mặc một chiếc áo thun dài tay màu nâu có chiếc cúc nhỏ ngay cổ áo, vết sẹo chữ 'Nô' hiện ra rõ ràng bên cổ trái, với một chiếc quần cũng màu nâu, có điều nhạt hơn màu áo một chút, tóc nó buộc cao sau đầu bằng dây thừng sợi mảnh, chân đi đôi giày bánh mì cũ kỹ. Ít ra hôm nay nó cũng đã trông gọn gàng, sạch sẽ hơn ngày đầu trông thấy, thà đi giày cũ còn đỡ hơn đi chân trần.

Đồng hồ điểm đúng 6 giờ sáng, Jung Yerin chẳng bao giờ đợi Hwang Eunbi gõ cửa gọi, Đại tiểu thư luôn dậy trước đó khoảng 30 phút và mở sẵn cửa phòng mình, đó là lý do Yerin luôn chứng kiến cảnh Hwang Eunbi cùng Kim Yewon quét sân. Và, bao giờ nô lệ của Yerin đến trước cửa phòng, nhỏ đều gõ hai gõ lên cánh cửa gỗ rồi e dè nói.

"Đại tiểu thư, em vào trong là quần áo cho cô nhé?"

Đôi lúc Yerin sẽ đón ánh mắt của Hwang Eunbi, nhưng phần lớn là không nhìn vào mắt, mà sẽ quay đầu quan sát đôi tay mũm mĩm của đứa trẻ ấy, nếu chúng bẩn, Yerin sẽ chỉ tay vào nhà vệ sinh của phòng mình và bảo:"Rửa tay đi", nếu chúng trông sạch sẽ, Yerin sẽ gật nhẹ đầu. Thật ra chuyện đó chỉ xảy ra vào buổi sáng đầu tiên Hwang Eunbi đến phòng Yerin, hôm ấy tay con nhóc rất bẩn, bẩn đến mức Yerin phải nhăn mặt vì không hài lòng, chứ những hôm sau đều không có vấn đề gì, chúng sạch sẽ, Yerin nghĩ Eunbi về sau đều rửa tay trước khi vào phòng Đại tiểu thư để là đồng phục.

Hôm nay không ngoại lệ, không thấy có chỗ nào trên người Hwang Eunbi gọi là không sạch sẽ, nhưng khi lướt ngang phòng Yerin, Nhị tiểu thư ngáp ngắn ngáp dài, vừa vươn mình vừa nói vào phòng.

"Chị cứ cho thứ rác rưởi ấy vào phòng thế? Không thấy bẩn sao?"

Hwang Eunbi không biểu lộ cảm xúc gì, con bé chỉ cúi gầm mặt, tập trung là quần áo, một chút bất mãn cũng không có. Yerin thở dài nhìn ra cửa phòng, vừa cho sách vở vào cặp vừa nhún vai đáp.

"Cũng như em cho Yewon vào phòng thôi."

Nhị tiểu thư mỗi lần trông thấy Hwang Eunbi đều luôn mồm:"Này cái thứ bẩn thỉu!"; "Rác rưởi kia!"; "Sao không bao giờ thấy mày nói chuyện thế đồ dơ bẩn?". Chuyện này Yerin không lạ gì.

"Em khác! Chị xem Yewon xinh đẹp như thế này, sạch sẽ như thế này, khác gì búp bê đâu?"

Jung Yerin thoáng chau mày khi liếc nhìn Yewon, con bé nô lệ của riêng Nhị tiểu thư luôn được cho ăn bận thật dị hợm, toàn bộ ý tưởng đương nhiên xuất phát từ Nhị tiểu thư, chủ nhân của nó. Yewon được trang điểm, Jung Eunbi gắn lông mi giả lên mắt con bé, kẻ chân mày một cách nham nhở chỗ đậm chỗ nhạt, hai bên gò má được quệt hai vòng tròn hồng lòe loẹt, môi lem luốc màu son đỏ chót. Đôi lúc Yerin quả thực không hiểu cái lối trang điểm trông cực kỳ lố bịch của em mình.

"Eunbi, đây là phòng của chị, không đến lượt em quản chuyện ai ra ai vào."

Khi Yerin dứt lời, Hwang Eunbi khẽ ngước mắt nhìn Đại tiểu thư của mình, chính Đại tiểu thư của con bé cũng cảm nhận được ánh mắt ấy, nhưng khi Yerin quay sang con bé đã cụp mắt xuống.

"Ha! Dám cả gan nhìn Đại tiểu thư hả?!"

