Khoảng Cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn dĩ ngay từ đầu, hai ta sớm đã không thể nào là của nhau.

Đến bây giờ nhớ lại, Minho vẫn thấy kỉ niệm của cả anh và Jisung chính là đoạn thời gian đẹp nhất từ trước đến giờ mà anh có. Nhớ hồi đó anh nghèo khó, anh cơ cực và bần hàn, đến ngôi nhà anh cũng không có đủ tiền để tu sửa. Ngày râm mát thì không sao, vẫn được coi là tạm ổn, cứ đến mấy ngày mưa nhiều, mái nhà lại ngập lụt đủ chỗ. Căn nhà đó là họ hàng để lại cho anh. Vốn đã không có bằng cấp, học hành cũng không giỏi giang gì, anh đã sớm quyết định ra ngoài kiếm cái nghề để bươn chải. Sáng sớm sẽ đi bán đậu phụ, chiều đi khuân vác, tối lại làm thêm bưng bê ở quán ba. Cứ như thế, dù có mệt nhọc thì nhìn thấy đồng tiền anh làm ra cũng xứng đáng. Mà em, lại trái ngược hoàn toàn với anh. Gia đình em rất tốt, tốt cả về kinh tế lẫn tình cảm. Nhìn em, người ngoài chắc chắn phải đặt cho em 1 biệt danh rất cao cả:" con nhà người ta". Vậy mà chẳng hiểu sao, vì 1 chai nước khoáng, vì lần đầu gặp nhau bên công viên gần kề khu phố tấp nập mà cả hai lại bắt đầu nhớ đến nhau?!?

Hôm đó em mồ hôi nhễ nhại, ngồi thừ ở chiếc ghế đá, thẫn thờ nhìn đống giấy tờ ngổn ngang dưới đất không thèm nhặt lên, để người đi bộ qua lại trong công viên nhìn em bằng ánh mắt khó hiểu. Từng giọt nước mắt một chảy xuống gò má em, nối đuôi nhau thành dòng rồi dần dần biến thành từng giọt nhỏ chảy xuống đùi. Em nấc lên từng tiếng nhỏ nhẹ, như sợ ai đó nghe thấy em khóc sẽ bày ra dáng vẻ cảm thông đầy gượng gạo mà đến an ủi em. Minho đang nghỉ trưa gần đó. Từ xa, anh thấy em nhỏ bé vô cùng, cuộn tròn lại trên băng ghế, đầu gục vào đầu gối khóc tỉ tê. Phải mất mấy phút sau, anh mới dám băng qua đường để đến chỗ em ngồi. Anh cẩn thận nhặt từng tờ giấy, phủi đi lớp bụi mỏng vô tình đậu trên đó cho em, xếp chúng thành 1 xấp rồi để lên băng ghế em đang ngồi. Anh bối rối đứng đó, hết gãi đầu lại quay qua nhìn em. Thấy em dần bình tĩnh trở lại, anh mới dám ngồi. Sẵn tiện trong túi có chai nước khoáng chưa bóc, anh đưa nó cho em luôn.

"Cậu gì ơi, cho cậu chai nước nè."

Em ngước lên nhìn anh, vội lấy tay áo lau đi hai hàng nước mắt và nước mũi tèm nhèm, đưa tay đón lấy chai nước của anh, miệng cũng không quên lí nhí cảm ơn. Em uống 1 mạch hết nửa chai, uống xong vẫn còn ngồi thở dốc.

"Cảm ơn anh rất nhiều, bây giờ thì tôi thấy khá hơn rồi."

Minho "ừ" một tiếng.

"Cậu ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì đi ăn với tôi nhé."

Jisung ái ngại nhìn anh. Em không muốn làm phiền anh nghỉ trưa nhưng bụng em biểu tình quá, từ sáng đến giờ chưa có gì bỏ bụng ngoài chai nước khoáng anh vừa đưa. Em ngập ngừng đôi chút nhưng rồi vẫn đồng ý đi ăn với anh. Anh dẫn em đến 1 quán phở, bên ngoài nhìn vào trông hơi nhỏ nhưng bên trong quán lại vô cùng sạch sẽ và tươm tất.

" Cậu ăn phở nhé. Xin lỗi nhưng hôm nay tôi mang không đủ tiền để gọi cơm."

"Vậy anh để tôi trả tiền cho."

" Tôi mời cậu đi ăn lại để cậu trả sao. Nghe kì quá. Không sao, túi tôi vẫn đủ để trả cho 2 miệng ăn mà. Cùng lắm thiếu tiền thì xin bà chủ cho ra sau rửa 1 chậu bát thôi chứ mất gì đâu."

Sự lạc quan hóm hỉnh của anh đã thành công khiến em cười. Và Minho xin thề, đây là lần đầu tiên anh thấy 1 người con trai khi cười có thể đẹp như thế. Bất giác anh cũng cười theo, cười trong ngại ngùng mà lòng cũng thấy vui vui. Hai tô phở nghi ngút khói nhanh chóng được phục vụ. Jisung đã cảm thấy tâm trạng tốt lên rất nhiều sau bữa ăn này. Em cũng vô cùng biết ơn khi anh không tỏ ra thương hại em và hỏi em về chuyện ban nãy.

Trong lúc chờ đợi cho tô phở được tiêu hóa trong bụng cả hai, Minho theo lẽ thường muốn nói chuyện gì đó cho đỡ nhàm chán, 1 phần là để anh không cảm thấy buồn ngủ sau bữa ăn.

"Cậu tên gì?"

"Tôi tên Han Jisung, năm nay là học sinh mới ra trường. Còn anh?"

"Tôi tên Minho, hiện cũng bỏ học được vài năm rồi."

Jisung tròn xoe đôi mắt nhìn anh. Hiếm thấy có ai đi giới thiệu bản thân mình lại nói rằng bản thân đã bỏ học được vài năm. Anh thật sự đúng là con người quá thú vị, hay nói đúng hơn là quá khác biệt so với những người em đã được gặp trước đây. Bọn họ thường thường sẽ bày ra vẻ ngoài hoàn hảo, cười xã giao với em những nụ cười giả tạo, bày ra dáng vẻ trịnh thượng cao sang để họ cho em thấy rằng em và họ không cùng đẳng cấp. Nhưng khi gặp anh, em thấy sự khác biệt. Anh không quan tâm em là ai, anh cũng chẳng cần biết 1 người lạ như em sẽ làm gì anh, anh vẫn mời em đi ăn, giống như những người vốn đã quen nhau từ lâu, thoải mái nói chuyện và dành thời gian ăn cơm với họ. Jisung trầm ngân nhìn Minho rồi lại suy nghĩ về chính mình. Giá như cuộc sống lúc nào cũng đầy những năng lượng tích cực như thế này thì em đã không phải cảm thấy ngột ngạt.

Từ hôm ấy trở đi, ngày nào cũng tầm giờ trưa em sẽ ra đúng công viên đó ngồi, đúng băng ghế đá đó để chờ 1 người. 1 người sẽ cùng em đi ăn trưa, sẽ nói chuyện với em, sẽ không bao giờ bận tâm đến những điều gì khác khiến em khó chịu, sẽ khiến em cười bất chấp câu chuyện mà anh kể có nhạt nhẽo đến đâu. Và để rồi từ đó, 2 con tim dẫn lối họ đến với nhau.

Minho vẫn nhớ hôm đó trời mưa tầm tã, mưa như trút nước. Anh đang đi giao hàng thì thấy Jisung đang đứng trước cổng của 1 công ti to đồ sộ, trên tay là đống giấy tờ như thường lệ. Em mặc bên ngoài 1 chiếc áo khoác màu be, chân đi giày cổ cao cùng với chiếc quần màu đen. Trông em đặc biệt ra dáng của 1 chàng thanh niên thành đạt. Mưa lớn, mang theo không khí lạnh ùa về, tràn vào buồng phổi, khiến cho hô hấp cũng thấy lạnh theo. Em đứng đó, khẽ ngẩng đầu lên ngắm mưa, mái tóc màu hạt dẻ bồng bềnh ấy, đối với anh giống như là thiên thần vừa hạ phàm, khác xa với dáng vẻ đang chật vật ngoài mưa cùng với cái áo mưa đang rách lỗ chỗ của anh. Có vẻ em không mang ô, hoặc không có người đến đón nên Minho đành bấm bụng mua cho em 1 cái ô ở cửa hàng tiện lợi, nhờ người bảo vệ ở cổng mang vào cho em. Anh không phủ nhận anh cảm thấy tự ti với dáng vẻ của mình. Nếu để em trông thấy, anh sợ em sẽ không dám nhìn anh.

Jisung sau khi nhận được chiếc ô từ bác bảo vệ liền cúi đầu cảm ơn. Ngay sau đó, em bất chấp cơn mưa tầm tã lao ra ngoài đường lớn để tìm anh, rìm hình bóng anh, tìm lấy anh hiền từ của em, năng lượng tích cực của em. Đôi chân chạy trên những vũng nước mưa khiến chúng bắn tung tóe, bắp chân cũng mỏi nhừ. Jisung sốt ruột muốn khóc, em cần anh, em nhớ anh. Tại sao anh lại không vào đón em, tại sao anh lại trốn em, anh chưa bao giờ như thế.

"Sungie."

