oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quy tắc số một của việc trông trẻ?

Đừng. Rời. Mắt. Khỏi. Những đứa trẻ.

Đừng bao giờ. Dù chỉ một phút.

Quy tắc số hai của việc trông trẻ?

Khi bạn phải đối mặt với hai đứa nhóc bướng bỉnh đang cầu xin bạn những chiếc bánh pop tart sau khi tan lớp mầm, bạn sẽ cho chúng những chiếc pop tart đó, nếu bạn trân trọng mạng sống của mình.

Vì vậy, khi Minho được giao nhiệm vụ trông chừng cậu em trai 6 tuổi Felix và đứa bạn không nhỏ hơn là mấy của nó, đôi khi anh cần phải thỏa hiệp vì sự sống còn của mình. Pop tart hoặc là hai đứa trẻ khóc lóc vì thèm đường? Anh luôn luôn phải đầu hàng trước sự vòi vĩnh pop tart.

Ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với vi phạm quy tắc số một của việc trông trẻ.

Hôm nay, Felix lao vào phòng khách cùng với người bạn thân nhất của em là Jeongin. Em trai nhỏ của anh nhanh chóng cởi đôi giày thể thao có khóa dán của em và nắm lấy cổ tay Jeongin, kéo mạnh nhóc vào khu vực chơi. Jeongin còn chưa kịp rút chân ra khỏi đôi giày thể thao Doraemon phát sáng của nhóc thì đã bị đôi bàn tay mũm mĩm của em túm đi.

Jeongin và Felix gần như không thể tách rời, đến mức Jeongin có thể coi như là em trai thứ hai của Minho. Đến mức có thể coi nhóc là em trai sinh đôi của Felix, mặc dù hai đứa chênh lệch một tuổi. Thằng bé về cơ bản cũng như người trong gia đình, đến mức nhóc ở nhà họ Lee cũng nhiều như ở nhà họ Yang. Thậm chí có khi còn nhiều hơn. Chậc, thằng bé còn để lại cả bàn chải đánh răng và bộ đồ ngủ in hình pikachu gấp gọn trong ngăn kéo của Felix, sản phẩm của vô số lần ngủ lại ngẫu hứng trong nhiều tháng.

Và khi có sự tham gia của nhóc siêu quậy Yang Jeongin 5 tuổi, có hai điều chắc chắn. Thứ nhất: Pororo sẽ được phát đi phát lại trên tivi trong phòng khách, đủ lớn để làm rung chuyển ngôi nhà của họ. Trên thực tế, nhân vật chính chim cánh cụt đã loanh quanh sẵn trên màn hình phẳng rồi, trong khi Jeongin chỉ vừa mới bước vào nhà cùng với Felix. Và điều thứ hai? Yang Jeongin sẽ (một cách lễ phép và dễ thương) xin xỏ những chiếc pop tart vị s'mores sớm thôi. Bởi vì mẹ của nhóc là một người nổi tiếng khó tính về sức khỏe, và từ chối chiều theo sở thích thèm đường đã qua chế biến của con trai mình.

Và Jeongin nhanh chóng biết được, sau khi cùng Felix về nhà gần như mỗi ngày, rằng anh trai của Felix cất giấu một kho đồ ngon tuyệt. Và anh trai của Felix cũng là một người không có chút sức kháng cự nào khi phải đối mặt với hai đứa trẻ giương đôi mắt cún con lấp lánh ngước nhìn anh.

"MinMin hyungie, cho em xin một cái pop ta' được không ạ?" Jeongin ríu rít, những ngón tay nhỏ nhắn mũm mĩm đan vào nhau khi nhóc chắp hai bàn tay lại. Nhóc ngước nhìn Minho từ chỗ ngồi bên cạnh Felix trên sàn nhà, bĩu môi dưới ra và làm cho nó run run. Dù còn nhỏ nhưng đôi mắt đen láy sắc sảo của Jeongin luôn ánh lên một tia tinh quái lạ thường. Ồ, nhóc biết mình đang làm gì, hoàn toàn biết.

