[GB | TethLion] Vén Bức Màn Mùa Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GB; Truyện nhẹ nhàng, hơi vô tri chút và cũng không quá thực tế :); not beta read.

_______________________________

Một buổi chiều mùa hạ. Trong phòng học.

Ánh mặt trời hôm nay không gay gắt như thường ngày, chỉ nhè nhẹ, mơ màng như chưa tỉnh hẳn từ giấc chiêm bao. Từng tia nắng mềm mỏng lọt qua khung cửa sổ, như một phép chiếu vuông góc, chiếu ra cả những hạt bụi trắng li ti đang bay múa trong không khí. Chúng đan xen, dệt hẳn vào nhau như một tấm màn mỏng nhẹ, phủ lên mặt bàn bằng gỗ đã hằn rõ dấu vết của thời gian. Cũng có vài hạt nắng cá biệt, dường như vô tình thả rơi trên mái tóc bù xù của cậu thiếu niên, làm sợi tóc hiện lên sắc vàng nhợt nhạt.

Giống như chúng, Lion có thể coi là kẻ cá biệt, không hay tuân theo lẽ thường, đúng hơn là quá mức bất cần đời. Có lẽ điều đó đã ăn sâu vào máu mà ngay cả khi làm việc gì, trong hoàn cảnh nào, hắn ta cũng bất cần, và rất "đời" (đôi khi hắn nghĩ như vậy cũng rất hợp với cái khuôn mặt điển trai trông hơi đểu cáng của hắn). Ngay lúc này đây, dù là trong thời gian cuối cấp, vốn là giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, người người cắm đầu cắm mặt để ôn thi, mà hắn, lại chẳng hề hấn gì, cứ như mọi sự đều là gió thoảng mây bay.

Cậu chàng thoáng nhìn ra khung cửa sổ (như điều mà hẳn hầu hết kẻ cá biệt thường làm). Cảnh vật bên ngoài mơ màng, mờ ảo như bị che phủ bởi một tấm lụa mỏng, khó có ai nhấc lên nổi. Trong thoáng chốc, người ta tự hỏi rằng, liệu chúng nó vốn dĩ đã như vậy, hay là do tâm trí người giờ đây đã quá rã rời, mụ mị, khiến những điều xung quanh trở nên mơ hồ, không rõ? Chẳng ai biết được. Đây có lẽ là một câu hỏi không có câu trả lời.

Khi đã ngắm cảnh chán chê rồi, Lion lại quay sang ngắm cô nàng Teth cùng bàn, đang ngồi ngay bên cạnh cửa sổ (bởi vậy tầm mắt hắn chuyển dời từ cảnh sang người cũng chỉ trong một cú đảo mắt). Thật ra hắn muốn ngắm cô lâu rồi, bởi vì cô ả xinh quá, ai mà chẳng muốn ngắm! Và để tránh hiểu nhầm, phải khẳng định rằng, hắn không hề (chưa) thích cô, đây vốn chỉ là sự chiêm ngưỡng đến từ một tâm hồn lãng mạn yêu thích nghệ thuật mà thôi!

Nếu là bình thường, Lion chắc hẳn sẽ bị giáo viên nhắc ít nhất một lần vì nét mặt khinh khỉnh trông rõ ghét kia (hắn thề rằng đó chỉ là biểu cảm khi hắn đang ngẩn người thôi, oan quá!). Nhưng thật may cho hắn, bởi bây giờ là tiết học tiếng Anh, tính thầy vốn khá dịu, thấy học sinh ôn thi căng thẳng cũng không ép tới. Sau khi dành ra vài phút để dặn dò những điều cần lưu ý, thầy quyết định tổ chức một trò chơi nhỏ để mọi người giải toả trong khoảng thời gian "dầu sôi lửa bỏng" này.

Đó là trò chơi "đoán ý đồng đội". Quy tắc rất đơn giản: cả lớp chia thành 4 đội tương ứng với 4 tổ, mỗi tổ cử ra một thành viên, đứng thành hàng ngang trên bục giảng rồi quay lưng lại bảng đen. Sau đó thầy sẽ viết một từ tiếng anh lên bảng, và những người còn lại có nhiệm vụ quơ tay múa chân để diễn tả từ ngữ đó cho đồng đội của mình. Khi mọi người đã hiểu luật, thì đó cũng là lúc trò chơi bắt đầu.

Trong một cuộc chơi, ai không tham gia sẽ là kẻ thua cuộc đầu tiên, và thông thường, chẳng ai muốn chịu thua một cách dễ dàng cả. Bởi vậy, vốn là một đứa trẻ ham vui, lại có tính hiếu thắng, Lion cũng nhanh chóng tham gia vào bầu không khí vui nhộn nhưng cũng không kém phần nảy lửa với các cô cậu thiếu niên khác.

