Phiên ngoại ( Chương 12.2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo H+

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cơ thể của Harry lớn dần với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, Snape đặt cậu ngồi lên đùi, một tay vòng qua ôm lấy eo ép chặt người cậu vào, một tay lại phụ giúp Harry cỡ quần áo ra.

Vì quần áo đã bị sự phát triển của cơ thể làm cho vô cùng chật chội, mặc rất đau.

Chẳng mấy chốc, khi mà cái lưỡi linh hoạt của Severus còn chưa chơi xong trò chơi yêu thích của nó thì Harry đã không mảnh vải che thân ngồi trên người anh. Gò má hơi ửng hồng, hơi thở  gấp gáp vì dư âm của nụ hôn,  khuôn mặt thoáng vẻ yếu ớt do tác dụng của thuốc lẫn với đôi chân khép hờ đã biến khung cảnh trong mắt Snape như một mộng ảo để kẻ có tình nguyện mãi trầm luân.

Severus bật cười thành tiếng.

"Anh..." Harry nhìn thấy Snape quần áo nghiêm chỉnh, lại thoáng liếc qua tấm gương bên cạnh xem bộ dạng của bản thân, tức giận lại không thể nói gì.

"Anh cố tình để cái gương ở đó, là cho em biết được bản thân có bao nhiêu quyến rũ đấy. Để em nhớ rõ sau này đừng lấy nó đi trêu chọc anh." Snape ghé sát vào tai cậu thì thầm.

Harry khẽ rủa:

"Anh là đồ khốn!"

Nghe tiếng chửi yêu của tiểu tâm can, Snape lại càng hưng phấn hơn. 

"Đúng vậy, anh là tên khốn. Nên hôm nay em chết chắc rồi."

Anh ôm chặt lấy Harry vào lòng, một tay nâng cằm cậu lên hôn ngấu nghiến. Cậu cũng vòng tay qua cổ người đàn ông trước mắt, người hơi nhỏm lên, đôi chân trắng nỏn nà bấu lấy hông anh, ít nhất cậu muốn giành lấy quyền chủ động trong cuộc vui này.

Có điều, Snape nào chịu như thế.

Anh đột nhiên đứng dậy, kéo theo Harry từ thế chủ động chỉ có thể khó nhọc bám véo lấy cơ thể của Snape.

"Severus, anh làm gì thế?"

Cậu hét lên khi thấy anh bước đi và rồi ném cậu lên sopha.

"Hôm nay em là mèo nhỏ, và mèo nhỏ muốn lên giường của chủ nhân đâu dễ như thế." Snape bình thản quay lại giường và nói như thể anh không phải người đang rất nóng lòng xơi con mèo này vào bụng vậy.

Giáo sư độc dược của Hogwarts rất kỳ lạ, dù rõ rằng hắn ta đã nôn nóng vô cùng, thì cũng có thể ép bản thân kiềm chế chỉ vì muốn làm khó người mình yêu.

Harry bặm môi, cậu bây giờ không thể phản kháng được nữa, khi mà tác dụng của thuốc ngày càng mãnh liệt, bộ phận dưới hông cậu đã ngứa ngáy không tài nào chịu nổi.

Khuất phục, Harry lăn xuống sopha, cậu không đứng dậy mà bò trên sàn đi đến chỗ Snape. Lúc bò cơ thể lại vì thuốc phát tác mà run rẩy.

Snape không hề chớp mắt nhìn cậu di chuyển, vô cùng hài lòng với kết quả này. Báu vật anh nâng niu trên lòng bàn tay, tuy rằng không muốn nhìn cậu chịu khổ nhưng lâu lâu anh vẫn phải 'dạy dỗ' con mèo nhỏ của mình một chút, cái bộ dáng dương dương tự đắc bản thân 'nhỏ tuổi' đó thật khiến người ta khó chịu mà.