Felix há hốc, từ chỗ em đang ngồi khoanh chân trên tấm thảm xốp an toàn cho trẻ em trải trên sàn gỗ cứng của phòng khách. Như thể Jeongin vừa nói ra những lời thần kỳ. Đôi chân đi tất của em ngọ nguậy thích thú, làm cho lớp vải in hình mèo con bị biến dạng và kêu sột soạt. "Yeah!" Em trai nhỏ của Minho ré lên, "Bọn em có thể ăn một ít pop tart không ạ, Mimi hyung?"

Minho ngay lập tức đầu hàng, như mọi khi. Anh không bao giờ có thể nói không với em trai bé bỏng của mình hay bạn bè của nó, đặc biệt là khi Felix thể hiện sự dễ thương của mình đến mức cao nhất bằng cách bĩu môi và chau đôi lông mày nhỏ như thế. Bọn nhỏ quá đáng yêu, Minho có thể làm gì khác ngoài việc ngay lập tức khuất phục chúng chứ?

Trên thực tế, có lẽ có nhiều lựa chọn thay thế khác ngoài việc ngay lập tức đáp ứng yêu cầu của bọn nhỏ, nhưng Minho sẽ chọn phớt lờ nó. Vì lợi ích của bản thân anh, một lần nữa. Quy tắc trông trẻ, Minho tự nói với mình.

Và thế là Minho thở dài, như thường lệ, anh luôn như thế sau khi đồng ý. Anh vùi một tay vào mớ tóc đen bóng mượt của Jeongin và tay còn lại lên Felix, làm rối tung mái tóc của chúng cùng một lúc. Hai đứa trẻ ré lên thích thú; vì những ngón tay Minho đặt trên tóc chúng, và cả vì chúng biết điều gì sắp xảy ra. Minho cay đắng nói, "Được rồi, được rồi. Anh sẽ quay lại ngay, mấy đứa."

Minho biết quá rõ rằng sẽ thật tắc trách nếu để mặc Felix và Jeongin quá năm phút, nhưng không thể mất hơn vài phút để hâm nóng một vài chiếc bánh nướng có đường, đúng không? Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì chứ?

Bên cạnh đó, bọn nhóc đang yên bình tô màu bằng bộ bút dạ mới tinh mà mẹ Jeongin đã mua cho trong lúc Minho đi vào bếp. Felix háo hức cho người bạn thân nhất của em xem một bức chân dung Shin Chan nguệch ngoạc, cong queo, xiêu vẹo và hầu như không thể nhận ra đó là nhân vật nổi tiếng. Dù sao thì Jeongin cũng vỗ tay cho những nỗ lực của Felix, trước khi tự hào khoe bức vẽ thủ lĩnh thẻ bài Sakura người que của chính mình. Mọi thứ thật yên ổn, và im ắng đến lạ lùng. Sự yên tĩnh thậm chí còn ngọt ngào hơn cả những chiếc bánh s'mores. Nó yên bình đến mức Minho cho rằng sẽ là an toàn khi rời khỏi phòng nhiều hơn 30 giây chết tiệt. Bọn trẻ sẽ vẫn ổn trong vài phút nếu không có ánh mắt cảnh giác của Minho dõi theo chúng, anh tự tin nghĩ.

Sẽ không có gì tồi tệ có thể xảy ra trong một vài phút khi anh chú tâm vào cái lò nướng, anh nghĩ, hy vọng là vậy. Thật ngây thơ. Chúa ơi, anh đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Đây là FelixJeongin đấy Minho. Có lần Minho rời khỏi phòng đúng bốn phút để pha cho chúng một ít nước chanh, và khi anh quay lại, cặp đôi rắc rối bằng cách nào đó đã tha cả một rừng dấu chân những đất và bùn từ sân sau vào nhà. Chúng nhảy múa và nô đùa, với đôi chân trần dính đầy đất nhão, chẳng mấy chốc đã in đầy sàn nhà, ghế và chân bàn ăn. Minho đã phải quỳ gối trong hàng giờ đồng hồ để đánh sạch vết bẩn trên tấm thảm.

Anh đã trông Felix và những đứa bạn tinh quái của nó từ rất lâu rồi. Anh biết những thứ rắc rối chúng có thể tham gia vào, ngay lập tức. Anh biết những trò nghịch ngợm mà chúng nghĩ ra, ngay khoảnh khắc nó được tung ra. Anh vừa phá vỡ quy tắc cơ bản của việc trông trẻ.

Đáng lẽ anh nên biết rõ hơn.

Ba phút và 25 giây sau khi rời đi, Minho quay trở lại phòng khách, trên tay là đĩa bánh tart s'mores mới được hâm nóng. Chất liệu sứ ấm áp dễ chịu dưới lòng bàn tay anh. Mùi đường và kẹo dẻo marshmallow thoang thoảng trong không khí, đủ để khiến Minho chỉ muốn lén cắn một miếng.

Nhưng Minho nhìn thấy gì khi quay trở lại phòng khách đây?

Felix và Jeongin vẫn đang tô màu, chắc chắn rồi. Những trang giấy in thừa nửa trắng, nửa phủ kín bởi màu vẫn còn lộn xộn trên sàn nhà; có nhiều người que không cân xứng và pokemon và các sinh vật trừu tượng hơn được vẽ trên bề mặt mịn như kem. Bọn nhỏ vẫn đang tô màu, được rồi.

Nhưng không phải theo cách mà chúng vẫn tô khi Minho rời đi. Những dự án nghệ thuật của chúng đã bị lãng quên từ lâu và nhàu nát dưới đôi chân gập lại của Felix khi em quỳ trước Jeongin đang ngồi khoanh chân, chiếc bút dạ màu nâu không đậy nắp nắm chặt giữa những ngón tay nhỏ xíu của em. Em dùng một bàn tay mập mạp nâng cằm Jeongin để giữ cho đầu của bạn em ổn định. Tay kia của em đang—

Ôi không.

Felix đang tô màu. Trên má Jeongin.

Hơi thở của Minho nghẹn lại trong cổ họng khi nhìn thấy cảnh đó, máu anh đông cứng lại vì sợ hãi. Anh vô thức siết chặt viền đĩa bánh tart, đơn giản là giác quan thứ sáu của người trông trẻ để giữ cho đồ ăn không rơi xuống sàn.

"Oh f–" Minho thở gấp, và rồi theo bản năng nhận ra bọn trẻ đang ở ngay đó và chuyển sang một từ... lành mạnh hơn. "–iddlesticks." (*)

(*) fiddlesticks: vô nghĩa, vớ vẩn

Đôi mắt của Felix đang nheo lại vì tập trung trong khi vẽ lên má Jeongin. Gọi là vẽ có lẽ hơi sai, Minho nhận ra sau một phút đứng sững sờ trong im lặng. Không, Felix không vẽ lên má Jeongin, em đang chấm lên má cậu nhóc. Với mỗi lần bàn tay mũm mĩm của em đưa lên rồi lại hạ xuống, Felix lại chấm thêm một điểm bút dạ màu nâu vàng lên cặp má phúng phính trên gương mặt của đứa trẻ năm tuổi.

Minho chớp mắt, và với mỗi lần nhắm mắt trong vô thức, anh lại thấy mẹ của Jeongin trút giận lên anh khi cô ấy đến đón con trai mình sau vài giờ nữa. Mẹ của Jeongin đủ nghiêm khắc để giữ con mình tránh xa đường chế biến— Minho thực sự nghi ngờ việc cô ấy sẽ vui lòng đồng ý với việc cho màu vẽ ngấm vào da cậu con trai tội nghiệp của mình. Và trong sự trông chừng được cho là đáng tin cậy của Minho, không hơn không kém! Thực tại ập đến với Minho như một cơn cuồng phong, và anh bắt đầu hành động.

Quy tắc số ba của việc trông trẻ?

Biết cách kiểm soát thiệt hại. Nhanh chóng.

Anh đặt cặp bánh tart vẫn còn âm ấm lên bàn cà phê trong phòng khách, phi như bay tới chỗ Felix và Jeongin trên sàn. Vải áo của Minho cọ vào đầu gối anh và vướng vào bề mặt có gồ ghề của thảm chơi khi anh vụng về bò đến chỗ những đứa trẻ. "Felix!" Minho kêu lên kinh hoàng.

"Em đang làm cái gì vậy?! Mẹ của Jeongin sẽ giết anh mất!" Minho rên rỉ, giọng run run do sự kết hợp của sự bực tức tột độ, và dần dần lên đến đỉnh điểm vì nỗi sợ sắp bị một người mẹ vô cùng bất mãn mắng mỏ. Hai má của Jeongin đáng thương phủ đầy những đốm nâu không đồng đều, kích thước khác nhau, và Minho hiện đang viết sẵn di chúc trong đầu. Anh sẽ rất may mắn nếu cô Yang vẫn để Jeongin làm bạn với Felix sau chuyện này, chứ đừng nói đến việc cho phép con trai cô ấy đến nhà họ Lee lần nữa!

Làm thế nào mà chuyện này lại xảy ra được?! Làm thế nào mà chỉ trong tích tắc Minho rời khỏi phòng, Felix lại coi mặt của Jeongin là bức vẽ mới của mình?!

Minho sẽ không bao giờ hiểu nổi trẻ con. Anh đã ngừng cố gắng, chính thức đấy.

Không cần suy nghĩ, Minho vươn một bàn tay - nhỏ, nhưng tương đối lớn - ra và giật lấy chiếc bút dạ màu nâu từ tay của Felix. Nó vẫn nằm ngay trên má Jeongin, và hành động bất ngờ khiến một trong những dấu chấm được vẽ trên mặt nhóc trở thành một đường vạch ngang vụng về.

Felix bĩu môi và than vãn khi Minho cẩn thận đóng nắp cây bút vào. "Mimi hyung, Jeonginnie nói rằng em ấy muốn có những ngôi sao trên mặt giống em, vì vậy em đã làm cho em ấy một ít!"

Minho nhíu mày, còn hơn cả sửng sốt. Anh giảm áp lực ở gót chân, ngẩng đầu nhìn hai đứa trẻ. Anh lặp lại như vẹt, "Những ngôi sao trên mặt?"

Jeongin, người đang quan sát anh em nhà Lee đang im lặng nhìn nhau, bắt đầu lên tiếng. Một nụ cười nhỏ, hơi đăm chiêu nở trên môi nhóc khi nhóc nhìn từ Felix, sang Minho, rồi lại nhìn lại. Quá trưởng thành đối với một đứa trẻ năm tuổi, nếu bạn hỏi Minho.

"Những ngôi sao trên mặt Felix siêu đẹp, MinMin hyung. Nên em đã yêu cầu anh ấy làm cho em có những ngôi sao trên mặt, giống như anh ấy." Jeongin giải thích, chỉ một ngón tay nhỏ xíu vào chiếc bút dạ màu nâu được giữ an toàn ngoài tầm với của Felix. Nhóc chỉ vào đôi má bầu bĩnh của Felix; nơi những đốm tàn nhang trải dài một cách tự nhiên trên làn da của em.

Những ngôi sao trên mặt, Minho nghĩ, và như một luồng điện chạy dọc sống lưng anh.

"Jeongin, ý em là... tàn nhang của Felix?" Anh dịu dàng hỏi. Minho nhích lại gần bọn trẻ trên sàn, và ôm lấy má Jeongin. Những dấu chấm phần nào bị che khuất dưới các ngón tay của anh, nhưng nhiều đốm tàn nhang giả vẫn có thể nhìn thấy bên dưới mắt và trên xương gò má. Nhìn kỹ hơn thì thậm chí còn có hai đốm trên sống mũi của nhóc. Jeongin nhìn không chớp vào Minho bằng đôi mắt long lanh, và anh đã làm mọi thứ trong khả năng của mình để không ôm má và xuýt xoa trước ánh mắt ấy. Minho vô thức xoa ngón tay cái trên má Jeongin, và một ít mực nâu mới vẽ nhoè đi trên da cậu nhóc.

Jeongin gật đầu, ngước đôi mắt to tròn, long lanh nhìn Minho. Nhóc vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng bây giờ nó có vẻ nhỏ hơn. Trông có vẻ căng thẳng.

Minho lại thở dài, hơi thở ra thổi bay vài sợi tóc mái lòa xòa trên trán của Jeongin. Anh rút tay ra khỏi má cậu nhóc, và tác phẩm thủ công của Felix bị nhòe đi và dính vào lòng bàn tay của anh. Một chút màu từ bút dạ chưa khô in lại trên các ngón tay của Minho. Nhưng chúng vẫn ở đó, những nốt tàn nhang giả. Những ngôi sao giả trên mặt.

Minho, người trông trẻ đặc biệt, liếc trộm gói bút dạ đã mở phía sau Felix; nhãn nhựa ghi có thể lau được. Những cơ bắp căng thẳng của Minho dịu đi một cách nhẹ nhõm, đến mức anh cho phép một nụ cười nở lên trên môi mình. Những cậu bé này không sớm thì muộn sẽ là nguyên nhân cái chết của anh, anh thề.

Nhưng có lẽ anh sẽ thoát khỏi cơn thịnh nộ của cô Yang.

Không nói thêm lời nào, Minho cúi người về phía trước và ôm Jeongin vào lòng rồi đứng dậy khỏi sàn. Đứa bé năm tuổi ré lên khi đột ngột bị nhấc bổng lên không trung, và vòng tay quanh cổ Minho - trong khả năng mà chiều dài khiêm tốn của chúng cho phép.

"Em không cần những ngôi sao trên mặt như Lix, Jeongin. Em là em, và thế là đủ, phải không nào?" Minho ngâm nga, siết chặt đứa trẻ đang ngọ nguậy trong vòng tay mình. "Em có đồng ý không, Lixie?"

Felix bật khỏi sàn như tên lửa, và chạy đến bên Minho. Em vòng tay quanh đầu gối anh, vùi mặt vào chiếc quần thể thao. Em rúc đầu vào lớp vải bông, trước khi tách ra và trả lời. Những sợi tóc loà xoà thậm chí còn bông xù lên vì tĩnh điện, dựng đứng lên như một chiếc vương miện trên đầu em. "Ừm! Em không cần những ngôi sao trên mặt, Innie. Em hoàn hảo theo cách của em."

Minho ậm ừ tán thưởng, và một tay âu yếm vuốt mái tóc bù xù của Felix, trong khi tay kia giữ Jeongin an toàn trong ngực anh. Đối với một đứa trẻ sáu tuổi, Felix chắc chắn có thể trở nên thông minh trước tuổi khi cần. Đôi khi em khá là sâu sắc. Đó là khi em không vẽ tàn nhang lên mặt người bạn thân nhất của mình.

Jeongin cười toe toét, lúm đồng tiền lộ ra hết cỡ. Thậm chí nhóc cười tươi đến nỗi một số nốt tàn nhang của Felix hoàn toàn bị che khuất bởi gò má nheo lại của nhóc. Nhóc rúc sát vào cổ Minho và nói, "Cảm ơn, MinMin hyungie. Và cả anh nữa, Lixie."

Felix cười rạng rỡ với người bạn thân nhất của em, nhưng vẫn giữ cánh tay quanh chân anh trai mình. Jeongin cười toe toét với người bạn thân nhất của nhóc, nhưng quyết định nằm an toàn trong vòng tay của Minho.

Với trái tim quá chừng là ấm áp, Minho đã đưa bọn trẻ trở lại đúng hướng. Bây giờ mọi thứ đã được giải quyết. "Chà, làm một chuyến dã ngoại vào nhà vệ sinh nào các chàng trai. Felix, em giúp anh lau vết màu trên má Jeongin nhé, được không nào?" Nhưng với cái cách Minho gửi cho em trai mình một ánh mắt buộc tội, lời đề nghị đó rõ ràng không phải là một câu hỏi.

Thay vì cố gắng cãi lại, Felix rời khỏi chân Minho và hoan hô. "Yeah! Đi thôi, Mimi hyung!" Em hí hửng, nhún nhảy trên đôi bàn chân đi tất và vung vẩy hai nắm tay nhỏ xíu.

