Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 67

Sau khi thi đấu xong, cảm xúc tốt đẹp của Harry kéo dài suốt một đoạn thời gian rất dài, điều làm cậu vui sướng nhất chính là cuộc hẹn gặp nhau với Sirius vào ngày thứ bảy này ở làng Hogsmeade. Nhưng vẫn tồn tại chuyện làm cậu chán nản, ví dụ như thứ Sáu, có hai tiết liền nhau cuối cùng, môn Độc dược (cho dù là học sinh phù thủy hay là Muggle thì vẫn sẽ chán ghét sự tồn tại của chuyện này).

Tiếp theo Harry phát hiện còn có chuyện sẽ làm người chán nản hơn, đó chính là đòn tấn công của Rita Skeeter. Trả thù của ả đối với Hermione cuối cùng đã đến, đòn trả thù ấy được đăng trên tạp chí, tên là 《 Nỗi khổ tâm thầm kín của Harry Potter 》.

Bài văn bôi xấu Hermione này làm ba người, cho dù đang học Độc dược, thì cũng không cách nào tập trung chú ý học hành. Mà cũng đương nhiên rồi, dựa theo giả thiết từ xưa đến nay, thì khi bọn họ lặng lẽ nói chuyện, Snape sẽ luôn từ đâu nhô ra bắt được bọn họ.

"Cô Granger, cho dù đời sống xã giao của cô muôn màu muôn vẻ," phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh như băng, làm ba người bọn họ giật nảy mình, "Nhưng ta vẫn cần cảnh cáo cô, không được bu vào nhau thì thầm trong lớp học của ta. Gryffindor bị trừ 10 điểm."

Nhưng lúc này đây Harry không thể hưởng thụ bầu không khí vui sướng này. Cậu hoảng sợ trừng mắt nhìn Snape, mà Snape vặn vẹo đôi môi hơi mỏng kia một chút, lộ ra một nụ cười không có ý tốt, sau đó lớn tiếng đọc bài báo kia lên.

"Nỗi khổ tâm thầm kín của Harry Potter ..."

Tiếng cười vang dường như phủ qua thanh âm của Snape, thế cho nên một lát sau, nhà Slytherin mới ý thức được giáo sư cũng không tiếp tục đọc nữa. Snape đứng ở chỗ đó, nhanh như gió đọc bài báo kia.

Tiếng cười từ từ yếu bớt, mọi người nhìn nhau, đều không rõ đã xảy ra chuyện gì. Liền ngay cả Harry cũng cảm thấy hoang mang, Snape lớn tiếng đọc hết từng chữ mới là thái độ bình thường, cậu thậm chí hoài nghi Snape sẽ vừa đọc xong một câu thì sẽ tạm dừng một chút, làm hiệu quả trở nên càng tồi tệ hơn.

"Rita Skeeter..." Snape chuyển ánh mắt qua chỗ tác giả kí tên, không chút để ý bình luận, "Cho dù là giữa ngành nghề phóng viên với nhau, ả ta cũng nổi danh là kẻ chuyên bịa đặt thêm thắt câu chuyện."

Harry ngạc nhiên mở to hai mắt. Lời giải thích duy nhất cậu có thể nghĩ đến là Skeeter không biết như thế nào đã gây thù oán với Snape. Nhưng sự thật chứng minh Snape chỉ đang cố ý làm một bước đệm cho câu nói kế tiếp.

"Bài viết này thật là ngoài dự đoán, viết khá động lòng người." Snape châm chọc nói, cuộn tờ tạp chí lại giữa từng đợt cười ngặt nghẽo của nhà Slytherin, "Hừm, ta cho rằng tốt nhất nên tách ba người ra, như vậy các cô cậu có thể tập trung tư tưởng chế tạo ma dược, mà không phải ngẩn người nghĩ mấy thứ tình yêu lung tung rối loạn đó. Weasley, cậu ngồi yên tại chỗ. Cô Granger, cô đi chỗ đó, ngồi cạnh cô Parvati. Còn Potter —"

Snape quét nhìn Harry một cái. Harry ý thức được trong phòng học này chỉ còn một chỗ trống không có ai ngồi.

"Đến cái bàn trước bục giảng của ta. Được rồi, nhanh chân lên."

Có lẽ ông ấy đã hy vọng được nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Harry, nhưng kết quả là Harry nhanh chóng ném hết nguyên liệu và cặp xách vào trong vạc trống, không chút do dự bê cái vạc chuyển chỗ. Hermione lặng lẽ thở dài — cô dám nói rằng, sắp xếp này của giáo sư đúng như ý nguyện của Harry.

Hết chương 67


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net