Jung Yerin còn chưa kịp nói gì Nhị tiểu thư đã xông thẳng vào phòng, vung tay tát vào mặt Hwang Eunbi, con bé hoảng sợ bỏ tay khỏi bàn là, co rúm người lùi về sau mấy bước.

Thật ra, Jung Eunbi lúc ấy nổi giận là vì con nhóc nô lệ họ Hwang dám ngẩng mặt lên khi nghe thấy cái tên 'Eunbi', trong khi biết rõ Yerin không phải đang nói chuyện với nhỏ, Nhị tiểu thư xem đó là một sự xúc phạm.

"Jung Eunbi."

Yerin gọi, nó tỏ ra không hài lòng về cách cư xử của em gái mình, tuy cũng không vừa mắt chuyện nô lệ đối mắt với chủ nhân. Hwang Eunbi ngồi sụp xuống, con bé dùng cả hai bàn tay ôm mặt mình khi Nhị tiểu thư hung hăng tát tới tấp.

"Đủ rồi, Eunbi."

Bỏ ngoài tai lời Yerin can ngăn, Jung Eunbi vẫn không dừng tay, Nhị tiểu thư không biết từ bao giờ lại xem đánh người là một thú vui, nó sảng khoái cười lớn, và chỉ dừng tay khi đột nhiên nghe được một mùi lạ.

"Mùi gì thế nhỉ?"

Jung Yerin sớm đã biết thứ mùi cháy khét đó từ đâu mà có, chính là từ chiếc áo sơ mi trắng của nó, Hwang Eunbi để nguyên bàn là trên áo sơ mi của Yerin khi con bé cố tránh mấy cái tát của Nhị tiểu thư. Jung Eunbi rất nhanh thôi đã phát hiện chuyện đó, và với kết luận Hwang Eunbi chính là kẻ làm cháy áo chị mình, nó tức giận đem mặt bàn là nóng hổi đè vào cánh tay Hwang Eunbi.

"Có biết chiếc sơ mi ấy trị giá bao nhiêu không đồ rác rưởi?"

Hwang Eunbi ú ớ, con bé há hốc mồm nhìn lên, mắt ứ nước như sắp khóc.

"Bán mày đi mới bù được tiền mua áo đấy."

Jung Eunbi bật cười khoái trá, nó cuối cùng cũng chịu nhấc bàn là ra khỏi cánh tay Hwang Eunbi, đem trả về vị trí cũ một cách gọn gàng, liếc mắt nhìn Yerin một lần rồi hài lòng rời đi.

Jung Yerin thở dài trông theo bóng lưng của em gái mình, thấy Nhị tiểu thư vừa cười vừa khoác tay qua vai Kim Yewon, đứa đang sợ đến mức mặt mày tím tái, vai run lên bần bật. Khi Jung Eunbi đi được một đoạn, tiếng cười của nó đến tai Yerin nhỏ dần, thì chợt nghe nó hét toáng lên ngoài hành lang.

"Ôi không! Sao tao lại động vào người mày chứ? Cút ra đi đồ dơ bẩn!"

Tầm mắt quay trở về Hwang Eunbi, con bé đưa tay dụi mắt, rồi mếu máo đứng lên, nước mắt xối ướt đẫm đôi gò má, nơi vẫn còn những dấu tay đỏ ửng.

"Sang đây."

Jung Yerin gọi, nó bước thẳng vào bồn rửa trong nhà vệ sinh, tay áo của Hwang Eunbi nó không thể xắn lên đến vết bỏng, cái vị trí do cháy mà thủng hẳn một mẩu vải, cố gắng kéo lên sẽ động đến vết thương làm con bé đau nên buộc lòng phải đề nghị.

"Cởi áo ra."

Hwang Eunbi lập tức nghe lời, con bé cởi áo, và Đại tiểu thư đúng là được một phen ngỡ ngàng khi trông thấy thân thể bé nhỏ nhưng đầy vết roi của con bé. Jung Yerin mở nước bồn rửa, đem vết bỏng trên tay con bé cho vào nước lạnh, Hwang Eunbi vốn thấp hơn bồn rửa, con bé phải kiễng chân, và có rít lên một tiếng khi nước chạm đến vết bỏng của mình.

Yerin thì chẳng thể rời mắt khỏi những vết sẹo, lớn có, bé có, dài có, ngắn cũng có, có thể thấy Hwang Eunbi đã từng phải hứng chịu vô số những trận đòn từ bé, bởi có những vết sẹo còn rất mới, có những vết gần như không còn nữa, nhưng không ai dám phủ nhận sự tồn tại của chúng trên người con bé.