A, giá mà Minho cũng có thể phấn khích đến thế với đề xuất đưa hai đứa trẻ nghịch ngợm này đến với một đống xà bông thơm tho và đầy bọt. Sẽ thật may mắn nếu anh có thể ra khỏi nhà vệ sinh mà không có chút bọt nào. Tuy nhiên, anh cũng không hi vọng nhiều. Ôi, giá như được làm trẻ con một lần nữa, Minho nghĩ. Và thật may vì anh đang mặc quần áo ngắn, vì anh có một nghi ngờ trong đầu rằng mình sắp bị ướt. Thậm chí có thể được khuyến mãi thêm một bộ râu xà phòng to bự, anh biết em trai mình quá rõ.

Jeongin cười khúc khích, và dụi chiếc má có chấm bút màu vào cổ Minho và nói tiếp. "Sau đó chúng ta có thể ăn pop ta' không ạ, MinMin hyung?"

Đúng rồi, bánh pop tart - Minho hoàn toàn quên mất món ăn. Chúng vẫn nằm ngay ngắn và xinh xắn trên bàn ăn, chắc chắn là đã nguội và cứng lại trên đĩa. Ồ thôi được rồi. Minho sẽ vui vẻ đặt chúng trở lại lò, nướng thêm một lần nữa.

Minho cười khúc khích, lồng ngực anh tràn đầy tình yêu dành cho hai đứa trẻ đáng yêu. Mặc dù đáng yêu nhưng cũng không kém phần tinh nghịch. Và chúng mang lại cho Minho niềm hạnh phúc cũng như bực bội không kém.

Khi cả ba bắt đầu đi vào phòng tắm, Minho nói, "Chắc chắn rồi, mấy đứa. Sau khi Jeongin sạch sẽ, thì cuối cùng mấy đứa sẽ được thưởng thức món bánh tart của mình."

Hai đứa trẻ reo hò thích thú và mọi thứ lại ổn thỏa. Trái tim của Minho ấm áp quá đỗi. Thậm chí còn ấm áp hơn cả sức nóng dễ chịu của đĩa sứ được hâm nóng trong lò.

Quy tắc số bốn của việc trông trẻ?

Lee Minho không bao giờ có thể nổi giận với những con quỷ nhỏ đó. Ngay cả khi anh nên như vậy.

Không ai đếm những lần Minho cho phép những cậu bé ham chơi được nghịch ngợm, khi chúng, có lẽ, nên được dạy bảo. Miễn là thiệt hại mà bọn nhỏ gây ra có thể dễ dàng khắc phục bằng xà phòng rửa tay hoặc cây lau nhà và xô dung dịch tẩy rửa, thì Minho không thấy những trò hài hước của chúng có hại gì.

Dù gì thì chúng cũng là trẻ con mà. Minho thà để bọn nhỏ trải qua thời thơ ấu vui vẻ và trọn vẹn nhất, hơn là áp đặt những quy tắc nghiêm ngặt để giúp bản thân bớt căng thẳng.

Chúng là những đứa trẻ, và Minho muốn cho chúng sống đúng như vậy.

Quy tắc số năm của việc trông trẻ thậm chí không phải là một quy tắc.

Quy tắc đó chính là Minho yêu em trai bé bỏng của mình, và những người bạn cũng vui vẻ không kém của em ấy, bằng cả trái tim. Ngay cả khi chúng ăn bánh tart của nhà họ Lee và khiến Minho đau tim một cách vô cớ, anh vẫn yêu chúng. Bởi vì chúng mang lại cho Felix, cả thế giới của Minho, nụ cười và sự vui vẻ, và gắn kết những kỷ niệm đáng nhớ ở độ tuổi non nớt như vậy.

Và, đối với người trông trẻ đặc biệt Lee Minho, đó là tất cả những gì quan trọng.

Ngay cả khi anh sẽ giữ tất cả những cây bút dạ dưới sự giám sát cẩn thận, từ giờ trở đi.


Baby Lixie


Baby Innie


Bánh pop tart


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net