gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8 năm sau...

Jin nghĩ mình là người may mắn nhất trên thế gian này. Cậu luôn đạt được tất cả những gì mình mong muốn, bằng những cách hoàn toàn ngẫu nhiên.
Khi Jin có nguy cơ rất cao sẽ bị trượt một bài kiểm tra toán khó nhằn, cậu về nhà với tâm trạng buồn bã, thất vọng, thì  ngay sáng hôm sau, cậu nhận được tin báo từ giáo viên rằng có một chồng bài kiểm tra bỗng nhiên bị đốt  cháy, và thật không may bài của cậu nằm trong số đó. Nhưng với Jin thì ngược lại, đây là cơ hội cho cậu ôn tập kĩ càng hơn. Và quả nhiên một tuần sau, Jin vượt qua bài kiểm tra một cách suôn sẻ.
Khó tin phải không? May mắn đấy.
Một lần khác, cậu bị kéo ra khu vườn sau trường bởi một đám học sinh ngông cuồng lớp trên. Chúng đẩy cậu ngã xuống đất, gọi cậu bằng những biệt danh không thể xúc phạm hơn bởi cậu nhỏ bé hơn chúng rất nhiều, ăn nói điềm đạm và giỏi giang hơn chúng, lại còn không chịu hùa theo mấy trò nghịch ngợm hay trêu đùa giáo viên ngu xuẩn. Lúc ấy, Jin chỉ biết im lặng cam chịu, vì cậu biết mình không thể làm gì được chúng, có đánh cũng ko thắng nổi, mà mách thầy cô thì lại càng ko. Suốt chặng đường về nhà, cậu dấm dứt khóc, và khi vào phòng ngủ thì cậu ko kìm được mà bật khóc nức nở, không dám thổ lộ cùng ai vì sợ họ sẽ lại chê cười cậu nhu nhược, hèn nhát. Thực lòng, Jin chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, không gây thù chuốc oán với ai.
Sáng hôm sau khi đến trường, lại một tin tức giật gân nữa chào đón cậu: Lũ du côn bắt nạt cậu đã bị tấn công bởi một thứ gì đó có ông Trời mới biết được. Chúng bị thương rất nặng, thậm chí có đứa sẽ tật nguyền suốt đời. Người dân trong thị trấn cho rằng đó là một con thú hoang hung dữ. Jin không vui cũng không hoảng sợ, cậu thở phào nhẹ nhóm vì từ giờ sẽ không bị lũ kia làm phiền nữa.
Tin được không? May mắn đấy.
Năm Jin vừa tròn 16 tuổi, tình yêu đầu đời của cậu là Namjoon đã phản bội cậu để ngoại tình với người khác. Nhưng Jin không đủ dũng khí để tặng cho tên bạn trai tồi một cái tát hay một tràng chửi rủa. Cậu chỉ thầm rủa hắn mau mau biến mất khỏi cuộc đời cậu.
Và sáng hôm sau, cả trường học lại được phen náo loạn vì sự mất tích đâỳ bí ẩn của nam sinh Kim Namjoon. Mọi nỗ lực của cảnh sát và gia đình đều vô ích. Cậu ta cứ thế mà biến mất như chưa từng tồn tại. Y như những gì Jin mong muốn. Những người trong thị trấn lại bất lực đổ tội cho một con thú hoang vô danh nào đó.
Thấy không? Lại là may mắn đấy.
Jin đang đọc chăm chú từng trang sách trên tay của cuốn “Những sự kiện rủi ro đầy bí ẩn”. Cậu tìm đọc những phần hấp dẫn nhất, dù đây không phải lần đầu tiên cậu nghiền ngẫm cuốn sách này.
Chính bản thân Jin cũng ko thể hiểu nổi tại sao mình may mắn đến thế. Cậu cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc hơn tất thảy cư dân trong thị trấn nhỏ này. Cậu có thể không sở hữu mọi tiền tài giàu sang trên thế gian này, nhưng hiện tại, Jin đang vô cùng hài lòng và trân quý cuộc sống giản đơn nhưng bình yên mà cậu đang có. Theo một quy luật bất biến, rồi cậu cũng sẽ già và chết đi như bao người trong cái thị trấn nhỏ này, như hạt bụi bị cuốn đi theo chiều gió đến sa mạc hoan tàn, bị người đời lãng quên. Nhưng Jin không hề muốn như vậy. Cậu muốn tận dụng những vận may của mình, cậu khát khao ước mơ hóa thành đóa bồ công anh kiên cường, bay cao bay xa đến những thành phố hoa lệ to lớn kia, để trở thành một ngôi sao màn bạc.
Diễn xuất_ niềm đam mê, ước mơ luôn luôn cháy bỏng trong Jin.
_ Chúc mừng sinh nhật thứ 18, Jin.
Một giọng nói từ đâu bỗng cắt đứt dòng suy nghĩ miên man, khiến Jin giật nảy mình suýt kêu lên.
_ Anh bị gì vậy? Anh là ai? Tại sao anh lại rình rập tôi như vậy?
_ Đó không phải là cách nói chuyện em nên dùng với tôi đâu, tình yêu bé nhỏ ạ.
Jungkook cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Jin, thì thầm.
_ Em không nhớ tôi sao? Tôi thì có đấy....rất rõ là đằng khác.
_ Cái gì đây? Anh đang tán tỉnh tôi đấy à?
Jin khá thân thiện và điềm đạm nhưng cậu không phải dạng người dễ dãi. Cậu nhanh chóng dùng cuốn sách đẩy người Jungkook ra vì khoảng cách giữa hai người là quá gần cho lần tiếp xúc đầu tiên. Dù sự thật ko phải vậy.
_ Jungkook. Tôi là Jeon Jungkook. Em không biết tôi sao?
Jungkook giả bộ đau lòng hỏi.
_ Không.
Jin cười mỉa mai khiến gã ma cà rồng gầm lên giận dỗi.
_ Anh không thấy mình tự tin đến mức quá lố rồi sao?
Jin hỏi vặn lại, không giấu nổi vẻ đắc thằng.
Đồ nhóc con sắc sảo.
Sự bướng bỉnh của Jin khiến Jungkook mất dần kiểm soát, đặc biệt trong trạng thái sức khỏe của hắn lúc này đang bất ổn. Đôi mắt hắn tối sầm lại, các vân máu chằng chịt xung quanh đồng tử bắt đầu nổi lên, hai chiếc răng lanh dài ra nhọn hoắt, mang đầy vẻ chết chóc.
Lần này thì Jin không thể làm ngơ thêm nữa trước sự biến đổi kì dị trên khuôn mặt gã trai đối diện. Cậu há hốc miệng sững sờ.
Thế nhưng, một lần nữa, hình ảnh cậu bé gan dạ năm nào lại hiện lên trước mắt Jungkook. Không một chút sợ hãi nhưng đôi má lại ửng hồng vì ngại ngùng, Jin bắt đầu dò xét từng đường nét trên khuôn mặt gã ma cà rồng. Trong đôi mắt ấy có chút do dự, có chút không thoải mái, thậm chí còn ánh lên sự cảnh cáo người lạ trước mặt chớ giở trò manh động.
Nhưng ko sợ hãi. Chưa bao giờ sợ hãi.
Vì một lý do nào đó điều này khiến Jungkook tức giận.
Sinh vật nhỏ bé này ăn gan hùm rồi chăng, mà không nhận thức được mình chính là miếng mồi ngon trước mũi kẻ săn mồi khát máu.
Hắn là loài hiểm ác, là kẻ sát nhân, nhưng thằng bé này, nhóc con người trần mắt thịt yếu ớt này ngồi nhìn hắn không chớp mắt, coi hắn như một kẻ bám đuôi ngớ ngẩn, hay một sinh vật lạ lùng, kì quái.
Jungkook nhếch môi cười, để lộ chiếc răng nanh sắc nhọn đầy hiểm ác lúc này thậm chí còn dài hơn thêm vài milimet khiến Jin cứng đờ người, dán chặt mắt vào hàm răng ấy.
Cuối cùng thì em cũng chịu phản ứng như bao kẻ phàm trần khác.
Thế nhưng, ngược lại với những gì mình mong đợi, gã ma cà rồng bỗng thấy chạnh lòng. Gã nhận ra rằng mình không thích biểu cảm này của Jin một chút nào. Không phải sự hoảng loạn, nhưng là sự cảnh giác cao độ khác hẳn sự ân cần trước kia hắn từng nhận được.
Vì sao?
Vì sao ta bỗng khao khát lòng tin từ em ?
_ Anh...anh định làm hại tôi đúng không?
Jin chưa bao giờ kiến Jungkook hết bất ngờ. Không cầu xin, không khóc lóc, cậu chỉ đơn thuần hỏi một câu như vậy. Nắm chặt lấy cổ tay Jin, cảm nhận  từng nhịp đập đều đều của tĩnh mạch, hắn lắc đầu:
_ Không. Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em.
Dường như một chút lòng tin đã quay trở lại, nhen nhói trong đôi mắt nâu màu hạt dẻ từng tia sáng long lanh. Từng ngón tay thon dài đưa lên, thật khẽ khàng và chậm dãi chạm vào làn da trắng sứ lạnh lẽo trên khuôn mặt gã ma rồng, mân mê gò má hắn.
Lần này đến lượt Jungkook đứng hình và nín thở, mặc kệ những ngón tay tò mò khám phá làn da mình. Sự ngạc nhiên xen lẫn trầm trồ trên khuôn mặt Jin lúc này thú vị đến nỗi hắn tạm quên đi tình cảnh lúc này, những tia máu đỏ hằn học trong đôi mắt cũng biến mất. Cơ mặt thả lỏng dần làm vơi bớt sự băng lãnh, tàn nhẫn.
Jin bất giác mỉm cười. Nụ cười trìu mến, dịu dàng hệt như nhiều năm trước.
_ Chỉ là...có điều gì đó từ con người anh, trong đôi mắt... Hình như tôi đã gặp anh ở đâu đó...
Jungkook bật cười.
Dĩ nhiên rồi, em đã cứu giúp tôi mà.
_ Em quả sự là một sinh vật độc nhất vô nhị, bé con ạ. Từ rất lâu rồi, chưa có con người nào mang đến cho tôi nhiều điều bất ngờ như em.
_ Anh hơi quá lời...Ahhh...
Jin không kịp nói hết cậu bởi một cơn đau nhói dữ dội ập tới. Jungkook_ gã ma cà rồng không thể kiềm chế bản năng của mình thêm nữa, đã bất ngờ cắn phập vào hõm cổ Jin....




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net