24. la douleur a commencé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Hàn Dân Quốc, tháng 10, năm 2006.

"Tại sao đến giờ này vẫn chưa lên trà?!"

Hwang Eunbi bị mắng tới tấp sau dinh thự của Thủ tướng vì không kịp nấu trà, em gập người xin lỗi, song người Quản gia nọ quyết không bỏ qua, phạt em thế chỗ người giữ lửa lò than, không được phép bước chân ra ngoài nửa bước.

Hôm nay tại dinh thự của Thủ tướng có tiệc, và em thân là nô lệ của Đại tá vẫn phải sang dinh thự của Thủ tướng chạy việc vặt một phen, đây là trách nhiệm mà Quản gia của Thủ tướng đến tận nhà giao phó, em không thể từ chối. Lúc người Quản gia ấy đến nhà gõ cửa, cả Đại tiểu thư và Kim Sojung đều không có mặt.

Hwang Eunbi nhăn nhó ho mấy tiếng vì khói từ lò than, bụi than bay mù trời, em kéo cổ áo chiếc áo len mà cách đây mấy hôm Nhị tiểu thư mua cho mình để che kín mũi, rồi cố thở cho đều. Ngày trước em đã từng làm việc ở đây, suốt một tháng ròng, hít phải không ít bụi than, sau đó Kim Sojung phát hiện, chị lệnh cho Quản gia và người hầu không được sai em giữ lửa lò than nữa, bảo rằng công việc này quá nặng nhọc, chẳng thích hợp với một đứa nhỏ ốm yếu như em.

Hwang Eunbi không có ý gì, em chỉ thấy lạ, bởi ngày đó lúc Kim Sojung phát hiện ra và căn dặn người hầu của mình, kể từ đó trở về sau họ quả thật không sai em làm việc này nữa, nhưng hôm nay lại rất tự tin sai bảo.

"Mày là Hwang Eunbi đúng không?"

Hwang Eunbi giật bắn mình buông chiếc quạt tre, em quay phắt đầu, và gập người ngay khi phát hiện người vừa nói chính là Thủ tướng.

Thủ tướng khoác trên mình bộ quân phục oai vệ với những chiếc huân chương sáng loáng ở ngực áo, ông nhìn em bằng một ánh mắt không mấy dễ chịu.

"Ra đây một chút."

Hwang Eunbi lóng ngóng theo sau, em bối rối cúi gầm mặt mà đi, tay níu chặt vạt áo của mình, cho đến khi Thủ tướng bất chợt dừng chân và em suýt chút nữa đã đâm sầm vào bụng ông ta. Người đàn ông vạm vỡ cao hơn em những ba cái đầu bỗng bóp chặt xương hàm em, Hwang Eunbi hốt hoảng mở to mắt, tưởng chừng như khung xương hàm mình bị đay nghiến đến biến dạng.

"Chính mày là nguyên nhân khiến Đại tiểu thư của mày do dự, đúng không?"

Cổ họng bị bàn tay rắn chắc xách lên cao, Hwang Eunbi trong thoáng chốc đã lơ lửng trên không trung, cơ hàm siết chặt lại, hai hàm răng nghiến sít vào nhau, đôi con ngươi chi chít những mạch máu của em chòng chọc mở to nhìn Thủ tướng.

"Mày biết khôn thì đừng có mà trèo cao, tao có khối cách để tống mày cút khỏi chốn này, nếu mày còn muốn nhìn thấy Đại tiểu thư của mày thì tránh xa nó ra một chút, và để yên cho nó đính hôn cùng Kim Sojung."

Mặt mũi Hwang Eunbi đỏ gay, em không thở được, nhưng từng lời của Thủ tướng truyền đến tai em đều nghe rất rõ ràng.

"Tao sớm đã sinh nghi, chỉ không ngờ mày to gan lớn mật đến mức này, và không ngờ đến tao phải đích thân ra tay loại bỏ cái gai là mày. Mày thật sự nghĩ mày có thể xứng với Jung Yerin? Cũng chịu khó mơ mộng thật. Tao sẽ cho mày ba sự lựa chọn."

Thủ tướng không còn nhấc bổng cả người em lên, chân em bấy giờ đã có thể chạm đất nhưng lực tay của ông ấy thì chẳng giảm đi tẹo nào. Hwang Eunbi vô lực níu lấy ống tay áo của vị Thủ tưởng nọ, em nín thở lắng nghe từng câu chữ.

