Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 4

"Cảm ơn." Nhận lấy hồng trà Weasley đưa, Snape lịch sự nói lời cảm ơn, không vòng vo, hỏi thẳng vào vấn đề: "Ta muốn hỏi, dạo gần đây Harry có cư xử gì lạ không - đó là mục đích chính mà ta đến đây."

Ron bối rối, mở to mắt, dường như có chút không lý giải được hàm nghĩa của những lời này: Không lẽ Snape quá lo lắng nên mới đến đây kiểm tra cậu ấy?

Cậu chỉ có thể miễn cưỡng nói tiếp: "Ý ông là ở phương diện nào?"

"Cảm xúc, hành vi." Snape nghi ngờ nhìn phản ứng thái quá của Weasley, không khỏi hỏi ngược lại: "Nếu không, cậu cho rằng là phương diện nào?"

"Không không, tất nhiên là vậy." Ron thở phào nhẹ nhõm, mặc dù biết rõ đây là một bài kiểm tra, nhưng cậu hình như không cần quá lo lắng.

"Rất...rất tốt? Công việc tiến triển rất thuận lợi, thẩm định thành tích đã được thông qua, gần đây cũng không có tăng ca gì." Chàng trai tóc đỏ cẩn thận nghĩ, nhưng không nghĩ ra chỗ nào khác lạ, vì thế ngập ngừng hỏi: "À ừm, giáo sư Snape, gần đây ông...khỏe chứ?"

"Hừm, giáo sư Snape." Ron lại ngồi xuống, dùng giọng điệu của người từng trải nói: "Thật ra, hiện tượng này cũng rất bình thường, lúc sắp kết hôn với Hermione, em cũng có vài ngày căng thẳng đến mức không ngủ được -''

"Anh từng bị hả? Sao em lại không biết?" Lúc này, nữ phù thủy mới hiểu ra vấn đề, cô trực tiếp ngồi xuống ghế sofa đơn đối diện.

"Tại anh không muốn em lo lắng, em yêu." Ron - mười phần tự hào, gật gật đầu, nháy mắt với Hermione: "Anh nghĩ giáo sư Snape cũng giống vậy, anh không muốn Harry bị phiền lòng."

"Kết luận rất thú vị, cậu Weasley." Snape nhấp một hớp trà, khóe miệng hơi nhếch lên: "Nhưng ta cần phải xác nhận rõ: nếu người yêu cậu trong một khoảng thời gian dài cứ làm vỡ cái gì đó, đá vào góc bàn, vấp phải thảm, hoặc quên chuyện mình mới vừa nói, với tần suất ba lần một ngày, cậu có thấy lo lắng về điều đó không?"

"Ý ông là?" Ron sững sờ trong giây lát.

"Ý giáo sư Snape là -" Hermione suy tư một chút, nhướng mày nhận ra: "Người thật sự lo âu là Harry."

"Cái gì?" Ron kinh ngạc nhảy dựng lên, nhìn qua nhìn lại hai người trước mặt, "Nhưng anh ở với cậu ấy mỗi ngày, anh không thấy - từ từ, do vậy cậu ấy mới trả lại hầu hết các báo cáo được nộp lên."

Snape đánh mắt ra hiệu cho Ron kể chi tiết hơn.

"Trong tuần này, hơn một nửa số báo cáo do mọi người gửi lên đều bị trả lại. Nó có hơi lạ, vì thường Harry không đòi hỏi nhiều về chất lượng báo cáo của tụi em. Còn nữa, trong lúc họp, cậu ấy đã chỉ trích ba đồng nghiệp làm việc không đủ nghiêm cẩn, nhưng không ai nghĩ nhiều về nó, dù sao thì cậu ấy cũng là Giám đốc -"

"Nhưng nó hoàn toàn không giống với tác phong thường ngày của Harry." Hermione nói tiếp: "Nghe anh nói, em mới nhớ, lần gần nhất ban lãnh đạo mở họp, Harry có chút không tập trung, giống như bị chuyện gì đó làm bận tâm."

"Vậy hai người có lời khuyên nào dành cho ta không?" Snape gật đầu, ánh mắt quan sát đôi vợ chồng trẻ trước mặt, cuối cùng nhìn thẳng vào mặt Weasley: "Hay cậu đã cho Harry lời khuyên gì về ta?"

"Em đề nghị cậu ấy nên dành nhiều thời gian và nói lời cổ vũ ông nhiều hơn." Ron chột dạ, giọng càng ngày càng nhỏ: "Dựa theo tình trạng lúc trước của Hermione -"

"Tình trạng của em?" Nữ phù thủy kinh ngạc, hỏi: "Anh nói tới thời điểm mới sinh Rose?"

Ron gật gật đầu, cảm thấy hơi bất lực trước tình huống hiện tại.

Hermione cười khúc khích, lắc đầu, ấn chồng ngồi xuống ghế sofa: "Nói thật ra, cũng khá dễ hiểu, giáo sư Snape - nếu so sánh với cảm giác của em lúc đó - thì nó là một nỗi lo lắng rằng mình có thể đảm đương nổi vai trò này không, càng quan tâm thì cảm xúc càng mãnh liệt."

"Vì vậy, kiến nghị của cô -" Snape tỏ vẻ tán thành.

"Biện pháp đơn giản nhất, là làm Harry cảm thấy cậu ấy là người đang lo âu, đồng thời thuyết phục cậu ấy rằng cậu ấy có thể làm tốt."

"Đó là cách em giúp mình bình tĩnh lại, sau khi xử lý tốt cơn cảm lạnh đột ngột của Rose." Hermione dang tay, thích thú nhìn Ron đang héo hon bên cạnh. "Tất nhiên, sự đồng hành và hỗ trợ của Ron cũng rất quan trọng."

Snape gật đầu đầy thấu hiểu, mỉm cười chào hỏi hai vợ chồng Weasley: "Vậy ta không làm phiền nữa, cảm ơn."

"Nhân tiện, cậu đoán bao lâu nữa Harry mới làm xong nhiệm vụ, cậu Weasley?" Khi đang bước tới cửa, Snape đột nhiên xoay người, dọa Ron suýt bay nửa mạng.

"Chắc chắn sẽ kết thúc trước năm giờ." Ron cứng đờ đứng đó, máy móc trả lời.

Snape một lần nữa cảm ơn, xoay người rời khỏi phòng tiếp khách.

Hết chương 4


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net