Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19

"- hẳn là tay cậu không hoạt động, và đã phản ứng với rễ crupnor để nắm giữ hệ thống thần kinh mới của cậu-"

"- để ta tiêm cho cậu một mũi tiêm mới, mũi tiêm này sẽ ngăn chặn quá trình phát triển của nó và bảo vệ não. Nằm yên đó nếu không ta sẽ không bao giờ tha thứ cho mình-"

"- sẽ không muốn gặp cô đâu, ngay cả khi cậu ta có thể. Cậu ta rất buồn bực... Đúng thế, ta hiểu điều đó, nhưng sự thật vẫn còn đó. Cho đến khi cậu ta nói khác đi, còn nếu không cậu ta sẽ không gặp lại cô nữa... Lạc quan à? Chắc là nhiều tuần nữa... Ôi trời, điều đó hẳn là cực kỳ khủng khiếp đối với-"

"- chưa bao giờ liên quan. Ta không đủ vị tha cũng không đủ thích tìm đau khổ để giúp cậu trong một trò chơi ngu ngốc nào đó để giành lại trái tim phụ nữ. Ta hy vọng cậu có thể tin điều đó. Ôi, ta đang nói gì vậy, cậu không thể nghe thấy ta-"

"- tách cậu ta ra khỏi sự chăm sóc của ta thì cậu ta sẽ chết trong vòng ba ngày. Ta là người duy nhất tồn tại với kiến thức chuyên sâu và chuyên môn về các loại thuốc có liên quan và công nghệ Muggle cần thiết để thực hiện điều này. Bệnh viện Thánh Mungo có thể đẩy nó-"

"- có chút tự hào, thành thật mà nói, mặc dù nhìn qua chúng thì ta không chắc mình nên tự hào chút nào về cách mà cậu vẽ-"

"- ta phải nói gì về đám báo chí không? Ta không đọc những thứ tầm thường của họ, và sẽ không tin họ nếu ta có đọc. Ta không tin những gì họ viết về ta, vậy tại sao ta lại tin bất cứ điều gì khác mà họ xuất bản? Hãy để họ viết bất cứ điều gì đám chết tiệt thích viết-"

"- quấn chặt đến mức việc loại bỏ lời nguyền có thể gây ra thiệt hại thảm khốc. Đừng bận tâm đến đôi chân khốn kiếp của cậu ta, sẽ an toàn nhất nếu đưa nó về trạng thái không hoạt động trước để cứu lấy cánh tay của cậu ta... Cái gì? Chà, thật tốt là ta đã không thể quan tâm tí nào về ý kiến ​​chuyên môn của ông, Bác sĩ, nếu không cậu ta đã chết ba lần trong f-"

Harry rên rỉ. Đầu cậu như một tấm ván gỗ sau một lớp học karate. Căn phòng mơ hồ hiện ra trong tầm nhìn, những bức tường màu vàng nhạt đập vào mắt cậu. Cậu cố lật người lại nhưng hông như bị mắc kẹt. Phải. Hai chân của cậu.

"Cái mông chết tiệt," cậu lẩm bẩm, giọng khàn khàn. Miệng cậu có vị kinh khủng. Cậu rõ ràng đã ngủ quên trong căn phòng dành cho khách sau một đêm say khướt. Cậu hẳn đã nằm nghiêng bên trái, vì cánh tay đó như đã chết và tê liệt. Cậu sờ soạng bằng tay phải để tìm cặp kính của mình, nhưng thay vào đó lại cảm thấy một thứ gì đó mềm và dai. Tóc? Ôi trời, đó là tóc. Cậu lùi lại trong sự ghê tởm trước thứ chỉ có thể là một loài gặm nhấm đã chết hoặc.. hoặc thứ gì đó lớn hơn và tròn hơn với bộ lông dài và mịn hơn nhiều?

Cậu cảm thấy như mình nên nhớ nó là gì, nhưng đầu cậu đang đập thình thịch. Kính của cậu ở đâu?

Tiếng rên rỉ của một người đàn ông khác khiến cậu giật mình lùi lại. Loài gặm nhấm chết đó là một người đàn ông. Có một người đàn ông trên giường của cậu, cậu hoảng hốt nghĩ. Đêm qua cậu thực sự đã tè-dầm.

"Ughh, Harry, cái gì vậy..?" Dù đó là ai, thì người đó vừa thức dậy với thứ nghe có vẻ như là một cơn say tồi tệ như của Harry.

Tấm nệm bị nghiêng, đẩy cậu về phía người vừa trèo lên bên cạnh. Rõ ràng là họ đã quỳ hoặc ngồi cạnh giường, rồi có thể ngủ thiếp đi như vậy. Cậu thấy mình được bế lên và được bao bọc trong một đôi cánh tay khẳng khiu, cứng cáp. "Merlin, cậu không sao. Cậu tỉnh rồi."