"Một, mày ngoan ngoãn sống đúng với thân phận nô lệ của mày, tuyệt đối không được tơ tưởng đến Jung Yerin, hôn thê của con gái tao. Hai, nếu không thể quên được hình bóng Đại tiểu thư của mày, tao cho phép mày tự sát. Ba, nếu mày vẫn cố chấp lấn lướt và để tao biết mày có ý nghĩ không an phận, tao sẽ cho người hãm hiếp mày thê thảm rồi tống phắt mày đi đảo Jeju làm nô lệ phục vụ cho quân đội của tao ở ngoài đấy."

Hwang Eunbi rên rỉ lắc đầu nguầy nguậy, em rơm rớm nước mắt nói chẳng nên lời, cổ họng bị người đàn ông to lớn nọ bóp nghẹt mà em thì cả dũng khí vùng vẫy cũng không có. Ngày trước lúc còn chưa bị bán vào nhà Đại tá, em có nghe qua hình thức phục vụ trong quân đội, và những nô lệ như em thậm chí không được quyền lựa chọn mình sẽ phục vụ cho quân đội hay phục vụ cho tư gia, nhưng nghe những cô trung niên nói, rằng phục vụ trong quân đội rất khổ sở, rằng phải dâng thân xác của mình cho hàng nghìn người, ngày trước em còn lơ mơ không hiểu, song hiện tại chẳng những hiểu mà còn hiểu rõ vô cùng. Em không mong có ai bạo hành thân xác mình ngoài Jung Yerin nữa.

Cho đến hiện tại, em vẫn cảm thấy mình rất may mắn vì được bán vào dinh thự của Đại tá. Hwang Eunbi nấc lên, em bấy giờ mới vỡ lẽ bản thân đã không an phận đến nhường nào, lời Thủ tướng nói là hoàn toàn đúng, em không có quyền được tơ tưởng đến Yerin. Với thân phận là một nô lệ, chẳng phải em đã quá may mắn khi được cả Kim Sojung lẫn Đại tiểu thư của mình quan tâm rồi sao? Em quá may mắn so với những nô lệ khác, lý do gì vẫn còn muốn có được Yerin cơ chứ?

"Đừng...đừng đuổi con...con..."

"Thế thì mày nên biết chừng mực một chút đi con nhãi! Thêm cả, mày mà hé môi với bất cứ ai về chuyện này tao cũng sẽ tống phắt mày đi!"

Thủ tướng áp sát đến và quát vào mặt em, Hwang Eunbi sửng sốt gật đầu lia lịa, em mếu máo khóc.

"Dạ! Dạ...!"

Lời vừa dứt ông ấy đã hất mạnh em đi, Hwang Eunbi loạng choạng lùi về sau mấy bước liền, sau đó ngã ngửa ra đất, em co rúm người run lên cầm cập, nhìn theo từng bước chân của Thủ tướng Kim chậm rãi rời đi, cổ họng vẫn còn cảm giác bị ai đó bóp nghẹn.

Em không xứng, Thủ tướng nói đúng, em thật sự không xứng, chỉ Kim Sojung mới xứng với Đại tiểu thư của em, chỉ Kim Sojung mà thôi.

Hwang Eunbi thẫn thờ lẩm bẩm, em ôm lấy thân mình, miệng lặp đi lặp lại câu:"Mình không xứng với Yerin, mình không xứng với Yerin, mình không xứng với Yerin..."

Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chính Hwang Eunbi cũng không xác định được mình đã ngồi lì một chỗ bao nhiêu lâu, đầu em cứ ong ong mãi một lời đe dọa khủng khiếp. Tay bấu chặt vào da thịt của chính mình, em tự trách bản thân có phúc mà không biết hưởng, nếu em biết thân biết phận một chút có lẽ mọi chuyện đã khác, Thủ tướng không đến mức phải đích thân răn dạy em thế này.

Đây là lần đầu tiên Hwang Eunbi tiếp xúc với Thủ tướng Kim ở cự li gần, và em thật sự bị dọa cho sốc chết, đến hiện tại tim em vẫn nện thình thịch trong lồng ngực, chẳng tài nào thoát khỏi cảm giác sợ hãi ban nãy. Em sợ bị đẩy đi Jeju, em sợ phải phục vụ trong quân đội, em rất sợ bị làm nhục, mỗi việc nghĩ đến mấy tên lính đang tập huấn ngoài đấy thôi em đã sợ đến toàn thân run rẩy. Hwang Eunbi khóc đến hai mắt sưng lên, em cắn lấy cắn để bàn tay mình, và nép đằng sau chậu hoa giấy, co rúc người trong đấy đến khi không gian xung quanh bị nhấn chìm bởi một màu đen u ám.

"Hóa ra mày ở đây!"

Hwang Eunbi rùng mình tỉnh giấc, em hốt hoảng ngẩng mặt, tức thì chạm phải một ánh nhìn căm phẫn.

"Bảo mày giữ lửa lò than mày lại bỏ ra đây ngủ? Mày chán sống rồi đúng không?!"

Hwang Eunbi nhanh chóng quỳ trên hai gối, em chà xát hai lòng bàn tay vào nhau cầu xin tha thứ, nhưng kể cả vậy em vẫn lãnh về cho mình một lượt mấy cái tát.

"Bây giờ lò than nguội ngắt rồi! Mày có biết mọi người đã phải nhóm lửa lâu như thế nào không?! Hả!?"

Vừa nói, người Quản gia nọ vừa nện gậy xuống người em, Hwang Eunbi chỉ có thể che đầu mình bằng hai cánh tay trần. Các đốt ngón tay bị gậy nện trúng nhưng em chẳng dám kêu, cũng chẳng dám rút tay về, bởi em không muốn đầu mình bị tổn thương.

"Vô dụng! Ngu xuẩn! Nuôi mày chỉ tổ tốn cơm tốn gạo! Tại sao mày không chết quách đi!?"

"Dừng tay!"

Một giọng nói lạ hoắc vang lên, theo đó chiếc gậy trên tay người Quản gia cũng thôi nện xuống tấm lưng gầy trơ xương của em.

Hwang Eunbi thở hổn hển, em không dám ngẩng đầu, bởi luôn có cảm giác chiếc roi nọ thể nào cũng giáng xuống người em lần nữa.

"Bà sao lại ra tay độc ác như vậy?! Nhỡ đánh trúng đầu em ấy thì biết làm sao?"

Em chỉ có thể xác định được người vừa nói là một người con gái, cô gái đó tiến về phía em, đôi giày thể thao đắt tiền cùng chiếc quần âu xám có thêu logo của hãng thời trang nổi tiếng ở Pháp càng khiến Hwang Eunbi không dám ngẩng đầu ngước nhìn. Em run lập cập, thậm chí còn cúi đầu xuống thấp hơn, cho đến khi phát hiện cổ tay mình được ai đó nắm lấy.

"Ở Đại Hàn, các người đều đối xử với những người như em ấy thế này à?"

Người đó kéo em đứng lên trên hai chân, Hwang Eunbi nhìn đăm đăm vào bàn tay trắng ngần đang nắm lấy cổ tay mình, lấp ló dưới tay áo sơ mi của người đó là một chiếc đồng hồ màu bạc, em không hiểu biết nhiều về đồng hồ nhưng có thể nhận ra logo thương hiệu Omega, một hiệu đồng hồ từ Thuỵ Sỹ.

"Dù chỉ mới đến đây vài hôm nhưng tôi chứng kiến được không ít những cuộc biểu tình của những nô lệ, tôi tin rằng họ sẽ sớm đòi lại được công bằng cho bản thân mình thôi, và bà nên dừng lại những trận đòn vô nghĩa này đi, việc giữ lửa lò than không phải là trách nhiệm của một mình em ấy."

Quản gia nín thinh, bà ấy không hé môi lấy nửa lời, mắt cứ đảo qua đảo lại dưới nền đất, Hwang Eunbi đoán rằng bà ấy đang sợ đắc tội với khách của Thủ tướng Kim.

Người chị này thật sự ngầu lắm, trông giống người ngoại quốc hơn là người Đại Hàn, chị ta khoác áo vest xám bên ngoài chiếc áo len thổ cẩm, trông rất ấm áp, khác với Yerin mỗi lần chị mặc vest, Đại tiểu thư thường chỉ khoác áo vest bên ngoài chiếc sơ mi dài tay như bao người.

"Thôi, vị Quản gia này, bà hãy làm chuyện của mình đi, đừng đánh em ấy nữa."

"Vâng, tôi xin phép."

Quản gia nọ như chỉ chờ có thế, bà ta nhanh chóng quay đi, bỏ lại Hwang Eunbi bơ vơ ngoài sân sau với một người chị xa lạ.

Người chị đó bấy giờ thả tay em, em để ý thấy chị ta liên tục nhìn vào vết sẹo bên cổ trái của em, như thể thấy nó có chút thân thuộc với mình.

"Có phải em rất thường xuyên bị đánh không?"

Hwang Eunbi lắc đầu ngay, tất nhiên là thỉnh thoảng thôi, bình thường Kim Sojung, Đại tiểu thư hay Nhị tiểu thư nào có mạnh tay với em. Người chị bên cạnh thở dài nhìn em, giống như nghĩ rằng em đang muốn che giấu chuyện nội bộ, chị ta chán nản lắc đầu, và nói với em bằng một ngữ điệu thân mật mà nghe qua em cảm thấy có chút lạ lẫm.

"Chị không biết lí do gì Đại Hàn vẫn còn giữ mãi tập tục nô lệ, những nước khác họ đều thay đổi tư tưởng hơn 3 năm nay rồi."

Hwang Eunbi cúi thấp đầu, trông bề ngoài người chị này là một người lạnh lùng ít nói, nhưng nghe chị bộc bạch suy nghĩ của mình khiến em thấy gần gũi hẳn.

"Em là nô lệ nhà Thủ tướng hả?"

"Dạ không..." - Hwang Eunbi e dè cất tiếng - "Em...em là..."

"Hwang?"

Hwang Eunbi tức thì ngẩng đầu, em nuốt xuống khi trông thấy Yerin, sống mũi lại cay khi chị cất bước tiến về phía này.

"Chị đến đúng lúc lắm, không thể tin được là em vừa phải chứng kiến cảnh người ta đánh đập em ấy."

"Em nói gì?"

"Đúng vậy đấy. Người Quản gia khi nãy chị hỏi xin một cốc whisky, em thấy bà ta đánh em ấy. Không thể tin được ở đất nước này người ta vẫn miệt thị những người có dấu tích của nô lệ."

Hwang Eunbi một lần nữa cúi gầm mặt, tay níu chặt vạt áo, hoá ra người chị này quen biết Đại tiểu thư của em, nghe qua giọng điệu có khi còn thân thiết nữa là.

Jung Yerin với tay đến cổ tay em, nhưng em nhanh trí giật lùi, bỏ mặc bàn tay của chị chưng hửng trên không trung.

"Khi nãy chị gọi em ấy là gì? Hwang hả? Có phải đứa nhỏ chị từng kể cho em đấy không?"

"Ừm."

Như có dòng điện chạy dọc sống lưng Hwang Eunbi, em có thể cảm nhận được ánh mắt bất mãn của Yerin.

"Chà..." - người chị nọ quay sang em, và bất chợt chìa một tay ra - "Chị là Choi Yuna, chị đã luôn muốn được gặp qua em một lần."

Nhịp thở Hwang Eunbi trở nên nặng nề, em căng thẳng tột độ giữa hai sự lựa chọn: bắt tay hoặc không, xét thấy mình chỉ là một nô lệ, không bắt tay thì quá vô lễ, huống hồ người em cần phải giữ khoảng cách chỉ có một mình Yerin, nên sau một lúc đắn đo, em quyết định nắm lấy tay người chị tên Choi Yuna.

"Em...là Hwang Eunbi..."

Em nghe tiếng thở hắt ra đầy khinh bỉ của Yerin ngay sau đó, Đại tiểu thư chợt cười nói với Yuna.

"Yuna, ở đại sảnh e là phải nhờ em, chị cảm thấy trong người không khoẻ, muốn về sớm chút."

"À, không thành vấn đề, vậy em vào đây, chào hai người."

Bóng lưng Choi Yuna ngày một xa dần, và Hwang Eunbi thật sự bị bộ dạng của Đại tiểu thư doạ cho chết khiếp, chị đưa lưng về phía em, ngay khi chứng kiến Choi Yuna bước chân trở về đại sảnh thì lập tức gằn giọng.

"Đi về!"

Hwang Eunbi run rẩy bước theo sau, vì cả người đều ám mùi thịt nướng và bụi than, em từ chối ngồi cùng xe với Đại tiểu thư.

