1. Yêu Nhầm Thầy Giáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


>Not Realife<
_Không phi đi thc_

—---------------—

Cô ngập ngừng:

- Thầy nghĩ sao nếu... trong tình yêu, cô gái là người ngỏ lời trước?

Vẫn với sự giản dị nhưng sâu sắc, anh nói như một lời khuyên:

- Ai ngỏ lời trước đâu có quan trọng, quan trọng là sự chân thành thôi em à.

- Nhưng liệu người con gái có bị đánh giá là dễ dãi không thầy? Chàng trai vẫn sẽ tôn trọng cô gái ấy chứ ạ?

- Sao em lại nghĩ thế? Tình yêu là thứ tình cảm đáng nâng niu, trân trọng mà.

- Nếu cô gái đó là em, còn chàng trai đó là thầy thì sao ạ?

Anh rất bất ngờ trước câu hỏi của cô.

- Trời, em đùa gì mà kì vậy? Sao em lại đặt tôi vào một tình huống như thế?

- Thầy thấy em giống như đang đùa ạ? Chẳng nhẽ suốt thời gian qua thầy không nhận ra tình cảm em dành cho thầy sao? Người em yêu... chính là thầy.

Không giống với sự tự tin hàng ngày của một giám đốc, cô thấy mình bé nhỏ hơn. Giá như cô không phải là người nói ra điều ấy. Nhưng cô sẽ dành tất cả sự mạnh mẽ của mình để "chiến đấu" với điều cô đã quyết định.

Anh không biết nói sao với cô lúc này, sự ngạc nhiên lớn dần lên trong anh thành câu hỏi:

- Sao lại là tôi? Tôi không có gì để ai đó có thể yêu.

- Với em, thầy có tất cả. Đơn giản vì đó chính là thầy.

- Có thể em đang nhầm lẫn giữa sự yêu mến, tôn trọng với tình yêu.

- Vậy khoảng cách giữa sự ngưỡng mộ đến tình yêu là bao nhiêu, thưa thầy?

- Em đang ngộ nhận về tình cảm của mình đó, em biết không?

- Không phải thế! Em đủ trưởng thành để biết mình muốn gì.

* * *

Kwon Jiyong - Anh là giảng viên ngành triết học của một trường Đại học và cô - Lee Chaerin từng là sinh viên lớp anh chủ nhiệm. Với phong cách giảng dạy hài hước, thân thiện nhưng vô cùng sâu sắc và tinh tế, những bài giảng của anh luôn ấn tượng với sinh viên bởi những ví dụ, những sự liên hệ thực tế gần gũi mà ý nghĩa. Và trong những ngày lễ, ngày kỉ niệm của khoa, của trường, hình ảnh người thầy ôm đàn guitar và hát, đã đốn ngã trái tim của nhiều thế hệ nữ sinh. Tất nhiên, trong đó có cô. Không những thế, ang còn để lại trong cô hình ảnh một người thầy rất thánh thiện. Ấn tượng nhất là chiếc phong bì mà thầy đã trả lại cho lớp cô với lời chia sẻ:

- Nhiều bạn nghĩ rằng triết học là một môn học rất khó nhưng sự thật thì không phải thế. Không thể nói rằng môn học nào khó hơn, môn học nào dễ hơn. Vấn đề chính là ở chỗ các em đã đầu tư thời gian và công sức để học hay chưa mà thôi. Đừng đến với một môn học chỉ bằng cái đầu mà hãy yêu nó cả bằng trái tim nữa. Hãy tự tin rằng các em có thể vượt qua môn học này bằng chính năng lực của mình mà không cần một điều gì khác.

Được sinh viên yêu mến và kính trọng nhưng anh lại không được sự ủng hộ của nhiều đồng nghiệp, đơn giản vì anh sống quá trung thực. Họ cho hành động trả lại phong bì của anh là chơi trội, sĩ diện, làm màu... Đúng ra, nhiều thế hệ sinh viên nhìn anh như tấm gương phản chiếu để đánh giá về các giảng viên khác và đó là điều làm họ không thoải mái. Tuy nhiên, một số ít những đồng nghiệp khác khâm phục cách sống của thầy anh và anh đã giúp môi trường giáo dục ấy trong sạch hơn.

Anh là một người thầy khá tự tin vào những giá trị sống mà mình đặt ra, ai ngợi ca cứ ngợi ca, ai phê phán cứ phê phán... tất cả đều không thể làm anh cảm thấy băn khoăn.