Tiếng anh dịu dàng cất lên. Anh vẫn ở đó, vẫn chờ đợi bóng dáng của em xuất hiện và vô tình thay, anh đã chứng kiến tất cả hành động của em. Và anh lo, nếu em cứ đi lại như thế thể nào cũng bị nhiễm lạnh cho xem. Anh vốn chỉ định đứng đó cho đến khi em đi rồi anh mới yên tâm hoàn thành nốt công việc của mình, vậy mà không ngờ dáng vẻ sốt sắng ấy của em khiến anh sót xa. Jisung quay lại nhìn anh, nơi phát ra tiếng gọi của anh, em mặc kệ tấm áo mưa ướt nhẹp, mặc kệ hình ảnh không mấy ưa nhìn của chiếc áo mưa và con xe máy đã tàn mà anh chuyên dùng để đi giao hàng ấy, tiến lại gần anh để rồi trao cho anh 1 cái ôm.

"Sao anh lại tránh mặt em, tại sao thấy em mà anh không đón em, không nói cho em biết là anh đến?"

Những lời chất vấn như tủi thân ấy thành công khiến trái tim Minho mềm xèo.

"Áo mưa ướt lắm, em thả ra đã, không nhiễm lạnh bây giờ."

Jisung sụt sùi đành thả anh ra. Em muốn giận anh nhưng lại thôi.

" Ngoan, giờ anh đèo em về nhà nhé. "

Từ khi quen em, anh đã dần dần hình thành kĩ năng dỗ dành người khóc đến trình độ đỉnh cao rồi.

" Về nhà anh được không? "

Minho cười nhẹ.

" Ngốc ạ, anh còn phải đi làm. Nào, anh đèo em về nhé. Hôm khác rủ em đi chơi bờ hồ, chịu không? "

Jisung miễn cưỡng gật đầu. Và đó là lần đầu, cũng là lần cuối anh để em tủi thân, để em khóc vì anh. Anh không quan tâm bản thân là ai, xuất phát điểm là người thế nào, bản thân có đủ tư cách hay không. Cứ hễ là điều em thích gì ở anh, anh đều nuông chiều theo ý của em. Thấm thoát cả hai bên nhau cũng đã được 1 thời gian rồi. Đến nay cũng đã tròn 4 năm. Trong 4 năm ấy, cãi vã có, giận dỗi có, buồn có, yêu có, nồng thắm có và trên hết, anh luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của em. Căn nhà lùm xụp, ẩm ướt, bé xíu của anh vì có em mà đã điểm thêm chút sức sống. Những buổi sớm mùa đông, được nằm trong chiếc chăn cùng vòng tay người thương mà ấm áp thức dậy, ngắm nhìn đối phương đang say giấc nồng mới thấy cuộc đời thật ý nghĩa biết bao. Những trưa hè oi bức, căn nhà nhỏ nóng muốn chảy mỡ nên cả hai rủ nhau thức đi mua kem ăn, mỗi người 1 cây, thật sự rất tuyệt. Có lẽ, tháng năm hạnh phúc ấy sẽ mãi mãi là khoảng thời gian Jisung yêu quý nhất. Họ đến với nhau không vì lợi ích, không phải vì của cải vật chất, họ đến với nhau tự nhiên như lá trên cành gặp gió mùa thu, cứ thế cuốn vào nhau, bay cùng nhau.

Và điều gì đến cũng phải đến, việc cha mẹ giục giã con cái mình kết hôn và lập gia đình là điều không thể tránh khỏi. Jisung năm lần bảy lượt bị hối thúc đi xem mắt nhưng gặp ai em cũng chỉ cho có lệ, vì vốn dĩ vấn đề không phải nằm ở họ, mà là em. Em làm sao có thể kết hôn với ai khác khi mà người em thật sự yêu quý là anh. Cha mẹ nóng ruột chờ con mình tìm được đối tượng ưng ý, em lại càng sốt ruột hơn khi mỗi lần thấy anh chu đáo chăm sóc em dù anh biết bố mẹ em đang tìm người để cùng em kết hôn. Em thấy có lỗi với anh. Em không muốn yêu thêm bất cứ ai khác ngoài anh, càng không muốn kết hôn với bất cứ ai ngoài anh, với những người em không có tình cảm lại càng không. Những đêm em khóc vì lo lắng, anh đều phải ôm lấy em, an ủi em vào giấc ngủ. Tại sao mọi chuyện đều khiến em mệt mỏi đến thế. Anh cũng vậy, cũng đau lòng không kém. Nhưng nếu anh gục xuống, ai sẽ là chỗ dựa cho em, ai sẽ bên em mỗi khi em buồn.