Harry cố vùng ra khỏi cái ôm, nhưng chỉ được thả ra trong gang tấc. Tầm nhìn của cậu giờ đã bắt đầu rõ ràng, và cậu có thể nhìn thấy bóng đen với mái tóc đen dày bao quanh khuôn mặt nhợt nhạt đến mức cậu chỉ có thể nhìn thấy nó khi nheo mắt. Đó là... Snape? Cái gì đã- ồ.

Ồ! Cứ như vậy, mọi thứ lại sụp đổ. Hermione đến uống trà, Snape chuyển đến, đi đến thị trấn, ngâm mình trong bồn tắm, rất nhiều bức vẽ, sau đó là- đám cưới. Kế hoạch ngu ngốc của Hermione, và Snape gọi tên cậu. Cậu cảm thấy như còn nhiều thứ nữa, một thứ khác mà cậu nên nhớ sau đó, nhưng không có gì từ đó đến bây giờ.

Cậu hít một hơi thật bình tĩnh và để Snape giữ cậu ngồi thẳng trong một phút. "Ông có thuốc giảm đau không? Tôi nghĩ rằng đầu của tôi đang nổ tung. Và kính của tôi. Ông có cầm kính của tôi không?"

Cánh tay trái của cậu vẫn còn tê dại, ý nghĩ về điều đó khiến cậu cảm thấy cơn khó chịu bò dọc sống lưng. Snape nhẹ nhàng thả cậu xuống gối, mặc dù cậu cố gắng ngồi thẳng. Cậu không có sức cho cánh tay. "Ta có kính của cậu ở đây, để ta..." Snape lúng túng trượt chiếc kính lên mặt Harry, trượt một ngón tay qua tai trái của cậu khi đỉnh thái dương cậu chạm vào nó.

Harry thậm chí không thể đẩy ông ra xa, và tầm nhìn của cậu dường như không rõ ràng hơn ngay cả khi nhìn qua cặp kính. Cậu chớp mắt vài lần, rồi ngáp khi một làn sóng mệt mỏi tràn qua người cậu.

"Đừng cố đứng dậy," Snape hướng dẫn, mặc dù khả năng cậu đứng được là vô cùng nhỏ. "Ta sẽ lấy cho cậu một ít nước."

Cậu không nhớ mình đã ngủ thiếp đi, nhưng không khí có vẻ khác khi cậu tỉnh dậy và Snape thì mặc áo choàng đầy đủ. Tại sao cậu nghĩ rằng người đàn ông sẽ không mặc như vậy chứ? Có một ly nước cạnh giường, và từ ánh sáng ngọc trai trên các hạt ngưng tụ xung quanh nó, cậu có thể nói rằng nó đã được yểm bùa để giữ mát. Cậu cố gắng ngồi dậy, nhận ra rằng cậu gần như không thể di chuyển được cánh tay trái của mình, và rồi thay vào đó cậu rên rỉ.

"Harry!" Snape chạy đến bên cạnh cậu, lúc này ông mới để ý rằng cậu đang cố sức. Giống như ông đã lo lắng cho cậu – rõ ràng là ông muốn phát điên trong khi Harry thiếp ngủ.

"Giúp tôi dậy," cậu hướng dẫn, giọng khàn khàn. Merlin, thứ kinh khủng nào đã chui vào cổ họng cậu và chết ở đó? Cậu xoay sở để chống khuỷu tay vẫn còn ổn của mình, nhưng không may vì điều đó khiến cậu úp mặt vào tường. Thay vì giúp đỡ, Snape lại cố đẩy cậu xuống, nói về việc nghỉ ngơi. Harry ngắt lời ông để nhấn mạnh: "Tôi đang ngồi dậy."

Snape thở dài thườn thượt, nhưng vẫn giúp đỡ – à, thực sự giúp – khi đỡ cậu vào tư thế ngồi dựa lưng vào đầu giường. Sau đó, ông cầm chiếc cốc lên và khăng khăng giữ nó trong khi Harry uống, lần này không nghe lời phản đối của cậu. "Mỗi lần nhấp một ngụm thôi, ta không muốn cậu lại ốm đâu."

Lại? Cậu cau mày, trước câu hỏi đó và hàng nghìn câu hỏi không lời đáp khác đang tranh giành sự chú ý trong bộ não rối rắm của cậu. Cậu hỏi lại ngay lập tức nhất. "Có chuyện gì với cánh tay của tôi vậy?"

"Sẽ ổn thôi," Snape nói, nắm lấy cánh tay vừa nói và xoa ngón tay cái vào lòng bàn tay để chứng tỏ rằng Harry vẫn có thể cảm nhận được nó, sau đó biến chuyển động đó thành một kiểu xoa bóp tay. "Lời nguyền đã quyết định quay trở lại với sự báo thù, nhưng bọn ta đã xoay sở để đập tan nó và cậu sẽ lấy lại được toàn bộ hoặc phần lớn sức mạnh trước đây của mình."

"Bọn ta?"

Snape gọi chiếc ghế bay đến và ngồi xuống, vẫn nắm lấy tay Harry. "Bản thân ta và một nhóm từ bệnh viện Thánh Mungo."

Thánh Mungo? Có điều gì đó làm Harry khó chịu, và cậu cố nhớ xem đó là gì. "Hai người đang cãi nhau," cậu yếu ớt nói.

"Thỉnh thoảng," Snape đồng ý. "Có một số người cảm thấy rằng đây là thời điểm hoàn hảo để loại bỏ hoàn toàn lời nguyền mà không đe dọa đến não của cậu - thứ mà ta đã may mắn che chắn được. Bây giờ ta không chắc liệu đó có phải là hướng đi đúng đắn hay không, nhưng vào thời điểm đó, ta đã quyết định rằng nguy cơ thiệt hại thêm là quá lớn. Cậu có thể sẽ mất chức năng của cánh tay cũng như chân của mình, mặc dù cậu có thể hối tiếc vì bọn ta đã không cố gắng-"

"Tôi không." Harry nói. "Tôi đã nói rồi và tôi sẽ nói lại lần nữa, tôi không yêu cầu bất kỳ sự chữa lành nào nữa và tôi cũng không muốn điều đó. Tôi chỉ muốn tiếp tục cuộc sống của mình, càng nhanh càng tốt." Cậu không có ý buộc tội, nhưng không thể tránh khỏi sự thật rằng Snape đã đẩy cậu vào địa ngục thứ hai, ngay cả khi cậu cố tình cho phép điều đó xảy ra để có thể vẽ được người đàn ông đó. Chúa ơi, và Hermione. Sao cô ấy lại có thể như vậy...?

"Bây giờ ta đã biết điều đó, mặc dù ta nên chỉ ra rằng trong suốt nhiều tuần điều trị cho đến khi cậu ngã bệnh, cậu chưa bao giờ nói với ta như vậy," Snape trả lời hợp lý. "Nếu ta biết rằng sự hiện diện của ta là không được mong muốn, cậu có nghĩ rằng ta sẽ ở lại không?"

Harry nhìn đi chỗ khác, khom vai lên để che cổ. Cậu nuốt nước bọt – giờ cậu đã biết Snape sẽ rời đi sao? Tất nhiên ông sẽ làm thế. Không có lý do gì để ông ở lại đây khi ông còn có thể quay lại trường học.

"Harry?"

Cậu nhún vai, không thể bắt mình nhìn lại Snape. "Tôi không muốn ông rời đi," cậu thì thầm. Đủ nhỏ để cậu chắc chắn rằng người đàn ông không thể nghe thấy, ngay cả khi cậu có hy vọng khác. Cậu lại cảm thấy mệt mỏi. Snape đã đúng, ngay từ đầu cậu không nên ngồi dậy. Nếu không ngồi, thì bây giờ cậu đã có thể dùng chăn để che mặt.

Snape nhích đầu lại gần hơn, nghiêng người về phía trước trên chiếc ghế với một cái cau mày nhẹ. "Xin thứ lỗi? Ta nghĩ rằng ta đã nghe nhầm."

Harry giận dữ nhìn ông. Ông ta dám yêu cầu cậu lặp lại một câu gì đó như thế! "Tóc ông lại dầu mỡ rồi," thay vào đó cậu nói, "Khi nào ông đi?"

Snape đột ngột ngồi lại. "Không đến một tuần nữa. Ta sẽ gặp cậu trước khi ta đi, đề phòng những phù thủy chữa bệnh phiền phức đó có ý tưởng gì."

"Được rồi. Đó là..." Trái tim cậu thắt lại, khiến cậu khó thở trong giây lát. Cậu đã biết từ lâu rằng cậu muốn Snape ở lại – và ông sẽ không – nhưng việc nghe điều đó làm cậu có một đau khổ bất ngờ. Chính là nó rồi. Tất nhiên ông sẽ đi, không có lý do gì để ông ở lại. Không có gì, không có ai, để ở lại cả. Ở nơi này chỉ là Harry. "Tốt thôi."

"Tốt. Đúng vậy," Snape lặp lại.

Hết chương 19


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC