Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Harry đã nghĩ rằng địa chỉ này nghe có vẻ quen thuộc khi Thần sáng Forman xông vào phòng huấn luyện, hét gọi những người hướng dẫn, học viên và bất kỳ ai khác có chân, tai và khả năng Độn thổ đi theo bà ấy. Việc đó có nghĩa rằng đây sẽ là một trường hợp khẩn cấp nhưng không phải là một chuyện gì lớn. Hầu hết các Thần sáng thông thường, đã qua đào tạo đều đã tham gia vào các vụ án khác. Đây hẳn là một vấn đề mà các học viên và giáo viên trực bàn có thể đối phó được.

Chỉ đến khi ra khỏi hành lang độn thổ, cậu mới nhận ra họ đang ở trên một con phố nhỏ yên tĩnh bên ngoài làng Hogsmeade, và ngôi nhà đang cháy trước mặt là—

Phòng thí nghiệm ma dược của Snape.

Harry nhanh chóng bắt đầu hành động, phớt lờ những tiếng la hét từ phía sau và những mệnh lệnh đang bảo cậu phải làm việc khác. Dấu ấn vo ve như một con côn trùng đang kích động trên cổ cậu. Cậu biết mà không cần hỏi rằng nó sẽ dẫn lối cậu đến với người bạn đời của mình, và điều đó có nghĩa là Snape đang gặp nguy hiểm.

Một khung cửa sổ vỡ lù lù hiện ra trước mặt cậu. Harry nhảy lên, chui qua đó làm ô cửa kính vỡ ra nhiều hơn. Những mảnh vỡ cào vào hai bên hông cậu, nhưng cậu phớt lờ chúng, nhảy ngay xuống sàn khi vào trong nhà.

Khói cuộn qua người cậu. Harry niệm một câu thần chú có tác dụng thanh lọc không khí khi nó tiếp xúc với lỗ mũi và miệng của cậu, và một câu thần chú khác có tác dụng xua khói sang hai bên để cậu có thể nhìn đường. Sau đó cậu hít một hơi mạnh nhất có thể và gào lên, "Snape!"

Một âm thanh yếu ớt phát ra từ bên trái. Harry nhanh chóng bò về phía nó, di chuyển bằng đầu gối và tay cho dù cậu có muốn đứng lên đến mức nào. Thần chú Thanh lọc bé nhỏ của cậu sẽ bị quá tải trong vài giây nếu cậu chui đầu vào làn khói đó, đặc biệt là khi làn khói có màu tím và xanh lục.

Ở đâu đó, những lọ thuốc của Snape cũng đang bốc cháy, và có lẽ chính chúng đã thải ra khói độc vào không khí.

Harry xoay sở vào được căn phòng nhỏ bên cạnh, trông giống như nơi chứa hầu hết các ma dược đã hoàn thành của Snape. Những bức tường bằng đá và không bị cháy - vẫn chưa cháy - nhưng tất cả những chiếc bàn đều đã chìm trong lửa, những chiếc tủ chứa đồ cũng vậy, và những chiếc lọ thủy tinh có những ngọn lửa khổng lồ, có màu sắc ngẫu nhiên bắn ra từ chúng. Snape, với khuôn mặt được bao phủ bởi thứ trông giống như một phiên bản của thần chú Đầu bong bóng, đang cố giải cứu một chồng bình khổng lồ.

Harry vung đũa phép về phía trước và thả trôi những chiếc bình lên không trung. Snape quay lại và gầm gừ với cậu.

"Thưa ông! Đi thôi!"

"Những thứ này đều đại diện cho nhiều năm nghiên cứu!"

"Tôi sẽ mang chúng theo!" Harry đưa tay ra, đảm bảo rằng ống tay áo của cậu đủ lủng lẳng để Snape có thể nắm lấy vải thay vì da thịt mình. Có lẽ Snape sẽ từ chối chạm vào nếu ông ta chợt nghĩ rằng làn da của người bạn đời thuộc về người khác, và sẽ khiến cả hai bị bỏng trong quá trình từ chối dây dưa này. "Chúng ta không có thời gian đâu!"