Bàn tay Jung Yerin lần theo những vết sẹo trên người Hwang Eunbi, từ sau lưng ra trước ngực, nó thậm chí cởi cả quần con bé, để xem xem nô lệ của mình có còn vết sẹo nào trên người nữa hay không. Tay Yerin di chuyển đến đâu, Hwang Eunbi run lên đến đó, Yerin đoán con bé đang sợ, hoặc đang lạnh, nó dí sát mũi vào sau gáy con bé và hít vào một hơi, sau đó làm điều tương tự với ngực và nơi thầm kín giữa hai chân.

Hwang Eunbi không bẩn như Nhị tiểu thư hay nói, lại còn có mùi rất dễ ngửi, đó là hai chuyện khiến Yerin thấy hài lòng nhất.

Jung Yerin mỗi khi hít vào đều cảm thấy khá thích thú với phản ứng của Hwang Eunbi, con bé lúc thì giật nảy người, lúc thì rụt cổ, lúc lại e dè lùi về sau một chút, những phản ứng ngại ngùng đó thành công khiến con bé ghi điểm trong mắt Đại tiểu thư.

Đại tá hôm nay có việc nên đã ra ngoài từ trước, Jung Eunbi trên bàn dùng bữa sáng liên tục than phiền chuyện ông bỏ mặc việc học hành của hai cô con gái cưng, không buồn đưa đón. Một người hầu thuật lại lời Đại tá, cụ thể ông bảo từ nay tính chất công việc thay đổi, mỗi buổi sáng ông đều phải rời đi từ rất sớm, nên về sau các tiểu thư sẽ đi học cùng những người hầu. Điều khiến hai vị tiểu thư đồng loạt trố mắt nhìn nhau chính là 'sẽ không có xe, hai vị tiểu thư buộc phải đi bộ đến trường'.

Từ hôm đó, Hwang Eunbi hộ tống Yerin đến trường, chiếc áo bị cháy chỉ sau một hôm đã được dì Oh đắp một mảnh vải vụn lên để vá lại, trông khá mất thẩm mĩ nhưng như vậy nhìn cũng gọn gàng. Đồng phục của Yerin là áo sơ mi trắng, một chiếc váy dài ngang gối màu xanh đen, tất trắng và giày búp bê, đó là đồng phục của một trường tiểu học danh giá nhất Đại Hàn Dân Quốc, một ngôi trường chỉ dành cho con cháu của người có chức quyền trong cơ quan nhà nước.

Vì là con cả, tương lai sẽ phải tạo dựng nhiều mối quan hệ làm ăn, gánh trách nhiệm rất lớn trên vai là kế thừa công ty sản xuất vật liệu xây dựng của Đại tá, Jung Yerin được sắp xếp học ở ngôi trường này, một ngôi trường mà nó nghĩ phải để cho em gái của nó học mới phải, vì tư tưởng và cách đối xử của mấy đứa trong đấy chẳng lệch Jung Eunbi một li. Nhị tiểu thư thì may mắn hơn, nhỏ được học trong một ngôi trường bình ổn khác, dù ngôi trường ấy cũng dành cho giới thượng lưu. Và bởi vì khác trường, nên từ khi ra khỏi cổng, Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư đã người hướng Đông người hướng Tây.

Đi được một đoạn, Yerin chợt dừng chân, vì cảm giác như ai đó đã ngừng đi theo sau mình. Khi ngoái đầu, nó phát hiện Hwang Eunbi đang đứng bên tảng đá lớn, mắt chăm chú nhìn một thứ gì đó trong đôi lòng bàn tay. Eunbi nhận ra có ánh mắt đang nhìn mình không lâu sau đó, con bé sợ hãi chạy đi khi nhận ra mình đã bỏ Đại tiểu thư khá xa.

"Gì vậy?"

Jung Yerin cất tiếng hỏi, nó thấy Eunbi cúi thấp đầu, bàn tay đang co chặt từ từ nâng lên cao, rồi mở ra.

"Ốc ruốc biển." - Jung Yerin nghiêng đầu quan sát và nói - "Chưa bao giờ thấy chúng à?"

Hwang Eunbi giống như vừa được khai sáng, hàm dưới hạ thấp, con bé mở to mắt ngước nhìn Yerin, song nhận ra mình đang nhìn Đại tiểu thư liền cúi ngay xuống, và lắc đầu.

"Dạ...chưa từng."

Giọng nói cũng không đến nỗi tệ, nghe rất thân thuộc, như giọng người Đại Hàn, không giống miền Bắc cho lắm.

"Ốc ruốc biển có rất nhiều màu, có những con đẹp như cầu vồng vậy."

