Chap 8: Yếu điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hwang Eunbi cô chính là chán đến chết đi sống lại, cả một ngày dài đằng đẵng, cô căn bản chẳng có việc gì để làm. Điện đã có lại từ lâu, giá sách của Jung Yerin không một cuốn nào làm cô thấy hứng thú, giấy tờ tùy thân của chị ta cô cũng xem sơ qua tất cả, hiện giờ thì không còn gì để nghiên cứu nữa, mà cô cũng chẳng biết phải nghiên cứu cái gì nữa.

Cô nằm ườn trên giường, hết xem ti vi lại ngủ, hết ngủ lại xem ti vi. Cuộc sống hôn nhân này đúng là chán chết mà!

Đột nhiên có tiếng mở cửa, Eunbi cô vội nhìn lên đồng hồ, rồi đứng dậy khỏi giường, bước từ từ ra cửa. Cô ngẫm lại cả ngày hôm nay, dù có hơi xúc phạm nhân phẩm cao quý của cô một chút, nhưng cô đợi Jung Yerin đi làm về khác nào cún con đợi chủ đâu. Eunbi cô chẳng phải đang vui mừng vì có người cùng cô ở nhà hay sao?

Jung Yerin chống tay lên tường, chị ta cất giày rồi ngẩng mặt lên. Vừa nhìn thấy cô, hai mắt chị ta mở to, chị ta quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới. Hwang Eunbi vô thức lùi về sau, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, như thể nếu cô còn đứng đây một giây phút nào nữa cô chắc chắn sẽ mất mạng. Jung Yerin hiện tại vẫn đang chống một tay vào tường và sững sờ đứng đó trông về phía cô, Eunbi vội vã dời tầm mắt đi nơi khác để né tránh ánh nhìn của chị ta, cô mím môi, xoay người định trở vào phòng ngủ thì Jung Yerin đột nhiên xông đến, nắm lấy bả vai cô kéo về ép cô phải xoay người lại.

Sau đó, Jung Yerin đã làm một việc mà cô cả đời này cũng không hiểu, chị ta ôm cô, ôm thật chặt. Trước khi chị ta gục mặt xuống hõm vai cô, cô đã kịp thời trông thấy hốc mắt đỏ hoe cùng giọt nước mắt chực chờ rơi xuống khoé mi chị ta.

Hwang Eunbi chau mày khó hiểu, cô toan vùng vẫy, nhưng cô càng vùng vẫy chị ta càng ôm cô chặt hơn.

- Một chút nữa thôi...giữ yên một chút thôi...

Jung Yerin khó nhọc cất tiếng, trong câu nói có một chút bi thương, một chút đau đớn cùng một chút cầu xin. Chị ta đang cầu xin cô, chị ta vừa nói xong thì đôi vai run lên bần bật, cô không nhìn cũng cảm nhận được nước mắt của chị ta đang thấm ướt cả vai áo mình. Hwang Eunbi không đẩy chị ta ra nữa, cô buông thỏng hai tay mặc cho chị ta ôm lấy rồi cất giọng hờ hững

- Tôi giống cô ta lắm sao?

Jung Yerin nghe xong lại càng vùi mặt vào hõm vai cô, chốc sau liền gật đầu lia lịa, chị ta tựa trán mình lên vai cô, hai tay giữ lấy hai cánh tay cô, khổ sở đánh một cái

- Chẳng phải đã bảo...sẽ dắt cô đi mua quần áo rồi sao? Chẳng phải...đã bảo không được đụng vào đồ của tôi rồi sao?

Chị ta lại đánh thêm một cái và quát

- Cô nhất quyết phải làm như thế này ư?!

Jung Yerin ngẩng mặt lên, vẫn lại là ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô hồi sáng. Chị ta đẩy vai cô, khiến cô mất thăng bằng ngã xuống dãy sofa sau lưng. Khi cô đang gắng sức chống tay để ngồi cho vững, Jung Yerin lại dùng một tay giữ chặt lấy cằm cô

- Cô thắc mắc vì sao tôi lại tiết lộ điểm yếu của mình cho cô nghe đúng không?

Hwang Eunbi nuốt nước bọt, trong đầu chợt tái hiện lại hình ảnh tờ giấy hợp đồng hôn nhân ngày nào.

Jung Yerin trừng mắt, giọng run run

- Bởi vì đó vốn dĩ không phải điểm yếu của tôi.

Hwang Eunbi ngẩn người. Là do bản thân cô từ đầu đến cuối tự cho rằng mình thông minh, đã quá vội vàng hạ thấp Jung Yerin, cho rằng chị ta là một kẻ bất cẩn khi để cô biết rõ điểm yếu. Cô đã thua chị ta một bước, chị ta vốn lường trước rằng cô sẽ tiết lộ nó cho tổ chức, chị ta không ngốc, chị ta chỉ muốn xem xét sự trung thành của cô với chị ta mà thôi.

Thần kinh kéo căng như dây đàn, Hwang Eunbi một lần nữa dùng hết sức mình để xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện. Về vị bác sĩ họ Kim, về cái tên Kim Ji Ah, về bà cô hồi sáng, về Jung Yerin lúc này và điều quan trọng nhất, là về lí do chị ta nhất quyết muốn nhắm vào cô, cô hiện tại cần tìm câu trả lời cho lí do đó.

- Chưa nghĩ ra sao?

Hwang Eunbi nhìn vào mắt Jung Yerin, lại là cặp mắt cười sâu hun hút. Nhưng rồi cũng trong phút giây ấy cô bỗng sực tỉnh, cô rùng mình đảo mắt, điểm yếu của chị ta vốn dĩ không phải là lửa, mà điểm yếu của chị ta...

- Thông minh đấy! Thật ra chuyện đó tất cả mọi người đều biết, chỉ trừ cái tổ chức của cô thôi, vì không biết gì mới dâng cô lên tận tay tôi như vậy.

Hwang Eunbi điếng người, cảm thấy lạnh buốt cả sống lưng. Tổ chức ngu ngốc của cô đã hại cô, cái tổ chức chết tiệt ấy thật sự đã đẩy cô vào đường tử.

Jung Yerin mỉm cười ma mãnh, chị ta thả tay khỏi cằm cô, ghé tai cô nói nhỏ

- Điểm yếu của tôi...chính là người mà tất cả thế lực đều muốn nhắm vào, để cậy vào đó mà uy hiếp, hành hạ tinh thần, chà đạp niềm tin của tôi! Bọn chúng sẽ làm tổn thương người đó, để tôi đau khổ, để tôi cầu xin tha thứ, để tôi quỳ xuống dâng lên tất cả mọi thứ đang nắm trong tay! Người đó...tôi không cần nói cô cũng biết là ai rồi đúng không?

Hwang Eunbi thả lỏng người, cô nhắm nghiền hai mắt bật cười thành tiếng.

Tổ chức của cô muốn cô tiếp cận Jung Yerin để thâu tóm đường dây, Jung Yerin lại muốn giữ cô ở bên để làm thế thân cho một cô gái mang tên Kim Ji Ah bởi vì dung mạo của cô và cô ta giống nhau một cách khó tin. Jung Yerin, chị ta đúng là đáng sợ. Hwang Eunbi cô muốn là chính mình, muốn tự do sống một cuộc sống của riêng mình nhưng sao lại khó như thế? Nếu đã vậy, chi bằng cô chết quách đi cho xong. Eunbi hướng mắt nhìn ra bếp rồi mệt mỏi đứng dậy, cô lựa được một con dao bóng nhất, nhọn nhất và nổi bật nhất trong bộ dao trên giá.

Chỉ trong một đêm, mọi thứ thực chất chỉ xảy ra trong đúng một đêm. Cô trước giờ tự cho là mình thông minh, nhưng chỉ trong một đêm đã thấy thất bại ngay trước mắt. Jung Yerin nhắm vào cô không phải vì chị ta thật sự bị cô quyến rũ, chẳng qua là cô trông quá giống với cô gái tên Ji Ah đó mà thôi. Lưỡi dao được đưa sát lên cổ, cô lại bồi hồi ngẫm lại những năm tháng qua. Cô không có gia đình, người thân, không có bạn, không có sự nghiệp và cũng không có tương lai, như vậy thì càng nên chết đi từ đầu mới phải.

Hwang Eunbi tay nắm chặt cắn dao, hít một hơi thật sâu, cô toan ấn lưỡi dao xuống cổ mình nhưng bàn tay lại bị ai đó giữ chặt lấy.

Jung Yerin từ sau lao đến, một tay chị ta chặn trước cổ cô kéo lùi về, một tay giữ lấy lưỡi dao. Máu túa ra từ lòng bàn tay Jung Yerin, bắn lên áo và mặt cô. Eunbi cô đáng lí ra sẽ để mặc cho chị ta chảy máu, chẳng những thế còn cứa cho máu chị ta tuôn ra nhiều hơn. Mọi chuyện vốn dĩ sẽ diễn ra như vậy, vốn dĩ sẽ như vậy nếu trước khi lao đến cản cô chị ta không hét lên

- Hwang Eunbi! Không!