Trò chơi cứ thế diễn ra bình thường, cho đến khi Lion trông thấy một từ tiếng Anh làm hắn chú ý. "Kiss? Kiss, hừm..." Hắn lẩm nhẩm trong đầu. Mặc dù là từ vựng khá đơn giản nhưng làm sao để diễn tả lại chính là vấn đề. Hắn đang thầm tự hỏi làm thế nào để miêu tả nó cho "đồng đội" hiểu được thì bỗng, một ý tưởng táo bạo chợt loé lên trong đầu, khiến hắn buột miệng cười một cách thích thú. Nghĩ là làm, Lion bất ngờ quay sang cô gái bên cạnh, chu môi ra, cố tình làm động tác giả như thể hắn đang hôn vào má cô: "Chụt!" một tiếng rõ to, rồi hắn vừa cười khúc khích vừa nhanh chóng dịch ghế ra xa hơn, phòng khi cô kịp phản ứng lại mà đánh hắn.

Lion định bụng, nếu cô đã đưa tay đánh thì hắn sẽ lại ghẹo cô thêm lần nữa, bởi cậu thiếu niên nghịch ngợm muốn tiếp tục trò đùa dai ấy mà chẳng biết chừng nào thì kết thúc, trừ phi hắn ta muốn thế. Thế nhưng, sau một hồi lâu lại chẳng có cú đánh nào vung tới cả, và hắn vẫn cứ bình yên vô sự. Thấy lạ, hắn ngưng cái điệu cười trông ngốc chết của mình mà quay sang nhìn Teth một cách khó hiểu, rồi chợt thấy cô chỉ cúi đầu, thân hình nhỏ xinh hơi run run. Hắn tưởng cô rưng rưng sắp khóc, mà một khi mỹ nhân đã rơi lệ thì hắn ta lại thấy lòng đau nhói, bứt rứt khó chịu.

Biết sự tình bất ổn, hắn lén dịch ghế về, nhẹ nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô. Vừa định mở mồm xin lỗi thì nào ngờ, Teth đột ngột xoay người qua, trở ngược tay rồi giật mạnh làm hắn mất đà mà ngã chúi về phía cô. Trong lúc chưa kịp phản ứng lại thì một cú đánh đã phang tới trên bả vai hắn.

- Aishhhhhhhiii(ba)—! - Hắn giật thót, rít lên đau điếng.

Gã không khỏi nghĩ. Ôi chao. Lẽ nào...Hắn không chỉ làm mỹ nhân khóc, mà hắn đã làm người ta bực phát khóc luôn rồi. Hắn vội nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, trông thấy nó bởi vì tức giận mà dần trở nên đỏ bừng, hắn không khỏi ngẩn người. Rồi chợt, cô nàng dường như vì thấy vẻ mặt ngơ ngác của hắn mà không khỏi phì cười.

- Phì, ha ha ha—! - Điệu cười vui sướng của cô vang lên giữa không gian nhốn nháo của lớp học.

Hai gò má của thiếu nữ vốn đỏ hây, giờ đây càng rực rỡ hơn, như được tô điểm thêm cả sắc nắng. Bất chợt, một cơn gió hạ ùa vào qua khung cửa sổ, lật tung cả tấm rèm trắng muốt. Loáng thoáng qua tấm rèm, hắn thấy hình dáng cô thiếu nữ với đôi mắt hạnh đen nhánh, vì cười mà hơi cong cong như vầng bán nguyệt, nở rộ ra giữa ban ngày. Giọng cười ngọt ngào, trong trẻo tràn ra từ đôi môi khẽ nhếch, dần tan vào làn gió nóng vừa ùa qua, thổi tung sự mơ màng chiếm giữ trong tâm trí giữa buổi chiều mùa hạ.

Vừa trông thấy nụ cười ấy, tim hắn ta bỗng dưng hẫng đi một nhịp, và hắn ngờ rằng, trái tim hắn đã nằm gọn trong tay cô mất rồi.

Mùa hè năm ấy, cơn gió tuy nóng, nhưng mang theo những cơn sóng cuộn trào, nhiệt liệt, thấm đẫm trong tâm trí non nớt của những đứa trẻ tuổi mới lớn. Và cũng chính vào mùa hè ấy, cậu thiếu niên cuối cùng cũng biết yêu là gì.
_______________________________

* Lion sau đó vì theo đuổi tình yêu mà quyết định học tập để đậu cùng trường đại học với cô nàng Teth. Vốn có đầu óc thông minh (chỉ là trước đó thằng mẻ lười nên thành ra học hành bết bát) cộng thêm nỗ lực học ngày học đêm, cày cấy trên sách vở, quyết rơi mồ hôi trên trang sách chứ không rơi nước mắt trên bài thi, cuối cùng Lion cũng thi đỗ và theo đuổi Teth thành công. Cả hai sau đó cùng nhau nắm tay trên con đường hạnh phúc mỹ mãn. Happy Ending~😙.

** Tui thấy nhạc hợp với sự simp lỏ của Lion nên tui để vào luôn, hì. Thêm nữa thì, dù trông có vẻ như là BG, nhưng tui khẳng định luôn đây là GB nha (bía tui không thể nào là top được— ><).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC