Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 23

"Ta chỉ đang tự hỏi làm thế nào mà cậu có thể xoay xở để có được một chuyến du lịch sô cô la ở Luân Đôn. Ta cũng đã thấy những gì gia tinh của Draco mang cho cậu. Bánh nhân hoa quả ngọt và bánh nướng hồ đào, nếu ta nhớ không nhầm. Cậu là một người thích xirô, cậu Potter ạ. Ta không thể nhớ đã bao giờ nhìn thấy cậu ăn một món tráng miệng đúng đắn nào chưa."

"Sô cô la không phải là một món tráng miệng. Đó là kẹo, Severus." Potter chỉ ra, cười rạng rỡ trước biểu cảm tức giận trên khuôn mặt tái nhợt của ông, với lời nhận xét hạ thấp đó. "Đừng bận tâm. Tôi sẽ không tranh luận với ông về bản chất thực sự của sô cô la, hoàng tử của tôi. Vấn đề là tôi đã tha thiết muốn kéo ông đến đây kể từ khi tôi gặp gỡ những thứ này trong một chuyến đi chơi sáng thứ Bảy của tôi. Tôi thường đi lang thang quanh thành phố Luân Đôn Muggle vào cuối tuần. Đó là một cách thư giãn trong khoảng thời gian rảnh rỗi của tôi, vì không ai biết tôi ở đây và tôi có thể làm những gì mình thích mà không cần phải liên tục nhìn qua vai, kiểm tra xem có sự hiện diện của các nhà báo cầm máy ảnh nào không."

Có thể thấy rõ Severus rùng mình với ý nghĩ về những gì đang chờ đợi ông một khi mối quan hệ của họ bị công khai, ý nghĩ ấy tấn công ông với sức mạnh lớn hơn bao giờ hết.

"Thực sự ta rất sợ rằng cuộc đời ta rất có thể sẽ trở thành gánh xiếc ba vòng khi quan hệ của chúng ta được công khai với công chúng. Nói chung ta chưa bao giờ là người lý tưởng để cư xử phù hợp với các phóng viên báo chí, và họ khinh thường ta cũng nhiều như mức độ chán ghét của ta với họ, thậm chí ta còn chán ghét họ hơn mức đó.

"Họ sẽ vô cùng hân hoan khi có cơ hội xé xác ta ra thành từng mảnh nhỏ dưới chiêu bài thông báo cho độc giả của họ về sự không phù hợp về mặt đạo đức của ta để trở thành đối tượng lãng mạn của cậu. Họ sẽ tìm ra hàng đống sự thật khó chịu nhất mà quá khứ đầy màu sắc của ta sẽ cung cấp, và họ sẽ vui mừng với nhiệm vụ trình bày chúng trong ánh sáng đen tối nhất có thể, để đánh chìm danh tiếng vốn đã thảm hại của ta xuống thấp hơn cả mức hiện tại, nếu nó còn có thể thấp hơn nữa. Họ sẽ ..."

"Này ... này ... Không ai sẽ làm tổn hại đến ông hoặc danh tiếng của ông theo bất kỳ cách nào cả, tôi thề như vậy. Tôi ở đây vì ông, Severus, và tôi không phải là Dumbledore. Tôi cũng không phải mẹ tôi. Tôi bảo vệ những người tôi yêu thương và chắc chắn trong danh sách ấy có ông. Tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương ông. Giới báo chí không được. Người hâm mộ của tôi không được. Các thành viên trong gia đình tôi và những người bạn khác cũng không được. Tôi hứa ông sẽ được an toàn trong mọi nghĩa có thể của từ này."

"Cậu sẽ không thể mang lại sự an toàn đó, Harry. Ta đã sống đủ lâu để biết chính xác cách thế giới bên ngoài, những người không trong vòng tròn quan hệ xã hội nhỏ bé của ta, nhìn nhận ta như thế nào. Ta là một kẻ phản bội hai mặt và là một Tử thần Thực tử xảo quyệt, kẻ đã trốn chạy khỏi tội giết người một cách tồi tệ nhất theo đúng nghĩa đen. Không ai muốn loại cặn bã đó ở bất cứ chỗ nào gần cậu. Sẽ thật ngu xuẩn nếu cố gắng phủ nhận sự thật đơn giản đó."

Đôi mắt xanh lục bao trùm lấy ông với sự tôn sùng dịu dàng, và đôi môi vừa đóng dấu ông bằng nụ hôn khẽ mỉm cười nhẹ nhàng với ông.

"Tôi đang cố gắng yêu ông với từng hơi thở. Tôi không thể làm gì hơn thế nữa, Severus, nhưng tôi hứa sẽ không bao giờ làm điều gì kém hơn như vậy. Đó là lời thề mà tôi có thể và sẽ thực hiện, hoàng tử của tôi. Tôi sẽ di chuyển cả Thiên đường và Trái đất để làm ông tin vào điều đó, nếu ông cần tôi chứng minh như vậy."

Severus nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngọc lục bảo đầy mê người đó một lúc lâu. Bàn tay đeo găng của ông vẫn tinh tế đặt trên bàn tay của Harry, chỉ cách một chút với nụ cười chân thành nhất, nụ cười chậm rãi, nhưng rất chắc chắn, chinh phục mọi nghi ngờ của ông. Chinh phục mọi nỗi bất an của ông. Đưa cho ông một điều gì đó mà trước đây chưa ai khác từng đề nghị cho ông. Harry đang cố gắng dụ dỗ ông với sự táo bạo can đảm mà chỉ một đứa con trai đích thực của ngôi nhà sư tử mới dám thể hiện với một người hạ đẳng già nua như ông.

"Ta tin cậu, Harry Potter." ông thì thầm trong thinh lặng, "Cuối cùng thì ta cũng... dám... tin cậu."

Hết chương 23


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net