Cô thả con dao xuống đất, từ tối qua đến nay, chỉ có Jung Yerin là gọi đúng tên cô. Chị ta luôn trong tâm thế rằng cô là thế thân của cô gái kia, nhưng lại luôn gọi đúng tên cô. Nhẫn, cô không biết giữa chị ta với cô gái tên Ji Ah có từng đeo cùng nhau hay không, nhưng Jung Yerin đã mua hẳn một cặp nhẫn mới, và đeo cùng với cô. Quần áo, Jung Yerin nhất quyết không muốn cô mặc những bộ đồ mà cô gái kia đã mặc. Chỉ dựa vào hai việc đó, và lần gọi tên cô vừa rồi. Hwang Eunbi biết Jung Yerin chưa từng coi cô là Kim Ji Ah. Cô rất cảm kích việc đó, nhưng cô sẽ không bao giờ mắc lừa chị ta lần nữa.

- Chị sợ tôi sẽ chết trong bộ dạng này à?

Hwang Eunbi xoay người nhìn chị ta, ánh mắt chị ta thâm sâu khó đoán, hàng chân mày có hơi nhíu lại. Cô nhếch môi, cúi đầu nhìn xuống bộ quần áo đang mặc trên người

- Xin lỗi nhé! Tôi làm bẩn áo của cô ta rồi. Nếu chị không muốn tôi chết trong hình hài của cô ta thì tôi cởi ra là được.

Chỉ trong phút chốc, trên người Hwang Eunbi cô không còn lấy một mảnh vải. Jung Yerin nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, sau khi kéo tay cô vào phòng ngủ và khóa cửa lại, chị ta hờ hững lên tiếng

- Tôi không phiền nếu cô chết khi đang mặc trên người bộ đồ ấy, chỉ là bây giờ chưa thể để cô chết được.

Phải rồi, chị ta còn phải lợi dụng cô làm tấm bia đỡ đạn, tất nhiên không thể để cô chết dễ dàng như vậy.

Jung Yerin khoanh hai tay trước ngực, tựa đầu vào tường nói với cô

- Nói như thế không có nghĩa là tôi sẽ đẩy cô vào chỗ chết. Tôi chỉ cảnh cáo cô, nếu muốn đạt được mục đích thì nên thông minh một chút. Cô bây giờ đã là người của tôi, tất nhiên tôi sẽ bảo vệ cô, nhưng nếu cô một mực muốn chống đối và gây khó khăn cho tôi, tôi thực sự sẽ bỏ mặc cô đấy.

Tất cả lại trở nên im ắng lạ thường, cô dần lấy lại bình tĩnh, vừa nãy cô thật sự đã rất kích động. Không biết thế này là đúng hay sai, nhưng Eunbi cô có chút tin tưởng vào câu nói vừa rồi của Jung Yerin. Cô cắn môi ngồi trên giường, thoáng rùng mình khi sực nhớ ra mình đang không mặc gì. Hwang Eunbi liếc mắt nhìn Jung Yerin, chị ta thở dài, đầu vẫn tựa vào tường, cô bấy giờ mới cảm thấy ngượng ngùng, vội đan chéo hai tay trước ngực

- Biến thái!

Jung Yerin trố mắt nhìn cô

- Tại sao lại thành tôi biến thái? Tự cô cởi kia mà.

Tuy rất ấm ức nhưng điều chị ta nói là hoàn toàn chuẩn xác, cô ngước cặp mắt hằn hộc nhìn chị ta mà không nói thêm câu nào. Jung Yerin phì cười, vẫn khoanh hai tay trước ngực, tựa đầu vào cửa phòng tắm nói với cô

- Dù gì tôi cũng thấy hết rồi...tắm chung không?

Cô tròn mắt nhìn chị ta, định vơ lấy cái gối bên cạnh quăng về phía chị ta nhưng lại nghĩ, dẫu cô có làm gì đi nữa, thì cũng không chống cự được Jung Yerin. Ngày hôm qua đích thị là như thế, nếu không có vị bác sĩ họ Kim kia, chị ta vốn có thể ăn sạch cô ngay lúc đó rồi. Hwang Eunbi chán nản buông thỏng hai tay trước cặp mắt ngỡ ngàng của Jung Yerin, cô cười khẩy

- Nếu như đó là chuyện chị thích, thì tôi có quyền lựa chọn không?

Jung Yerin thoạt đầu còn nhíu mày, nhưng sau đó ý cười trên môi ngày càng đậm. Chị ta bước tới mở tủ đồ, lấy ra một bộ pajamas rồi đưa đến trước mặt cô, trước khi rời khỏi phòng còn giơ tay búng nhẹ vào trán cô một cái.

- Ranh con.

Đó là những gì Jung Yerin nói với cô trước khi bỏ ra ngoài phòng khách đọc sách.

-------------------------------------------

Truyện này được viết bởi Matchitow. Bản quyền chỉ thuộc về Wattpad.

https://truyen2u.net/tac-gia/Matchitow

Nếu ai thấy truyện của tôi ở các website khác thì có nghĩa Admin của page đó đã ĂN CƯỚP truyện của tôi để đăng chui. Xin mọi người hãy tẩy chay các website đó và đến link gốc của tác giả để được cập nhật truyện sớm nhất. Xin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net