"Lên xe."

Yerin trừng mắt về phía em, ánh mắt hình viên đạn đó khiến em không thể không nghe theo lệnh chị. Hwang Eunbi cắn môi dưới, em run rẩy ngồi xuống, còn cố ý sử dụng ít diện tích ghế nhất có thể.

Suốt quãng đường Yerin im lặng không nói, cho đến khi về nhà, vừa đóng cửa phòng chị đã đấm mạnh vào tường, Đại tiểu thư đấm ngay chóc công tắc điện, khoảnh khắc cả căn phòng bừng sáng cũng là khoảnh khắc em ngước cặp mắt ngấn nước nhìn người chị đang nghiến răng hung tợn dồn em dính sát vào tường.

"Em cố tình trêu ngươi chị đúng không?"

Hwang Eunbi mếu máo, em phải làm sao với Yerin đây?

Hai mắt Đại tiểu thư đỏ hoe, trông như sắp khóc, lại trông như chị khóc vì tức chứ chẳng phải vì một lí do nào khác.

"Em là nô lệ của ai hả?! Người bên đó sai cái chó gì cũng làm à?! Sai em giữ lửa thì em giữ lửa! Sai em ăn phân em cũng ăn hả!?"

Hwang Eunbi lần nữa cắn môi dưới, em nhắm nghiền mắt cúi đầu, trong khi Yerin không ngớt lời quát về phía em.

"Từ bao giờ em nhu nhược đến ngu xuẩn như vậy!? Bị đánh cũng không biết chạy đi tìm người giúp? Lại còn cầu cứu Choi Yuna cơ đấy! Chị không đáng để em nhớ đến hay sao?!"

Hwang Eunbi để ý thấy các đốt ngón tay Yerin đang rỉ máu, nhưng không dám động đậy, em dán lưng vào bức tường trắng, đè nén tiếng khóc của bản thân, tim nhói đau khi bất giác nhớ lại lời răn đe của Thủ tướng.

"Từ Kim Sojung, đến Jung Eunbi, chẳng lẽ em định ve vãn luôn cả Choi Yuna?" - Jung Yerin nhướng mày mỉa mai, chị bật cười giòn giã, và điệu cười ấy bóp nghẹt trái tim em - "Rốt cuộc em muốn thâu tóm bao nhiêu người nữa vậy Hwang Eunbi?"

Hwang Eunbi chẳng dám kêu oan, em đã tự dặn lòng từ giờ sẽ sống đúng với thân phận của mình, thêm cả em nghĩ hiện tại càng nói càng hỏng chuyện, em tốt nhất nên im lặng thì hơn, vì Đại tiểu thư chỉ tin vào những gì chị nhìn thấy.

Yerin bóp chặt cổ tay em khi phát hiện em lần nữa có ý định rút về, chị săm soi những vết roi đỏ tía trên đấy, lật tay em qua lại, sau đó Đại tiểu thư giống như là muốn lột áo em, nhưng chị không làm ngay, mà đanh giọng nói.

"Xuống phòng."

Hwang Eunbi tức thì rùng mình, em đương nhiên biết rõ căn phòng Đại tiểu thư muốn nói đến là căn phòng nào. Em run rẩy bước từng bước, ngay khi cửa kho khép lại, Đại tiểu thư dứt khoát bấm khoá, người ngoài căn bản chẳng thể đột nhập vào trong. Em theo chị xuống bên dưới, chưa gì đã nghe thấy tiếng tim mình gào thét trong lồng ngực, âm thanh ngày một lớn mà em không sao ép nó ngậm mồm được.

Đại tiểu thư xô em ngã xuống nệm, thô bạo cởi hết quần áo của em, còng cả tay và chân em vào thành giường. Hwang Eunbi như mọi khi, em để đôi tay Yerin tuỳ ý di chuyển trên thân thể mình, em nhắm mắt và nghiến răng chịu đựng, không hề phản kháng dù chỉ một lần.

Em không biết rằng hành động đó của mình càng khiến Đại tiểu thư tức giận thêm, chị bắt đầu mất kiểm soát hay thậm chí là biến thành một người khác, bởi ánh mắt hung tợn ở đối diện kia khiến em chẳng tài nào nhận ra Đại tiểu thư của mình nữa.

---------------------------------------

Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.

https://truyen2u.net/tac-gia/Matchitow

Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net