Điều không ngờ tới nhất chính là khi bố em biết hết tất cả mọi chuyện. Ông nổi trận lôi đình, quát mắng, dọa nạt. Ông như biến thành 1 người khác, hung dữ và ác độc nhốt em trong phòng, cắt đứt mọi liên lạc của em với thế giới bên ngoài.

"Chừng nào mày nhận ra cái lỗi sai của mày, mày tỉnh táo rồi tao sẽ thả mày ra."

"Bố, bố không thể làm như vậy với con, bố đang phạm pháp, bố không thể giam con như thế."

"Tao đẻ ra mày, tao có quyền quyết định. Còn mày, mày đang làm gì đây biết không. Mày là đứa bất hiếu. Hôn nhân không phải trò đùa, không phải muốn cưới ai là cưới. Yêu có làm ra tiền, có ăn được không. Để rồi đến lúc khổ lại về than cho thân già của tao với mẹ mày thương xót à. "

Em chỉ biết khóc. Vì dù có giải thích thế nào cũng đâu ai nghe.

"Tao cho mày cơ hội để suy nghĩ, bao giờ thông suốt tao sẽ cho mày ra. Còn nếu không, đừng hòng."

Cơn đau xé lòng khiến em khó thở. Em chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến thế. Trong nỗi đau tận cùng, em nghĩ đến anh, đến nụ cười hiền hòa ấm áp của anh, đến những tháng ngày hai đứa còn bên nhau. Nhưng tất cả không làm em khá hơn thêm chút nào, chúng khiến em day dứt và đau đớn hơn. Mấy ai hiểu được cảm giác này, khi mà cơ thể đang lành lặn đột nhiên xuất hiện 1 căn bệnh lạ vô phương cứu chữa, và cái lắc đầu tàn nhẫn của bác sĩ giống như cắt đứt hết mọi hi vọng về sự sống hay không.

Đã 2 ngày trôi qua và em giống như đang sống ở 1 thế giới khác, không có thực. Tâm trí em bồng bềnh trôi dạt đến miền kí ức không có đau thương, chỉ có anh và em, cùng với cuộc sống hạnh phúc. Đêm nay nhiều sao thật.  Đột nhiên em nhớ nhà quá, anh ơi, đến đưa em về với. Và ông trời không phụ lòng người, anh đến thật. Anh đứng bên ngoài ban công, gõ vào cửa kính phòng em.

"Sungie."

Em giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mê man. Nhanh chóng mở cửa và ôm lấy anh, em nhớ anh, em nhớ mùi hương của anh, nhớ đến kiệt quệ.

"Minho, mình về nhà đi có được không. Anh đưa em về đi mà. Em không muốn ở đây nữa."

Minho đau lòng đến xé tâm can. Hơn ai hết, anh biết bản thân hoàn toàn không có khả năng định đoạt chuyện này. Anh yêu em, anh nhớ em,anh thương em, anh đau lòng khi thấy em như thế này. Nhưng em không thuộc về anh, em và anh vốn dĩ sinh ra đã không bao giờ có thể đến với nhau được. Em xứng đáng có được hạnh phúc, có được 1 người xứng tầm với em.

"Sungie, nghe anh. Em đừng cãi lời ba mẹ nữa được không em. Họ chỉ muốn tốt cho em thôi. Thời gian vừa qua anh đã thực sự rất hạnh phúc, và anh vui vì có em trong cuộc đời của anh. Sungie, anh không thể đưa em đi được, để em chịu khổ anh lại càng không nỡ. Chắc chắn ngoài kia sẽ có người tốt hơn anh, yêu em nhiều hơn anh, đối xử với em tốt hơn anh và họ cũng sẽ muốn được yêu thương như cái cách em yêu thương anh."

Jisung lắc đầu nguầy nguậy. Em không muốn, em thực sự không muốn.

" Sungie, em nghe anh lần cuối đi có được không. Coi như đây là điều cuối cùng em làm cho anh. Em nhé? "

Em ngước lên nhìn anh. Đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ.

" Em có thể...hôn anh được không? Làm ơn."

Minho đáp ứng lời thỉnh cầu của em. Đây là lần đầu, cũng chính là lần cuối họ hôn nhau. Suốt quãng thời gian ở bên nhau, họ chưa bao giờ gần gũi đến thế. Bởi vì anh đã suy nghĩ, ngộ nhỡ 1 ngày em hối hận vì đã đến bên anh, em có thể ra đi bất cứ lúc nào mà không luyến tiếc hay nợ anh bất cứ thứ gì. Vậy mà không ngờ, người nói ra điều tàn nhẫn ấy lại chính là anh. Người ta nói, nụ hôn đầu sẽ chan chứa vị ngọt của tình yêu, vậy mà nụ hôn đầu của anh lại ngập tràn hương vị mặn, chát và đắng đến thế.

        Người đi một nửa hồn tôi mất
        Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net