Snape nhăn mặt và bò nhanh về phía Harry, nắm lấy tay cậu. Harry thở phào nhẹ nhõm và kéo ông ta theo. Nhìn chung, đám cháy này không nguy hiểm như nó có thể xảy ra. Phép thuật sẽ ngăn chặn thiệt hại tồi tệ nhất, và—

Trước mặt họ, một tiếng gầm vang lên cảnh báo mái nhà sắp sập.

Harry thậm chí không cần suy nghĩ. Cậu tung người sang bên cạnh để cánh tay ôm lấy Snape, chân chạm vào bộ sưu tập bình thuốc đang trôi lơ lửng và Độn thổ.

Họ xuất hiện trong con hẻm bên ngoài lối vào Bộ. Snape ngay lập tức ngồi dậy, khuôn mặt nhăn lại thành một vẻ càu nhàu khác, nhưng Harry đã cố gắng lùi lại khỏi ông ta và chỉ vào bộ sưu tập những chiếc bình vẫn đang lơ lửng cách mặt đất vài inch. "Thấy không? Mọi thứ đều vẫn ổn."

Snape nhìn cậu chằm chằm, rồi nhìn những chiếc bình, rồi lại nhìn cậu. Ông ta không nói một lời. Chắc là bị sốc, Harry nghĩ. Cậu cần đưa Snape đến Bệnh viện Thánh Mungo, hoặc ít nhất là đến một nơi nào đó mà các Lương y có thể khám cho ông. Harry đứng dậy và phủi bụi khỏi áo choàng.

"Làm thế nào mà cậu còn sống vậy?" Snape thì thầm.

Điều đó khiến Harry giật mình bật cười. "Giống như cách mà tôi đã sống sót qua những năm ở Hogwarts thôi, thưa ông. Rất nhiều may mắn và phản xạ tốt." Cậu triệu hồi Thần hộ mệnh của mình bằng cách tập trung vào sự thật rằng Snape và tất cả thành quả làm việc của ông ấy vẫn sống sót, và mỉm cười khi con nai xuất hiện trước mặt mình. "Hãy đến Bệnh viện Thánh Mungo và nói với họ rằng tôi đang mang đến một phù thủy cần được điều trị chứng ngạt khói và ảnh hưởng của việc đốt các nguyên liệu ma dược."

Con hươu đực cúi đầu xuống một lần trước khi lao đi. Harry cúi xuống và cẩn thận túm lấy ống tay áo của Snape để giục ông đứng dậy. "Cố lên. Tôi không biết chắc rằng khói của tất cả những nguyên liệu bị cháy đó kết hợp với khói của lửa sẽ ảnh hưởng đến ông ra sao, nhưng tôi chắc rằng nó không hề dễ chịu chút nào."

"Bộ sưu tập của ta."

"Tôi có thể đặt chúng trong văn phòng của mình và giữ chúng an toàn theo cách đó, thưa ông. Đó là, nếu ông tin tưởng giao chúng cho tôi."

Snape chỉ quan sát cậu trong một lúc lâu, đủ lâu để Harry tự hỏi liệu ông ấy có lại tỏ ra khó chịu khi bạn đời của người khác chạm vào mình không. Nhưng rồi ông chậm rãi gật đầu. "Ta sẽ tin tưởng cậu."

"Rất tốt!" Harry biến ra một cái cáng và cẩn thận trượt nó xuống bên dưới những chiếc bình lơ lửng, rồi gỡ bỏ thần chú khiến chúng lơ lửng trong không trung. Khi chúng võng xuống cáng, Snape tiến lên một bước, Harry lắc đầu. "Đó chỉ là để đưa chúng đến nơi một cách an toàn thôi. Tôi sẽ đưa chúng đến văn phòng mình."

"Đồng thời hộ tống ta đến Bệnh viện Thánh Mungo?"

"Ad casam," Harry nói với cái cáng, đảo mắt một chút khi nó rời đi và Snape nhìn chằm chằm vào nó. "Một câu thần chú mà tôi đã sáng tạo ra. Nó sẽ đưa những bình thuốc trực tiếp đến văn phòng, và sẽ không có gì xảy ra với chúng ở đó. Cửa của tôi chỉ mở cho những đồ vật như thế này hoặc những liên lạc cá nhân của tôi, rồi tự khóa lại ngay sau đó."

Snape im lặng khi Harry đưa ông đến một điểm Độn thổ thông thường hơn. Rồi ông nói, nhỏ đến mức Harry hầu như không thể nghe thấy, "Bất cứ ai mà từ chối làm người bạn đời của cậu chắc hẳn chỉ biết đến danh tiếng trước công chúng của cậu thôi."

Harry lắc đầu, không thích nghe Snape hạ thấp chính mình. "Nó phức tạp hơn thế," cậu trả lời.

Ngay trước khi họ Độn thổ, cậu nghĩ mình đã nghe thấy Snape nói, "Không phải nó vẫn luôn như vậy sao?"

Nhưng tình huống này thực sự rất phức tạp, Harry nghĩ khi ngồi trên giường trong cùng phòng với Snape và quan sát các Lương y chữa trị cho ông ấy vì ảnh hưởng của khói và bị ngạt khí. Các Lương y đã không định để Harry trốn thoát cho đến khi cậu trải qua quá trình điều trị tương tự. Ông ấy sẽ ghét mình vô cùng nếu ông ấy biết ông ấy đã bị mắc kẹt như thế nào.

Và việc tránh được sự thù hận của Snape là việc đã trở nên... quan trọng đối với Harry.

*

"Vậy là, như các vị thấy đấy, thưa các thành viên đáng kính của Hội đồng Phù thủy Wizengamot, không có bằng chứng nào chứng minh rằng các thân chủ của tôi thực sự tham gia vào vụ đốt phòng thí nghiệm ma dược của vị Tử thần Thực tử khét tiếng Severus Snape."

Harry cười khẩy một chút khi nhìn người luật sư tự mãn đang đứng trước Wizengamot. Ông ta là một người đàn ông mà Harry đã từng đối phó trước đây, tên là Arnold Puffevin. Harry sẽ không khinh bỉ ông ta đến thế nếu ông ta không tuyên bố chỉ đại diện cho những người mang dòng máu thuần chủng và bĩu môi với những người khác.

Và cậu cũng sẽ không ghét ông ta như vậy, nếu ông ta không liên tục nhắc đến thân phận Tử thần Thực tử của Snape, như thể đó không phải là chuyện của hơn hai mươi năm trước vậy.

"Chà, chắc chắn là ông đã trình bày một quan điểm thú vị, thưa ông Puffevin," một trong những thành viên hay nói đùa của Wizengamot, người mà Harry coi thường vì những lý do tương tự như việc cậu khinh thường gã luật sư. "Tôi không cho rằng bên công tố có một nhân chứng khác để gọi?"

"Thực tế là chúng tôi có, thưa bà Smythe-Blyton. Có thể cho phép tôi giới thiệu Thần sáng tập sự Harry Potter không?"

Những tiếng hít sâu và những tiếng thì thầm không mấy vui vẻ quét qua căn phòng trong giây lát, cùng với tiếng nháy của máy ảnh. Harry phớt lờ các phóng viên và từ chiếc ghế nhỏ trong bóng tối mà cậu đã ngồi trước đó, cậu bước vào trong ánh sáng. Khuôn mặt của Puffevin đanh lại khi nhìn thấy Harry, nhưng nụ cười của ông vẫn mang vẻ dễ chịu.

"Tôi không biết học viên Potter có thể đưa ra bằng chứng nào mà chưa được đưa ra, thưa bà Bones."

Susan Bones hơi mỉm cười. Harry nghĩ, nếu Puffevin có chút lý trí nào thì ông ta sẽ sợ hãi nụ cười đó, nụ cười đến từ một phù thủy đã hoàn thành khóa đào tạo bắt buộc đầy khắc nghiệt cho một luật sư của Bộ và đã thắng toàn bộ những vụ kiện của bà ấy. Nhưng ông ta đã không, vì vậy Susan chỉ thoáng lắc đầu và nói, "Học viên Potter thực sự đã ở trong đám cháy khi nó đang xảy ra, và sau đó đã được điều trị vì bị ngạt khói tại Bệnh viện Thánh Mungo, cùng với cựu Giáo sư Snape. Chính quá trình điều trị khi đó đã làm nảy sinh một vấn đề thú vị."

"Quả đúng như vậy," Harry nói, cách bắt chước chất giọng khô khốc của Snape tốt nhất của cậu đã khiến Puffevin nhảy dựng lên, Susan nhìn cậu với một nụ cười dịu dàng hơn, hiểu biết hơn, và Snape có lẽ đang nhăn mặt sau lưng cậu. "Ông thấy đấy, một trong những làn khói độc mà các Lương y phải chữa trị cho tôi hóa ra là khói của loại bột Lam Ảnh. Nó sẽ gây chết người chỉ với một lượng nhỏ, nhưng không hữu ích đối với hầu hết các loại thuốc, vì vậy ông Snape không hề có nó trong kho của mình. Nhưng, tất nhiên, những Thần sáng đã bắt giữ thân chủ của ông đã thấy tay họ dính đầy thứ bụi đó. Bất cứ ai cũng có thể đi đến kết luận-"

"Cậu đã ngụy tạo bằng chứng đó!"

Harry quay đầu lại, lông mày hơi nhướn lên. Đây là một biến cố mà mình đã không lường trước. Một trong những thân chủ mà Puffevin đang đại diện, Yolanda Jacobs, đã nhảy dựng lên sau khi không nói bất cứ điều gì trong suốt phiên tòa, bà ta đang chỉ vào Harry bằng bàn tay run rẩy.

"Tôi không tin là có bằng chứng về điều đó, bà Jacobs," Harry nói, lịch sự nhưng kiên quyết. "Nếu bà muốn phản bác điều đó, thì bà sẽ phải trình bày—"

"Chúng tôi không cố giết Snape! Chúng tôi ghét ông ta, nhưng chúng tôi không cố giết ông ta!" Jacobs nhìn quanh, nhưng không có thành viên đồng cảm nào trong số khán giả của bà ta quan tâm đến việc lộ diện danh tính của họ. "Thật lố bịch khi nói rằng chúng tôi đã làm thế! Và tôi nghĩ trò hề của phiên tòa này đã diễn ra đủ lâu rồi," bà ta tiếp tục, giọng chắc nịch như thể nghĩ sẽ không ai ngắt lời bà ta vì bọn họ đã bị tài năng của bà ta làm cho choáng váng.

Harry đợi một lát, nhưng Puffevin mải bận cố gắng trừng mắt với thân chủ của mình, nên không rảnh trả lời. "Người bào chế thuốc đã bán bột Lam Ảnh cho ông Gorman cũng đã nhận diện ông ta," cậu tiếp tục một cách trôi chảy. "Có thể nó không liên quan, nhưng sau khi các Lương y của Bệnh viện Thánh Mungo tìm thấy bằng chứng về việc hít phải Lam Ảnh, các Thần sáng đã xem xét ghi chép của các nhà bào chế thuốc đã bán nó dạo gần đây. Ngoài ra, chúng tôi có một nhân chứng đã theo dõi, thấy cả ông Gorman và bà Jacobs ở gần nơi xảy ra vụ cháy."

"Đó không phải là âm mưu giết người!"

Harry liếc nhìn Jacobs, rồi nhìn Hector Gorman. Người đàn ông, anh họ của Jacobs, đang ngồi với tay kẹp giữa hai đầu gối, và có vẻ mặt vô hồn.

Hừm. Những gì cô ta nói vẫn có thể đúng nếu họ không nói với cô ta rằng họ sẽ giết Snape.

"Tôi có một câu hỏi cho ông Snape," Puffevin đột ngột ngắt lời, trước khi Hội đồng phù thủy Wizengamot kịp yêu cầu nói chuyện với người bào chế thuốc hoặc nhân chứng khác. "Tôi hiểu rằng ông đã thoát ra khỏi ngọn lửa mà hầu như không hề hấn gì, còn mang theo một bộ sưu tập lớn các loại thuốc thử nghiệm. Làm thế nào ông có thể xoay sở để thoát ra ngoài nếu ông đang bị ngạt khói xanh giữa đám cháy?"

Snape quay đầu lại một chút và quan sát Hội đồng Phù thủy. "Cho phép tôi trả lời câu hỏi của vị luật sư đáng kính chứ?"

Chúa ơi, xem ông ấy kiềm chế kìa, Harry nghĩ trong sự ngưỡng mộ. Cậu đã học được cách kiềm chế sự nóng nảy của mình và tuân theo cấu trúc báo cáo của Thần sáng trong rất nhiều vụ án, nhưng cậu không biết liệu mình có thể bình tĩnh như vậy khi ai đó buộc tội cậu cố dàn dựng vụ giết người của chính mình hay không.

Điều đó khiến cậu băn khoăn không biết Snape có thể thể hiện khả năng kiềm chế đó trong những trường hợp khác hay không, nhưng cậu rũ bỏ suy nghĩ đó khi Bộ trưởng Shacklebolt gật đầu. "Vâng, ông có thể nói, nếu bà Bones nghĩ điều đó là phù hợp."

Susan dành một chút thời gian để xem xét Snape, như thể đang đặt câu hỏi về khả năng tự kiềm chế của ông ấy, nhưng sau đó gật đầu. Snape đứng dậy và đối mặt với Puffevin. "Tôi đã sống sót và mang theo những bình thuốc nhờ hành động của Thần sáng tập sự Potter."

Harry cảm thấy như thể có ngọn lửa đang cố nuốt chửng mặt mình từ bên dưới lớp da. Cậu đã không biết Snape sẽ nói điều đó!

Puffevin cau mày. "Cái gì?" Susan trông có vẻ tự mãn, bà chà móng tay lên áo choàng và quan sát Puffevin.

"Thần sáng tập sự Potter đã đến cứu tôi, đã chạy vào tòa nhà mặc cho nó đang bốc cháy," Snape nói. Ông ấy quay lưng về phía Harry, vì vậy ông có thể không nhận ra rằng Harry đang đỏ mặt như một thiếu nữ. Cảm ơn Merlin vì sự thương xót nhỏ nhoi này. "Khi tôi từ chối rời đi mà không mang theo đống thuốc thử nghiệm của mình, Thần sáng Potter đã cho chúng bay lên, sau đó đảm bảo rằng cậu ấy chạm vào cả tôi lẫn chúng khi cậu ấy Độn thổ kèm chúng tôi."

"Điều đó cũng không thể xảy ra được," Puffevin nói nhanh. "Tôi được biết là có những kết giới ngăn cản Độn thổ xung quanh cửa hàng của ông."

"Thần sáng tập sự Potter đã xé nát chúng. Cậu ấy - khá mạnh."

Snape quay đầu lại, và Harry bắt gặp ánh mắt của người đàn ông. Chúng mang một độ sâu ấm áp trong một giây trước khi Snape che lấp nó. Harry thật lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Vụ án của Snape sẽ khó được hỗ trợ hơn nếu mọi người nghĩ rằng ông ấy thiên vị Harry.

Ngoài ra, đây không phải là việc của ai ngoài Harry, việc nhìn thấy những cảm xúc như thế trong mắt Snape khiến dấu ấn trên cổ cậu ngứa ngáy và bỏng rát.

"Có thể cho phép tôi gọi một Thần sáng khác, người có thể làm chứng cho tình trạng kết giới trong cửa hàng của ông Snape không?" Susan hỏi, quay mặt về phía Hội đồng.

Bà ấy đã nhận được sự đồng ý, và các Thần sáng khác đã làm chứng về việc kết giới đã bị xé toạc, việc Harry xông vào tòa nhà để "tìm chết", và về sự thật là họ đã nhìn thấy Harry di chuyển các lọ thuốc thí nghiệm của Snape ra khỏi văn phòng của mình sau đó. Các lương y từ Bệnh viện Thánh Mungo cũng làm chứng cho việc bị ngạt khí Lam Ảnh mà cả Snape và Harry đều phải chịu đựng. Snape không cần phải nói gì thêm khi Susan đã khéo léo đưa ra lập luận của mình về hình phạt nên là gì và làm chệch hướng câu hỏi ngớ ngẩn của Puffevin đối với các nhân chứng.

Tất nhiên, ông ấy cũng không cần phải ngồi trên ghế của mình và quan sát Harry. Nhưng đó chính xác là những gì ông đã làm.

Harry cảm thấy như thể mình đang đứng dưới ánh nắng mặt trời vậy.

Hết chương 3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net