Yerin giải thích thêm, nó cảm thấy thương cảm cho đứa trẻ bất hạnh lần đầu được nhìn tận mắt một con ốc ruốc. Thấy Hwang Eunbi mỗi lúc một tỏ ra hứng thú, Jung Yerin bỗng mủi lòng, nó đảo mắt, suy nghĩ một lúc thì đề nghị.

"Tôi sẽ tan học lúc 11 giờ 30, nếu em muốn ta có thể ra biển, ngoài đó có rất nhiều ốc ruốc, cả những loại ốc khác nữa."

Hwang Eunbi thẫn thờ, con bé như không tin vào tai mình, ngẩng mặt đối mắt với Yerin. Jung Yerin không tỏ ý hăm dọa gì, nó cũng nhìn vào mắt Eunbi vô cùng ôn nhu.

"Có những con ốc xoắn hình tháp, khi áp tai vào chúng em có thể nghe tiếng sóng biển."

"Thật ạ?"

"Trông tôi có giống đang nói dối không?" - hai hàng chân mày Jung Yerin vươn cao.

"Cô sẽ dẫn em ra biển thật ạ?"

Jung Yerin im lặng một lúc trước cặp mắt long lanh dễ thương, rồi gật nhẹ đầu:"Ừm".

Đôi mắt Hwang Eunbi đột nhiên híp lại, chúng biến thành hình trăng khuyết, con bé nở nụ cười rạng rỡ, đoạn đưa con ốc ruốc chỗ xanh chỗ vàng áp sát vào tai. Hành động ngây thơ ấy khiến khóe môi Yerin cong lên một nửa, nó thề rằng bản thân đã cố nhịn, nhưng không thành công, đành phì cười.

"Ngốc à, em không thể nghe tiếng sóng biển bằng một con ốc ruốc đâu."

"Thế ạ?" - Hwang Eunbi ngây ngô hỏi, con bé lắc qua lắc lại con ốc nhỏ bên tai - "Nhưng tại sao lại không thể nghe được ạ?"

"Vì nó quá nhỏ."

Hwang Eunbi ồ lên một tiếng.

Vừa lúc đó, có chiếc ô tô lăn bánh đến gần cả hai, bụi bắn tung lên không trung từ bốn cái bánh xe. Chiếc ô tô giảm tốc độ khi đến gần Jung Yerin và Hwang Eunbi, sau cùng dừng hẳn, cửa kính xe hạ xuống, Yerin không khỏi cảm thấy cụt hứng khi đối diện mình là gương mặt huênh hoang của đứa nó chẳng ưa một tẹo nào nhưng bất đắc dĩ phải trở thành bạn bè.

"Đại tá sao lại để Đại tiểu thư cuốc bộ đến trường thế này?"

Chị ta là Kim Sojung, là con gái duy nhất của Thủ tướng, chỉ lớn hơn Yerin mỗi 1 tuổi. Đại tá luôn muốn Yerin kết thân với đứa trẻ này, ông cho rằng tạo mối quan hệ bền vững với Kim Sojung sẽ khiến cho tương lai của Yerin tốt đẹp, cũng như cơ ngơi của ông được an yên. Yerin vẫn cố gắng nhún nhường để duy trì mối quan hệ buồn nôn này.

"Nô lệ mới hả? Trông cũng được đấy."

Kim Sojung nhếch môi cười gian xảo khi liếc nhìn Hwang Eunbi, Yerin nhận ra sự hung ác trong ánh mắt người chị đó, nên cố tình bước lệch sang một bước chắn đi tầm nhìn.

"Cảm ơn, bố tôi vừa mua về."

Kim Sojung đương nhiên nhìn ra được hành động cố tình đó của Yerin là có ý gì, chị ta quét mắt cả người nó một lượt như xem xét, và trong lúc nó đang thấp thỏm lo sợ không biết bản thân sẽ gặp phải loại chuyện gì, Kim Sojung đã hào sảng đề nghị.

"Lên xe đi, tao đưa mày đến trường, nhưng chỉ một mình mày thôi."

Chị ta thoáng liếc mắt ra sau lưng nó. Khi tầm mắt chị ta quay trở về gương mặt Jung Yerin, sống lưng nó lạnh toát, nó thở dài xoay người, thấy Hwang Eunbi đang cúi mặt vân vê vạt áo của con bé.

"Em tự về được không?"

"Dạ được."

Eunbi nhỏ giọng nói, và Yerin nghe được một chút thất vọng ở trong đó, con bé cúi chào nó và Kim Sojung rồi rời đi, nơi cổ chân vẫn còn vết hằn của cặp còng chân nặng trịch.

---------------------------------------

Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.

https://truyen2u.net/tac-gia/Matchitow

Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net