Ngôi trường mà anh giảng dạy chính là nơi tình yêu của anh và Jisoo bắt đầu. Khác với vẻ thư sinh vốn có của anh, Jisoo mang vẻ đẹp sắc sảo và hiện đại: mái tóc uốn cong được chăm chút cẩn thận, làn da trắng và khuôn mặt đẹp hài hòa cùng vóc dáng thanh mảnh mang đến cho cô sự nổi bật từ mọi góc nhìn. Họ là một cặp đôi quá đẹp, luôn gây được sự chú ý của mọi người.

Cô đã rất buồn khi biết điều đó. Cô tự thấy mình kì cục bởi cô biết tình cảm mình dành cho thầy giáo là thứ tình cảm vô vọng nhất.

* * *

Sau 2 năm học tập bên Anh để lấy bằng master, cô trở về nước và đảm nhận vị trí giám đốc công ty du lịch CLee - một chi nhánh trong tập đoàn du lịch của chính gia đình mình. Cô đã gặp lại anh trong dịp công ty tổ chức sự kiện mở thêm tour du lịch mới. Giường như trông anh chẳng khác đi chút nào: vẫn cặp kính trắng, vẫn màu áo trắng mà thầy hay mặc, chẳng ai nghĩ thầy giáo đã bước qua tuổi 30 với khuôn mặt trẻ trung và vóc dáng cân đối ấy. Điều đáng ngạc nhiên với cô chỉ là anh làm việc part-time cho công ty cô như một cán bộ Quan hệ công chúng chuyên tổ chức các sự kiện.

- Thầy không nhận ra em sao?

- Giám đốc biết tôi sao?

Anh băn khoăn tìm trong trí nhớ của mình.

- Em từng là sinh viên của thầy. Khóa đầu tiên thầy chủ nhiệm luôn đấy ạ.

- Em là...

- Các bạn gọi em là CL đó thầy.

- À,... Chaerin. Thì ra công ty này mang tên em.

- Dạ vâng ạ. Thầy nhớ ra em rồi chứ ạ?

Nếu không có sự chủ động của cô, chắc anh không thể nhận ra cô. Quyết tâm tập luyện để lấy bằng master và cả thay đổi ngoại hình trong những năm tháng học tập bên Anh đã thay đổi cô về ngoại hình gần như hoàn toàn.

Cô không còn là cô sinh viên tròn trịa của ngày nào. Gọn gàng trong bộ vest công sở, cô khoe được những đường cong hoàn hảo. Cùng với mái tóc vàng thả nhẹ và cách trang điểm nhẹ nhàng, nhìn cô rất đúng với phong cách của người lãnh đạo. Hai thầy trò đã dành thật nhiều thời gian để ôn lại những kỉ niệm cũ. Như chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi:

- Thầy và cô Jisoo kết hôn rồi chứ ạ?

- Jisoo kết hôn rồi, còn tôi thì chưa em ạ.

Cô ngập ngừng:

- Em,... xin lỗi.

* * *

Những kỉ niệm của ngày hôm ấy vẫn làm anh thấy trong lòng nhói đau...

Anh dẫn Jisoo về quê ra mắt gia đình mình trong một ngày hè đầy nắng. Jisoo khá ngỡ ngàng với gia cảnh của anh. Căn nhà mái ngói đơn sơ và cũ kĩ trên khung cảnh của làng quê mà với cô là tồi tàn và hiu hắt. Nếu không được anh giới thiệu thì có lẽ Jisoo đã chào ba mẹ của anh là ông bà bởi họ khá già so với lứa tuổi của mình. Và những đứa cháu đen nhẻm vây quanh anh để được nhận quà... Tất cả, tất cả đều khác xa với trí tưởng tượng của cô. Cái vẻ thư sinh, trí thức của anh khiến Jisoo vẫn nghĩ anh được sinh ra trong một gia đình khá giả.

Giảng dạy môn triết học - một môn học không được sinh viên trú trọng trong trường kinh tế, chẳng có cơ hội dạy thêm, cuộc sống của anh khá khó khăn nếu chỉ dựa vào đồng lương công chức eo hẹp. Thế nhưng gường như những người ở quê chẳng ai hiểu cho anh điều đó. Họ nghĩ anh là giảng viên, lại sống ở thủ đô, chắc là khá lắm. Và như thế, từ gia đình đến họ hàng đều nhờ đến anh khi cần sự giúp đỡ. Giờ thì Jisoo đã hiểu vì sao ngoài giờ dạy, anh tất tả với những công việc part-time khác nhau. Anh cố gắng để chăm lo cho ba mẹ, cho anh chị em và các cháu,... Anh là niềm tự hào của gia đình và mỗi khi động viên con cháu học tập, những người lớn tuổi lại xem anh làm tấm gương để đám trẻ noi theo. Chính vì vậy, anh không than thở gì không phải vì sự sĩ diện hay khoa trương mà đơn giản là anh muốn những đứa cháu có động lực học tập, phấn đấu để vươn lên. Cùng là giảng viên nhưng thu nhập của Jiso gấp nhiều lần anh bởi môn cô giảng dạy là Tiếng Anh. Sau những giờ trên giảng đường, những lớp ôn thi Ielts của cô luôn trật kín sinh viên.

Anh nhận thấy rõ sự thay đổi của Jisoo từ hôm 2 người trở lại thành phố. Và một tối mùa thu, Jisoo đã hẹn anh:

- Mình chia tay anh nhé!

Anh dường như đã linh cảm rồi ngày này sẽ đến nhưng sao vẫn thấy lòng mình thảng thốt. Im lặng một lúc lâu, anh mới lên tiếng:

- Tại sao em?

Giọng Jisoo cứng cỏi, xen chút lạnh lùng:

- Vì thế giới của anh đẹp quá. Em không dám đặt chân vào thế giới ấy bởi em sợ mình sẽ làm hỏng nó. Em không thuộc về thế giới của anh. Em xin lỗi!

Anh hiểu rõ điều Jisoo nói. Cô không thể cùng anh chia sẻ cuộc sống khó khăn ấy, để rồi phải cùng anh chăm lo cho ba mẹ, anh chị em và các cháu của anh. Jisoo muốn được sống cho mình, tận hưởng cuộc sống nhiều hơn. Điều đó có gì là sai chứ? Phải, họ không hợp nhau từ suy nghĩ cho đến phong cách sống. Và anh đã không níu kéo cô. Đúng ra là anh không đủ tự tin để giữ cô bên mình. Anh chấp nhận để cô ra đi vì nghĩ rằng sẽ tốt hơn cho cô nếu làm như thế.

* * *

Tình cảm mà cô dành cho anh tưởng như đã qua đi, giờ lại lớn dần lên từng ngày. Cô kiếm cớ gặp riêng thầy giáo để thảo luận, đưa ra ý tưởng về sự kiện này, sự kiện khác của công ty,... nhưng sau tất cả, 2 người vẫn chỉ nói về công việc. Cô rất buồn khi sự xao xuyến của cô không được thầy giáo để ý. Bằng sự quyết đoán của một nhà lãnh đạo, cái ngày mà cô thổ lộ tình cảm với thầy giáo cũng đã đến. Nhưng rồi, một lần nữa cô lại thất vọng với câu trả lời của thầy giáo:

- Tôi chỉ coi em như một người học trò ngoan, một người bạn tốt, một giám đốc tài năng. Và tôi không thể đánh đổi những điều đó để chấp nhận tình cảm của em.

Một mùa đông nữa lại về trên từng con phố. Cái lạnh len lỏi đến từng góc nhà. Ai đó được tặng chiếc khăn len ấm áp để vượt qua những ngày rét buốt. Ai đó bên nhau dạo bước trên những con đường để thấy lòng mình ấm áp hơn. Nhưng với ai đó giường như cái lạnh làm cho người ta cảm thấy cô đơn hơn. Một mình trong phòng trọ, sau những giờ mệt mỏi và bận rộn với công việc, anh vẫn thấy trong lòng đầy những khoảng trống. Ở cái tuổi ngoài 30, anh cũng muốn có ai đó bên mình, có ai đó sẻ chia những khó khăn, vui buồn trong cuộc sống. Ngày Lễ, Tết nhìn người ta con bồng con bế, tay trong tay với một nửa của mình, ước ao về một gia đình riêng như thế cháy lên mạnh mẽ hơn trong anh. Nhưng giường như từ khi chia tay với Jisoo, anh không còn tin vào tình yêu nữa. Anh nhận ra một điều: khi ai đó để cho giá trị của vật chất lên ngôi thì những giá trị khác sẽ bị lu mờ. Thế giới này không đẹp như những bài giảng mà anh đã dành hết tâm huyết của mình để mang đến cho sinh viên. Anh cũng thấy lòng trăn trở vì nghĩ rằng những bài giảng của mình chỉ là lí thuyết. Anh nói cho chúng về những giá trị sống nhưng chính anh lại không đủ niềm tin vào những điều mình đã nói.

* * *

Thời gian trôi đi, cô vẫn dành tình cảm, sự quan tâm mỗi ngày cho anh từ những câu hỏi giản dị nhất:

- Thầy giáo ăn tối chưa? Hôm nay, lúc thầy ở công ty về có bị trúng mưa không ạ?

Và đôi giày cô mua đúng cỡ anh vẫn đi, chiếc áo rất hợp với dáng anh,... Cho đến việc cô nhận em gái anh vào làm ở công ty mình. Nhưng cái bức tường thầy giáo - học sinh với anh là 1 điều khó để phá vỡ. Khoảng cách giữa sự cảm động vì tấm lòng của ai đó cho đến tình yêu là bao xa? Anh không đặt cho mình câu hỏi đó dù những gì cô đã mang đến cho anh giống như mạch nước ngầm ấm áp giữa mùa đông lạnh giá. Và câu trả lời cuối cùng của cô trong bài phỏng vấn chiều nay đã làm amh cảm động:

- Là 1 giám đốc trẻ, tài năng, rất thành công trong sự nghiệp. Còn trong chuyện tình cảm thì sao ạ? Chị có thể bật mí đôi chút không? Và mẫu người đàn ông mà chị lựa chọn là gì?

- Tình cảm thực sự không bao giờ có tiêu chuẩn hay điều kiện gì hết. Tôi đã dành trái tim cho 1 thầy giáo của mình từ khi tôi còn là sinh viên Đại học. Nhưng hình như, đó chỉ là tình cảm đơn phương.

Cô mạnh mẽ quá! Cô yêu bằng toàn bộ cảm xúc của mình, không giấu diếm, không băn khoăn. Cô muốn khẳng định cho thầy giáo thấy rằng đó là thứ tình cảm bền vững và chân thành nhất.

* * *

Nắng về xua tan những ngày giá rét. Bầu trời cuối đông không còn u ám nữa. Tiếng chuông cửa reo lên, anh ngạc nhiên khi đó là cô. Cô bước vào, đưa cho anh 1 chiếc card.

- Gì vậy em?

- Có thể chẳng bao giờ em có cơ hội gặp lại thầy nữa. Em sẽ vào quản lí chi nhánh ở Jeju. Đây là thông tin về chuyến bay của em ngày mai.

- Còn công ty của em?

- Appa em sẽ tạm thời quản lí và sau đó giao lại cho anh trai.

Sự bất ngờ này làm anh chẳng biết nói gì. Phải trấn tĩnh lại, anh mới thốt lên:

- Tiếc quá!

- Dạ, cảm ơn thầy! Nhưng chỉ vậy thôi sao? Em mong đợi nhiều hơn điều đó.

Chỉ 1 giây chờ đợi cũng khiến cô cảm thấy như cô đã đứng trước mặt thầy giáo hàng giờ.

- Tôi,... sẽ rất nhớ em.

- Theo thầy, điều đáng buồn nhất trong tình yêu là gì ạ? Là hàng ngày, hàng giờ nhìn thấy người mình yêu nhưng không dám mong đợi người ấy sẽ thuộc về mình. Em sợ điều đó nên chọn sự ra đi.

Hơn ai hết, anh hiểu điều cô nói bởi đã một thời gian dài từ khi chia tay Jisoo, đặc biệt là sau khi cô kết hôn, mỗi lần gặp Jisoo ở trường hay chỉ nhìn thấy bóng dáng của cô đã đủ làm anh thấy lòng mình đau đớn. Anh đã phải vào một vai diễn mạnh mẽ trước mặt Jisoo. Anh cư xử với Jisoo như với bao đồng nghiệp khác, hai người làm như chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra và anh đã giấu nỗi đau trong sâu thẳm trái tim mình. Giờ đây, dù không muốn nhưng anh lại khiến cô phải buồn.

- Em muốn nói rằng em đi là vì tôi sao?

- Vâng.

* * *

Đêm nay, anh không sao ngủ được. Những lời nói của cô làm anh thổn thức.

- Có bao giờ thầy dám sống cho chính mình chưa hay chỉ sống cho người khác thôi? Yêu là mong muốn được sở hữu và đôi khi ích kỉ một chút cũng không sao thầy ạ. Nếu muốn, thầy hãy giữ em ở lại.

