Phần 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt mày y không hề biến sắc sau khi rời khỏi buổi hợp tác chiến quan trọng nhất tháng. Giữa chiến trường sắp ngã ngũ, phải giành thời gian tranh cãi với đám lão quân nhân nhu nhược đó, khiến y cảm thấy thật phí phạm thời gian. Tên binh nhì phụ tá nối gót y đi theo đằng sau, nhanh nhẹn mở cửa cho y khi trở về phòng, còn cẩn thận treo áo khoát và găng tay của ngài đại tá đây một cách ngay ngắn và chỉnh chu lên giá treo.
"Chuyện ta dặn dò, phòng tra khảo đã làm xong hết chưa?"
"Thưa ngài, họ đã chuẩn bị xong theo ý ngài cả rồi, chỉ cần ngài lên tiếng, tôi nhất định sẽ mang người đó đến để chuẩn bị trước."

Y nhếch mép cười, gương mặt giãn ra một chút. Suốt nhiều tháng trời phục vụ trên chiến trường tẻ nhạt, cuối cùng thì gã cũng tìm lại chút hứng thú với ngón nghề điều huấn. Y chỉ hi vọng tên "quý nhân" này không chỉ ngoan ngoãn giúp y hoàn thành nhiệm vụ được giao, mà còn tranh thủ giúp y giải chút bí bức trong mấy tháng qua.

"Ta đã cho ngươi cùng tham gia tra khảo "đặc biệt" tù nhân lần nào chưa nhỉ?"
"Thưa ngài, mặt dù đã theo ngài quan sát nhiều lần, nhưng trực tiếp tham gia cùng ngài thì chưa có lần nào ạ."
"Vậy à. Thôi thì đã đến lúc ngươi phải cùng tham gia rồi đấy. Tối nay cứ việc theo ta, ta chắc chắn sẽ cho ngươi tham gia vào lần này."
"Nhưng người quan trọng như vậy liệu rằng..."
"Tên đó chỉ quan trọng đối với đám quân kháng chiến ngu ngốc thôi, một khi đã là tù binh rồi, thì dù có là bạn cũ của ta đi nữa, giá trị của hắn chẳng còn là bao đối với lực lượng đế quốc chúng ta."
-----*------
Dù đã được ngài cho phép và dặn dò kĩ lưỡng, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi tự ti với bản thân. Đeo găng tay và chiếc tạp dề bằng da lên người xong, cậu mới tiến đến mở khóa buồn thép vừa được chuyển đến, đấy người bị xích trên chiếc xe lăn sang chỗ mà ngài đại tá đang chuẩn bị. Nhìn tên tù nhân bị trùm đầu, cậu không ngờ đây từng là người quen của ngài đại tá, tên chỉ huy nổi tiếng dữ tợn này đã không ít lần khiến phe đế quốc của cậu lao đao vì độ hung hãng và liều mạnh của cánh quân do hắn chỉ huy. Nhưng cuối cùng, đúng như lời ngài đại tá nói, dù có mạnh mẽ và oai phong đến đâu, thì một khi đã bị bắt trở thành tù binh, số phận tên này chắc chắn sẽ chẳng còn tốt đẹp gì, nhất là khi được giao cho ngài ấy xử lí một lần nữa.

Bên phòng tra khảo đã thực hiện đúng những lời mà ngài ấy dặn dò: tắm rữa sạch sẽ, sơ cứu vết thương và còn chấp nhận để cho hắn có cơ hội cuối cùng chỉnh tề trong bộ quân phục chỉ huy của hắn. Tuy rất muốn được tự tay tra khảo và hành hạ hắn theo ý thích, nhưng vì không để ảnh hưởng đến công việc của ngài, cậu đành tạm gác chuyện đó sang một bên, chú tâm vào nhiệm vụ "quan trọng" được giao trước mắt.

Trong lúc thằng nhóc cởi trói cho đối tượng  và điều chỉnh ròng rọc để treo tay chân tên đó lên hệ thống xích trói chằn chịt trong phòng, y chỉ việc lấy ra vài món đơn giản để tiến hành công việc. Thằng nhóc nghiêm chỉnh thông báo với gã mọi thứ đã chuẩn bị xong. Nhận được cái gật đầu xác nhận, nó lúc này mới dám tháo rời chiếc túi trùm đầu của tên tù binh, kẻ sắp sửa được đón nhận những giây phút đau đớn và nhục nhã dưới bàn tay điều giáo của ngài đại tá tuyệt vời đây.

Y nhấp thử công tắc giật điện. Tên tù binh tội nghiệp hồi lâu cũng tỉnh lại trước dòng điện gây co giật truyền thẳng từ mớ xích siết chặt ở tứ chi của hắn. Đã một tuần bị tra tấn những kiểu như thế này, hắn hiểu được lại đến lúc tiếp tục bị tra khảo.. Một cái tên thân quen được thốt lên làm hắn ngỡ ngàng, tưởng chừng còn là ảo giác do giật điện đến dại người gây ra.


"Lâm Thiên, Lâm Thiên à? Cậu có nhận ra tớ không?"
Cậu nheo mắt nhìn lên phía trước, cảm giác tiếng gọi này vô cùng thân quen. Ngước lên một chút nữa, người đang gọi cái tên cũ của cậu lại là một tên trung niên trạc tuổi, quân phục đế quốc chỉnh tề và vẻ mặt hối hả.
"Lâm Thiên, cậu còn nhớ tớ không? Ngô Tử đây."
Không cần phải giới thiệu, tự khắc trong đầu cậu lúc này cũng đã có tính toán. Số người biết đến cái tên này quả không nhiều, tính luôn những kẻ đã bị tiêu diệt và những người anh em của cậu ở học viện năm đó, thì suy cho cùng người biết được cái tên này mà vẫn có thể ung dung đứng ở hàng ngũ quân địch, chỉ có thể là tên Ngô Tử bội bạc đó thôi.

Nếu người ngoài chứng được kiến khung cảnh éo le giữa hai vị chỉ huy của hai bên chiến tuyến gặp mặt nhau như thế này, thì thật là không khỏi xúc động và nghẹn ngào. Nhưng đối với một phụ tá như cậu, người đã được chứng kiến nhiều tình huống tương tự như vậy, khúc dạo đầu tình cảm này chỉ là chút nhấn nhá để nạn nhân mất cảnh giác, rồi từ từ ngài ấy cũng sẽ lợi dụng thứ cảm xúc tức giận đó để đùa giỡn và trêu đùa nạn nhân.


Nhưng đối với Lâm Thiên, cậu vốn cũng đã có chút hiểu biết về cái tiểu xảo đê tiện này, nhưng tính cách nóng nảy và bộc trực nhất thời của mình đã khiến cậu mất bình tĩnh và phản ứng lại hệt như những gì Ngô Tử đang mong muốn.
"Ngô Tử? Tên khốn phản bội anh em đấy à?"
"Nhìn tớ trong bộ dạng này, cộng với sự áp đảo của quân đế quốc trong mấy năm qua...Chắc hẳn ai cũng nghĩ tớ đã vứt bỏ nhiệm vụ gián điệp để đầu quân cho kẻ địch. Nhưng cậu cũng biết rồi đó, chẳng qua nhiệm vụ của tớ vẫn chưa đến lúc phải kết thúc...Và cũng thật khó để cho tớ có thể chứng minh cho sự trong sạch của mình."
Cùng là những học viên ưu tú của học viện năm đó, cùng nhau trải qua không ít nhiệm vụ lớn nhỏ tương tự, dù thân thiết đến đâu, Lâm Thiên vẫn nhận ra được chút gian dối trong lời bao biện nửa mùa đó.
"Vậy thì Ngô Tử, à không, ngài đại tá hai mang đây  đang muốn tiếp tục nhiệm vụ gián điệp của mình à, vậy ngài treo tôi lên thế này để tra khảo tôi nữa đúng không ạ? Bộ ban tra khảo bên các người đã chịu thua rồi à? Nên giờ phải dùng cách nhờ người quen đây khai sáng cho tôi à? Chắc các người muốn tôi tự nguyện tuyên bố đầu hàng trong cái tư thế treo người đầy "thoải mái" thế này à?"
"Tớ thật sự không còn cách khác. Nên, xin cậu, chỉ cần cậu chịu cam kết tuyên bố đầu hàng, tớ sẽ thả cậu xuống ngay và đảm bảo cậu sẽ không phải chịu thêm đau đớn nào nữa."
Biết quá rõ bộ mặt đó của Ngô Tử, cậu không khỏi không bật cười. Cậu biết rõ dù mình có đồng ý hay không, thì cuối cùng cậu cũng không thể nào thoát cơ hội điều giáo hiếm có của của tên Ngô Tử biến thái và tà dâm kia.
"Trước khi đầu hàng, tôi có thể xin một điều kiện được không?"
"Cậu cứ nói."

Lâm Thiên ra vẻ cần nói nhỏ bí mật gì đó với Ngô Tử. Và dĩ nhiên, với vai diễn nhân đạo chưa hạ màn, cậu chắc chắn Ngô Tử sẽ phải tiến lại gần để nghe. Vận hết sức mình để cắn thật chặt vào cổ của y, Lâm Thiên đoán chắc rằng y sẽ không kịp phản ứng với trò tiểu nhân mà chỉ có mỗi mình y mới hay sử dụng. Tuy biết có thể tạo cớ để cho y nổi giận và tiến hành tra khảo ngay lập tức, nhưng Lâm Thiên hiểu rõ, đây chính là cơ hội cuối cùng để mình có thể làm gì đó để trút giận lên tên phản bội này.

Suy đoán về hậu quả của Lâm Thiên quả nhiên cũng có một phần đúng, vì cả hai đã quá hiểu nhau từ trước. Nếu nói về sự thấu hiểu nhau, thì từ khi còn là học viên tại trường cũ năm đó, Ngô Tử mới chính là người đủ nhạy bén và gian xảo để hiểu hết tâm can những người còn lại. Hành động dễ đoán của những người mau nóng giận và bọc trực như Lâm Thiên đều đã nằm trong suy tính của y, nhưng y chỉ không ngờ nhất là tên đó lại chọn cách để lại một vết cắn rõ sâu như thế. Thế này thì mấy hôm nữa chắc xấu hổ với mấy lão già kia mất thôi, Ngô Tử đành chỉ biết tự trách bản thân quá bất cẩn.

Hả hê chưa được bao lâu thì Lâm Thiên đã bị giật điện đến phát ngất bởi tên phụ tá đang theo dõi nãy giờ.
"Nếu ngươi đã thích được trừng phạt đến thế, thì dù có từng là bạn bè cũ, ta nhất định sẽ cho ngươi sự trao khảo đau đớn và nhục nhã nhất mà ngươi đã từng trải."
Chấm dứt vai diễn giả tạo, Ngô Tử nhanh chóng trở mặt, biến sắc hoàn toàn thành một người khác, đổi luôn vai vế xưng hô. Lâm Thiên nhìn thấy y tức giận thì đắc chí. Tự rước họa vào thân,  có lẽ cậu đã không lường trước được sự tàn nhẫn và dâm ô của người bạn cũ của mình đã phát triển và biến chất đến mức độ ghê rợn như thế nào.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net