Khoảng cách giữa sopha đến giường không hề dài, rất nhanh Harry đã bò đến chân Snape, cậu khẽ cắn ống quần của anh:

"Meo, Sev... em khó chịu quá." Cậu khẽ nói. Đôi mắt đã đỏ ửng chực khóc bất chứ lúc nào.

Snape nhìn xuống chàng trai đang quỳ trên đất, cảm thấy vô cùng hài lòng với kết quả này.

"Lên đây đi."

Harry như một con mèo nhỏ yếu ớt, từ từ bò lên người anh. Lúc này, Snape ngả người xuống giường, dỗ dành:

"Cởi quần áo giúp anh đi, bằng cái miệng nhỏ của em ấy, rồi anh sẽ giúp em thoải mái hơn."

Harry chống trên người anh, lập tức dùng răng để cởi mấy khuy áo của Severus. Giờ cậu chỉ muốn nhanh nhanh có thể vào việc mà thôi. Nhưng Snape rõ ràng cảm thấy nếu để cậu yên ổn cởi thì quá dễ dàng rồi, bàn tay anh nắm lấy phần đùi non của cậu mà xoa nắn, chốc chốc lại chọc đến nơi mẫn cảm nhất khiến cậu không nhịn được run rẩy.

"Á" Harry la lên khi một ngón tay của anh đã thâm nhập vào bên trong cậu.

"Đừng quên việc của em." Severus nhắc nhở cậu, ngón tay anh không ngừng khám phá vùng đất quen thuộc mà lâu rồi bản thân không chạm đến.

Cởi xong cái áo, Harry lại dùng răng kéo khóa quần của Snape xuống, khi lớp quần áo cuối cùng được cởi ra thì thứ kia của Severus đã dửng đứng sẵn, nhìn cái thứ to lớn gần sát mặt mình, Harry lại âm thầm nuốt nước bọt.

Có lẽ do tâm ý tương thông mà không cân Snape lên tiếng, Harry đã hiểu ý ngậm lấy cái thứ ấy không ngừng mút.

Snape thoải mái ngửa đầu ra sau:

"Mèo con của anh thật giỏi."

Cảm thấy đã chơi đủ, Snape xoay người đè cậu xuống, anh lại lấy gối kê dưới hông rồi dang chân cậu ra, để nơi tư mật nhất của chàng trai lộ rõ.

Khi anh cắm cái thứ to lớn ấy vào bên trong cậu, Harry không nhịn được rên rỉ đau đớn, đôi tay cậu bấu chặt lấy cơ thể anh, thân thể lại không ngừng run rẩy khi liên tục bị rút ra đâm vào.

Harry vùi đầu vào cổ người đàn ông, nước mắt đã thấm đẫm gò má.

"Sev... em đau quá." Cậu nỉ non.

"Ngoan, nghe lời anh, rất nhanh liền không còn đau nữa." Severus vừa dỗ dành, vừa mút lên cổ của người yêu bé nhỏ đến khi nào dấu ấn của anh hiện rõ mới chịu buông tha đi dày vò nơi khác.

Đến khi anh ta cắn lấy vành tai, Snape lại lên tiếng:

"Hay là em thử nhìn vào trong gương đi."

Harry khó khăn đảo mắt sang bên kia, lập tức bị cảnh tượng trong gương làm cho quay ngoắt đầu lại. 

"Không đẹp sao?" Severus trêu chọc cậu.

Harry tủi thân nhắm mắt lại, lắc đầu. 

"Nhưng anh thấy rất đẹp, món ngon dâng tận miệng như thế, phải từ từ 'thưởng thức' mới được."

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lần đầu viết H của tôi đã cống hiến cho Snarry rồi, và thật sự giữa đọc và viết cách nhau xa quá huhu. Không biết là do lâu quá rồi không tự viết lụt nghề hay do lần đầu viết cảnh này nữa....

Mọi người thông cảm nha, tại tới tôi còn cảm thấy cảnh này không đủ cháy...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net