32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


'minie ơi nhanh lên...' jaemin đứng đợi sẵn ngoài cửa đang thúc giục cậu bạn thân siêu cấp lề mề của mình vẫn còn loay hoay để tìm cái ví tiền.

'từ từ đã, có gì đâu mà phải vội' seungmin đang chạy đôn chạy đáo khắp nhà, rõ ràng lúc chiều đi học về cậu đã để nó trên kệ đồ mà nhỉ, chẳng lẽ lại không cánh mà bay.

'thôi hai đứa cứ đi đi, để đấy lát mẹ tìm cho. đây mẹ cho tiền này'

'vâng, vậy mẹ giúp con nhé. chào mẹ con đi' 'thưa bác con đi'

'nhớ về sớm đấy nhé'

đôi bạn nhỏ cùng nhau đi dạo phố, một người luyên thuyên giới thiệu về cảnh vật seoul, người còn lại chăm chú lắng nghe lâu lâu lại gật gù cảm thán. seungmin đang rất rất vui vì lâu lắm rồi cậu mới có một người bạn để chơi như thế này, từ lúc lên cấp 2 đến giờ thì hầu như mọi thời gian cậu đều dành cho việc học, làm chuyện về thăm ngoại cũng ít hơn hẳn, mỗi tháng mẹ cậu đều về nhưng không có seungmin. ngoại cũng buồn vì lâu rồi không được gặp cháu, jaemin lại càng buồn vì bạn mình không biết ra sao. ngay khi được mẹ mình nói rằng sẽ cho lên seoul học và lại còn được ở chung nhà với seungmin, jaemin vui mừng khôn xiết. cả tháng trời cậu ta cứ như người trên mây, cậu mong chờ ngày qua ngày để được gặp lại người bạn yêu dấu của mình.

'lên cấp 3 cậu có nhiều bạn không?' seungmin đang nói hăng say thì lại bị bạn mình ngắt lời, nhưng không sao, vì là jaemin nên luôn được tha thứ, chứ nếu là hyunjin thì cậu đã luộc hắn lâu rồi.

'có thể có, hoặc cũng có thể không. mình cũng không biết bọn họ có phải bạn không nữa, nhưng mình có anh minho á' seungmin suy ngẫm một lúc rồi cười rất vui.

'cái anh họ lee cậu hay nhắc đấy hả, anh ấy chắc tốt với seungmo nhà mình lắm nhỉ?'

'nàyyyy, mình không thích cái tên đấy chút nào' cậu bĩu môi giận hờn, trông chả khác gì một chú shiba đang cáu cả, chả có chút gì là đáng sợ, chỉ toàn sự uwu quá chừng.

'dễ thương mà, seungmoooooooo' jaemin vò tóc cậu rối hết cả lên, lúc nào cũng vậy, trêu seungmin là vui nhất.

'nghe cứ như bò kêu ấy' cậu khoanh tay nói, minie đang rất giận dữ đấy nhé.

'vì cậu thì mình làm bò cũng được'

'thôi thôi, cảm ơn. học ai cái thói đấy vậy hả'

'cậu không cần biết, cậu chỉ cần biết rằng na jaemin này luôn sẵn sàng làm mọi thứ vì cậu, sẽ luôn là người đứng ra bảo vệ cho seungmin ở mọi địa bàn và mặt trận. mình đó giờ chưa ngán bố con thằng nào đâu nhé' cậu ta vỗ ngực nói đầy tự hào.

'mình cảm ơn, nhưng cậu không cần phải lố lăng vậy đâu. leo xuống đi, nhục chết đi được' à trong lúc nói những lời hùng hồn kia thì jaemin đã leo hẳn lên một cái ghế đá gần đó để có cảm giác mình đang đứng trên đỉnh vinh quang. hên là không ai nhìn thấy nếu không thì seungmin chả biết tìm cái lỗ nào để mà chui vào cho kịp.

'đi ăn gì không nana?'

'ăn mình nè' jaemin dang rộng vòng tay.

'bọn con trai giờ mất giá vậy đó hả, hết tên hwang hyunjin rồi đến cậu, cả anh minho nữa'

'gì? sao mình có nhiều đối thủ cạnh tranh quá vậy. không được đâu nha, seungmo là phải gả cho mình á'

'cậu mà seungmo thêm tiếng nào nữa thì đừng hỏi sao chiếc giày này lại bay thẳng vào mồm cậu nhá, người gì mà lì lợm'

'lì mới yêu được seungmo' jaemin ôm seungmin cứng ngắt luôn.

'cái thằng này tao nói mà sao mày nhây hoài vậy!' seungmin cáu rồi á, nhưng với gương mặt đáng yêu này thì ai mà sợ cho nổi chứ.

'mình yêu cậu lắm á seungmo!!' jaemin giơ hai tay lên làm hình trái tim to bự gửi đến seungmin, những tưởng người ta sẽ cảm động đến phát khóc, nhưng không. cậu nhanh chóng gỡ giày ra và rượt tên trước mặt chạy bán sống bán chết

-

'bình tĩnh nào, đừng manh động' jisung kéo hyunjin về lại chỗ cũ sau khi hắn vừa có ý định lao đến tẩn cho jaemin một trận. tại sao lại như vậy hả? thì lúc đi đến điểm hẹn, hyunjin nói muốn sang nhà seungmin coi cậu ra sao, lướt ngang cửa thôi cũng được, vì muốn gặp người thương thôi ấy mà. nhưng vừa đến nơi thì bắt gặp ngay lúc cậu cùng jaemin đi khỏi nhà, thế là bỏ luôn kèo ăn với anh em mà đi theo rình cặp đôi kia cho đến tận bây giờ, hắn chứng kiến hết rồi nhé. từng câu nói, từng cử chỉ, từng cái ôm, đến quả tim cuối cùng là làm máu hyunjin sôi sùng sục rồi nhé. mặt hắn đỏ bừng bừng, gân máu nổi hết cả lên trông chả khác gì đang mắc ỉ* trong giờ kiểm tra cả.

'hyunjin, tao kêu là bình tĩnh!!!!' jisung khổ sở cố níu kéo thằng bạn mình nhưng lại bị hắn lôi đi xềnh xệch như bao gạo thế kia, đó là hậu quả của việc không luyện tập thể thao nâng cao sức khoẻ đấy cậu han ạ, đừng ai như han jisung nhé.

'seungmin!' hắn hét tên của người cần gặp làm cậu đang chơi bắt rượt vui vẻ với jaemin liền giật mình suýt ngã nhào ra đất, hên là cậu ấy đỡ kịp.

'h-hyunjin... cậu làm tôi muốn rớt tim ra ngoài đây nè. bộ bị khùng hả??' sau khi nhận ra được người đó là ai thì cậu liền đi đến mắng cho hắn một trận.

'seungmin, mình nghĩ cậu nên xin lỗi nó đi, không thì có án mạng xảy ra tại đây bây giờ. làm ơn đi, xin cậu luôn đấy, hwang hyunjin nó điên rồi' jisung mếu máo khổ sở giải thích tình hình cho cậu nghe, à có jaemin nghe ké nữa.

'gì, tự dưng tôi phải xin lỗi. cậu ta doạ tôi xuýt chết tôi còn chưa tính sổ nữa chứ là...'

'ai vậy minie?' jaemin hỏi bằng gương mặt ngây thơ vô (số) tội.

'minie? mày tới số rồi con...' vừa nói dứt câu thì hắn đã tặng cho jaemin một cú đấm siêu to khổng lồ để làm quà gặp mặt.

'đấy tui nói mà mấy người không nghe, giờ thì thấy hậu quả chưa. mau phụ mình lôi nó ra nhanh lên' jisung bất lực với tình huống hiện tại, sao số nó khổ vậy nè trời...

'hwang hyunjin!! cậu bị điên rồi à?!!' được một hồi thì cũng lôi được con trâu nước đội lốt người kia ra khỏi cậu bạn tội nghiệp.

'cậu dám nói dối mình à, sao cậu nói cậu không đi chơi được nên lỡ hẹn với mình, cậu làm mình lo lắng chết đi được, cứ sợ cậu đã xảy ra chuyện gì. rồi giờ cậu lại xuất hiện ở đây và đang chim chuột với thằng ất ơ này!!' hyunjin tức giận xả một tràng vào mặt cậu. seungmin kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hắn một hồi lâu

'tôi cần cậu lo chắc? không giải thích nữa, cậu bị điên rồi' seungmin lôi jaemin đi khỏi hiện trường hỗn loạn này, tội nghiệp cậu bạn vừa mới đến chưa biết gì đã 'được' chào mừng bằng một trận đòn tơi tả.

'cậu ta là hwang hyunjin à?'

'như cậu đã nghe đấy'

'quả đúng là ngốc thật, cậu nhìn người không sai nhỉ?' jaemin cười khẩy khi nhớ lại cái tên mà seungmin đã đặt cho hắn 'hwang hyunjin đần độn'

'thú thật mình quen biết cậu ta cũng lâu rồi, thấy cậu ấy đã có rất nhiều thay đổi tích cực từ sau khi chơi với mình, như cải thiện được điểm số là một ví dụ không tồi. cứ nghĩ cậu ta sẽ bỏ được cái tính giang hồ ấy nhưng ai mà ngờ đâu, thất vọng ghê' seungmin buồn bã nói, thật lòng mà nói thì cũng có vài lần cậu nghĩ mình có thể thay đổi được hyunjin và giúp hắn trông có vẻ 'con người' hơn, nhưng người ta có câu giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, và hyunjin lại không phải là một ngoại lệ.

'thôi nào, đừng buồn mà seungmo. dù sao cậu cũng đã rất cố gắng rồi' jaemin lại nhẹ nhàng an ủi cậu bằng một ánh nhìn xoa dịu cùng giọng nói ngọt như rót mật vào tai ấy, jaemin cũng có chút thay đổi so với hồi xưa nhỉ. đẹp trai hơn, trưởng thành hơn, biết điều hơn, và đặc biệt là không còn trẻ trâu nữa, seungmin thầm cảm tạ tổ tiên và thần linh vì điều đó.

'seungmo của mình luôn rất giỏi nè, đúng không? cậu có thể làm tất cả mọi thứ, cậu luôn là người mình nghĩ đến đầu tiên khi cần nguồn động lực, cậu luôn là tia hy vọng để mình phấn đấu, seungmo vẫn luôn là người mình rất ngưỡng mộ và yêu mến. cậu không phải buồn vì tên đấy đâu, dù gì thì cậu ta cũng chả xứng đáng'

'nói gì vậy?' seungmin bất ngờ quay sang nhìn jaemin bằng ánh mắt không thể nào hoang mang hơn.

'không phải cậu đang buồn à?' jaemin cũng hoang mang sau câu hỏi đầy tỉnh bơ của người anh em cột chèo.

'buồn hồi nào? mình nói là mình thấy thất vọng về cậu ta thôi mà? cậu nghĩ sao mà seungmin này lại đi buồn vì một tên dở hơi như thế chứ hả' jaemin có hơi đơ một lúc lâu nhưng rồi cũng bật cười

'vậy thì càng tốt, seungmo của mình phải luôn lạc quan như vậy chứ, không bao giờ được phép buồn, rõ chưa?' jaemin quay sang bẹo má cậu

'ai là seungmo? ai của cậu? nói lại thử xem nào???' seungmin bằng vốn võ thuật nghèo nàn của mình cũng đã thành công gọn gàng kẹp cổ jaemin kéo xuống

's-seungmo của mình!!' jaemin tuy ho sằng sặc nhưng vẫn cố nhây cho đến cùng.

'đừng trách sao seungmin này độc ác' nói rồi cậu đè người ta ra cù léc ngay giữa chốn công viên (không) đông người.

280920


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net