Giường như cô hiểu anh nhiều hơn những gì anh nghĩ. Anh nhận thấy từ khi có sự xuất hiện của cô, cuộc sống này ấm áp hơn với mình. Thật tuyệt vời khi chúng ta biết rằng trên thế giới này luôn có ai đó yêu mình chẳng vì điều gì hết. Nói cách khác, tình yêu của cô đã giúp anh vững tin hơn vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

Nhờ sự quan tâm của cô, nỗi đau của anh khi nghĩ về Jisoo cũng mờ dần. Giờ đây, nếu để cô đi, chắc anh lại trở về trạng thái cô đơn ngày nào: lạnh lùng và không cảm xúc. Nhưng làm sao anh đủ tự tin để giữ cô ở lại? Anh sợ mình chẳng có gì để mang lại hạnh phúc cho cô.

* * *

Giữa sân bay, anh lang thang tìm mà chẳng thấy cô đâu. Anh gọi cho cô nhưng chỉ nhận được sự phản hồi từ tổng đài "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...". Sao lại như vậy? Chuyến bay CD1823 của cô vẫn chưa đến giờ cất cánh mà. Bước những bước chân nặng nề, bơ vơ giữa chốn đông người, chợt anh nghe một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Dây giày của anh... tuột rồi đó!

Anh quay lại.

Là cô

Anh như muốn reo lên nhưng lại kiềm chế cảm xúc của mình. Cô cúi xuống, định buộc lại dây giày cho anh nhưng anh ngăn cô lại:

- Đừng em, mọi người nhìn đấy!

- Đâu có gì đáng xấu hổ nếu chúng ta thể hiện tình yêu với ai đó.

Anh cảm nhận được cả sự mềm mại của đôi bàn tay cô với những ngón thon, dài nhẹ nhàng dưới chân anh. Tình cảm vĩ đại nhất thường được thể hiện bằng những hành động giản dị như thế.

Cô ngẩng lên, nhìn anh.

- Có lẽ đây là lần cuối cùng em được thể hiện sự quan tâm với người mình yêu thương. Thầy hãy sớm kết hôn và sống hạnh phúc nhé! Tạm biệt thầy!

Hẳn anh sẽ không gặp được ai đó yêu anh hơn cô. Có những điều nếu không phải bây giờ thì người ta sẽ không bao giờ có cơ hội để nói. Đã đến lúc, anh thấy mình nên làm một điều gì đó.

Cô quay lưng bước đi nhưng anh đã kéo cô lại. Chẳng biết vì sức mạnh từ bàn tay cô hay từ sự chờ đợi của anh mà cả cơ thể cô đã đổ về phía anh. Anh giữ gọn cô trong vòng tay mình.

- Đừng đi!

- Hãy cho em một lí do đủ để em ở lại

- Bởi vì tôi... yêu em.

* * *

3 năm sau...

Luận án tiến sĩ triết học của anh được đánh giá là một công trình nghiên cứu công phu, nghiêm túc, có tính ứng dụng thiết thực và được toàn thể Hội đồng chấm đánh giá cao. Giám đốc Chaerin chúc mừng anh với bó hoa tươi thắm và nụ cười rạng rỡ. Một chuyến du lịch Pháp là sự bù đắp cho tuần trăng mật đã không thực hiện được của 2 người vì quá bận rộn.

Sân bay chiều nay ấm áp hơn lần trước bởi có thêm 2 con người đã không còn cô đơn, họ đã tìm thấy nhau giữa bộn bề cuộc sống. Họ tạo nên một bức tranh đẹp từ 2 mảnh ghép.

- Trời, sao em mang nhiều hành lí vậy?

- Mình đi cả tuần mà anh. Em còn muốn mang nhiều hơn ấy chứ.

Dừng 1 lát, anh như chợt nghĩ ra điều gì:

- Đợi đã,... Lần trước ở sân bay này, em không mang theo chút hành lí nào.

Cô cười hóm hỉnh:

- Giờ anh mới phát hiện ra điều đó à?

- Sự thật về chuyến bay đó?

- Thực ra chẳng có chuyến bay nào hết. Tất cả là kế hoạch của em thôi.

- Trời! Vợ tôi...

- Nếu không có tình huống đó, làm sao em biết được tình cảm anh dành cho em, chồng thân yêu ạ.

Cả 2 cùng cười vang và họ hòa vào giữa những con người đang hối hả.

----------

Chap đầu tiên của Series :) Mọi người thấy được chứ ạ :))))

Cho xin cái còm.men đi ạ (:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net