[Snarry] Vườn hoa của Thần Chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Snarry] Vườn hoa của Thần Chết

- Tác giả: douzi

- Edit: Snitch yêu Vạc Team

- Nơi đăng: duy nhất tại W.att-pad

- Fandom: Harry Potter

- Couple: Snarry

- Thể loại: Đồng nhân - Nam x Nam

- Giới thiệu: Bối cảnh sau chiến tranh, phong cách truyện cổ tích, Harry đến vườn hoa của Thần Chết, tìm về linh hồn của Snape.

***

Mang theo Bảo bối Tử Thần, vượt qua dòng sông là bạn có thể đi vào vườn hoa của Thần Chết.

Harry Potter, Chúa Cứu Thế của giới phù thủy nước Anh, hiện tại đứng trên mảnh đất hòa bình, nhưng trong lòng lại thấy lạc lõng.

"Harry, dạo này trông cậu không ổn lắm." Hermione bế một đứa trẻ trên tay đi về phía cậu, đôi mắt đứa trẻ sáng rực lên.

"Cậu bắt đầu im lặng, trở nên u sầu, cậu đã từng bùng cháy như lửa, nhưng giờ lại như một tảng băng."

Harry không trốn tránh, cậu nhìn về phía xa, mọi người đang ăn mừng chiến thắng, hương rượu mật ngọt tràn ngập cánh đồng, pháo hoa thắp sáng bầu trời, giọng hát ngọt ngào của những cô gái như xuyên qua những đám mây u ám.

Cậu không giấu nữa.

"Bạn thân nhất của mình, cậu nói cho mình biết, Severus của mình đâu?

Mình đã sở hữu những Bảo bối của Tử Thần, chiếc áo choàng tàng hình khiến một người biến mất không dấu vết, đũa phép Cơm nguội, giúp một người trở nên bất khả chiến bại, còn có hòn đá Phục sinh hồi sinh người chết.

Mình đã trở thành chủ nhân của Thần Chết, vì sao mình tìm khắp thế gian vẫn không tìm thấy ông ấy?"

Hermione không còn gì để nói, cô nhìn chàng trai trước mặt mà rơm rớm nước mắt.

"Harry, xin đừng nản lòng, " Cô hít một hơi thật sâu, không còn do dự nữa.

"Ở cực Bắc của thế gian, có một dòng sông, cậu mang theo Bảo bối Tử Thần, đi qua dòng nước lạnh buốt.

Ở phía bên kia sông, có một khu vườn chứa đầy những kỳ trân dị bảo.

Nơi đó là vườn hoa của Thần Chết, nơi có những bông hoa đẹp nhất, những loại thảo dược thơm nhất.

Truyền thuyết kể rằng lúc Thần Chết lấy đi linh hồn, để lưu giữ những linh hồn xinh đẹp đó, ông ta sẽ biến nó thành một bông hoa và bỏ lại trong vườn hoa của Thần Chết.

"Đi đi, Harry, đi và mang ông ấy trở lại! Cậu đã chiến thắng cái chết, chắc chắn cậu cũng có thể mang anh hùng của chúng ta trở về!"

Vì thế Harry rời đi. Cậu mang theo áo choàng tàng hình, đũa phép Cơm nguội và hòn đá Phục sinh, đi đến cực Bắc của thế gian.

Đâu là cực Bắc của thế gian? Harry loạng choạng bước trên đường, xa quá, xa đến nỗi Độn thổ cũng không tới được.

Cậu nghe thấy tiếng chim hót líu lo,

"Cậu có phải là Harry Potter không? Cậu bé đã đánh bại Chúa tể Hắc Ám?

Tại sao cậu lại bước đi tập tễnh như vậy, tại sao mặt cậu lại đẫm nước mắt?

Cậu là anh hùng, cậu nên mỉm cười."

Harry lắc đầu, "Không, tôi không phải anh hùng."

"Tôi rất ngu ngốc, luôn không nhìn vào bản chất của sự việc, tôi chỉ nhìn vào tốt xấu để phán đoán thiện ác, liều lĩnh kiêu ngạo cho nên mới mất đi bảo vật của mình."

Con chim nhảy lên cành cây, "Mỗi người đều có thứ mình quý trọng, thứ tôi quý trọng là những giọt sương trên cành cây, cậu nói cho tôi biết đi, có lẽ tôi sẽ tình nguyện giúp cậu."

Harry ngồi ở dưới bóng cây, "Trân bảo của tôi, ông ấy giống như một con dơi vậy, cả người đen thui còn có răng nanh nữa,

Ông ấy cũng rất bất công, xảo quyệt và giảo hoạt, mạnh mẽ, ưu nhã, tôi sẵn sàng cúi đầu trước ông..."

"Rồi sau thì sao?"

"Sau đó, ông ấy bị răng nọc cắn xuyên động mạch cổ, máu tươi nhuộm đỏ vạt áo của tôi, ông chết đi, sắp được bình yên,

Nhưng Thần Chết đã bắt được ông ấy, linh hồn tăm tối của ông vẫn tồn tại, vì bóng tối là vết nhơ của kẻ thù ông, mà tâm hồn ông luôn khao khát ánh sáng,

Tôi sẽ đi đến cực Bắc của thế gian, đi qua dòng sông băng lạnh giá, mang ông ấy trở lại."

Con chim khẽ thì thào: "Chúa Cứu Thế thân ái, cậu không hiểu những khó khăn trên con đường này,

Cậu muốn đến nơi xa nhất của phương Bắc, nhưng cậu sẽ không bao giờ đến được. Đời người quá ngắn còn con đường này quá dài, cậu cứ đi mãi, bao giờ cậu mới đến được?

Hãy để tôi giúp cậu, tôi sẽ đưa cậu đến cực Bắc của thế gian, tôi là chim, cũng là một con phượng hoàng, tôi hồi sinh từ trong biển lửa, tôi ở nơi này chờ cậu.

Chủ nhân cũ của tôi đã đánh mất đũa phép Cơm Nguội. Cây đũa phép mạnh nhất thế gian, nó bất khả chiến bại trong mọi trận chiến, chủ nhân của tôi đã giành được nó,

Còn bây giờ, cụ đã yên nghỉ dưới mộ, tôi nên tuân theo nguyện vọng của cụ, giúp đỡ cậu, như cách tôi tìm thấy cây đũa phép của cụ trong tay cậu."

"Cứ lấy nó đi đi, chú chim thông tuệ! Bạn biết nó bất khả chiến bại, cũng biết nó đã dính đầy máu tươi

Danh tiếng của nó được rèn trong cái chết, tôi không phải cụ Dumbledore, tôi không có trái tim vàng kia, lẽ ra tôi nên đưa nó cho người tốt hơn,

Cứ cầm lấy nó đi đi! Và xin hãy đưa tôi đến nơi xa xôi nhất của phương Bắc, tôi sẽ đưa nó cho bạn ở bên kia sông!"

Phượng hoàng bay lên, mang theo Chúa Cứu Thế trẻ tuổi,

Nó bay qua những ngọn núi cao, nơi những cây thông đung đưa trong gió, nó nói,

"Đi thôi, đến nơi tận cùng cực Bắc của thế gian,

Thần Chết đã trồng người yêu của cậu vào sau vườn nhà lão, nơi không có ánh nắng, không có gió, chỉ có cái chết và lạnh lẽo vô tận!"

Nó bay qua hẻm núi, nơi có dòng suối chảy róc rách, hót lên,

"Đi thôi, đến nơi tận cùng cực Bắc của thế gian,

Người yêu cậu đang đau đớn, ông ấy khao khát tự do, ông ấy khao khát hơi ấm, nhưng Thần Chết đã mang ông ấy đi, ông ấy là anh hùng, nhưng không có nơi nào cho ông ấy!"

Nó bay qua sa mạc, nơi vô số hạt cát, thì thầm cảnh báo,

"Đi thôi, đến nơi tận cùng cực Bắc của thế gian,

Hoa sau vườn, nhiều vô số kể, nên hãy mở to mắt ra, người yêu cậu ở trong đó, đừng bị mắc lừa, bóng tối rồi cũng sẽ tiêu tan, gai góc cũng sẽ nở hoa!"

Nó bay qua mầm bệnh, gió Bắc đi cùng phượng hoàng, nó cất tiếng kêu ù ù,

"Đi thôi, đến nơi tận cùng cực Bắc của thế gian,

Tôi đã từng đến đó, hương thơm nơi đó mê hoặc tôi, nhưng cậu hãy đề phòng, người yêu của cậu, lạnh lùng và khắc nghiệt như vậy, làm sao có thể mê hoặc được gió lạnh?"

Phượng hoàng mang cậu đến tận cùng cực Bắc của thế gian,

Không có ánh sáng, bóng tối lặng lẽ vây quanh, không có âm thanh, ngay cả gió thoảng bên tai cũng thành tĩnh lặng,

Harry lấy đũa phép Cơm Nguội ra như đã hứa,

"Hãy cầm lấy! Chú chim trung thành! Bạn đã giúp tôi một lần nữa theo nguyện vọng của chủ nhân mình, tôi cũng sẽ đền đáp bạn,

Cầm lấy, cây đũa phép này sẽ ngủ yên mãi mãi, không ai là bất khả chiến bại, phù thủy trắng vĩ đại nhất hiện đang ở trên thiên đường,

Tất cả chúng ta là con người và chúng ta không bao giờ là bất khả xâm phạm."

Phượng hoàng cầm đũa phép Cơm Nguội đi, nó dang rộng đôi cánh bay lên bầu trời, ngọn lửa thiêu đốt một vùng tối tăm.

Harry đến gần dòng sông. Làn nước yên tĩnh không một tiếng động.

"Sao mình đi qua được nhỉ?" Cậu nghĩ thầm, "Nếu không có thuyền thì lội qua vậy, nhưng nước thì lạnh, còn dài như thế, làm sao mình qua được?"

Thuyền tới.

Harry đến gần, nhìn con thuyền và người đàn ông trên đó.

"Ngài là ai?"

Người đàn ông đáp,

"Ta là người chèo thuyền, cũng là Thần Chết."

Harry hỏi, "Có thể cho tôi quá giang qua sông được không? Tôi muốn đến sau vườn hoa."

Thần Chết khó hiểu, "Nơi đó là vườn hoa sau nhà của ta, sao ta phải đưa cậu đến?"

Harry trả lời, "Đó là sau vườn nhà ngài nhưng nơi đó có người yêu của tôi."

Hỡi Thần Chết toàn năng toàn trí, ngài quản lý vô số sinh mạng trên thế gian, nhưng tại sao ngài lại cố tình mang ông ấy đi?

Ông ấy khao khát ánh sáng, nhưng chỉ có bóng tối trong khu vườn của ngài;

Ông ấy hướng tới bình tĩnh, nhưng trong khu vườn của ngài ồn ào không ngừng nghỉ,

Xin hãy để tôi đưa ông ấy đi."

Thần Chết chèo thuyền đi, "Ta biết cậu, trên người cậu có Bảo bối Tử Thần.

Rất lâu trước đây, ba anh em đã nhận được ba bảo bối từ ta trong nỗ lực thoát khỏi cái chết,

Bọn họ đã bất khả chiến bại trong mọi trận chiến, bọn họ có thể trở về từ cõi chết, bọn họ có thể biến mất không dấu vết, nhưng cuối cùng thì họ cũng chết, ta tự mình đến đón họ,

Ba món bảo bối kia lại biến mất không một dấu vết."

Harry nói, "Tôi sẽ đưa chúng cho ngài và ngài đưa tôi qua sông."

Thần Chết đồng ý.

Cuối cùng Harry cũng đứng trước cửa khu vườn của Thần Chết, cậu trao hòn đá Phục Sinh cho Thần Chết.

"Thật kỳ lạ, từ rất lâu, người sống trên đời đều khao khát nó, thậm chí còn vì nó mà nổ ra chiến tranh,

Chàng trai, cậu đã đưa nó cho ta, nên ta cho phép cậu vào khu vườn của ta và ta cho cậu một giờ để tìm người yêu của cậu,

Suy nghĩ cho kỹ, hòn đá Phục Sinh rất quý giá, cậu có thể gặp lại người chết thông qua nó, nhờ nó âm thi sẽ nghe lệnh của cậu.

Cậu phải nghĩ cho kỹ, cậu có hòn đá Phục Sinh, tất cả vinh quang trên thế gian sẽ là của cậu."

Harry lắc đầu, "Không, tôi sẽ không hối hận.

Nó cho phép tôi gặp lại những người tôi yêu quý, nhưng những người đó chỉ là một cái bóng:

Nó cho phép tôi điều khiến đội quân âm thi, nhưng tôi không có ý định trở thành kẻ thù của thế gian.

17 năm mang danh tiếng trên lưng, tôi vì nó mà đã mất đi người thầy, bạn thân, người yêu, nếm trải vinh quang cay đắng đẫm máu tanh, nhưng đó không phải thứ tôi muốn."

Thần Chết không nói gì thêm, lấy hòn đá Phục Sinh và mở cửa vườn.

Một mùi thơm kỳ lạ xộc lên mũi, Harry nhìn thấy những bông hoa trong vườn, rất nhiều kỳ hương xông vào trong mũi, Harry thấy rất nhiều đóa hoa trong hoa viên, chúng mọc xen lẫn vào nhau, cậu rất mê hoặc tự hỏi.

"Cái nào là người yêu của tôi?"

Harry đến gần một khóm hoa hồng, bông hoa liền nói, "Là ta là ta, người yêu trẻ tuổi của ta. Ta luôn nhớ rõ tình yêu ngọt ngào của em, ta chưa bao giờ nghi ngờ em sẽ trở lại đây.

Làm ơn mang ta đi, ta nhớ quá khứ, khi ta hy sinh vì em, liệu bây giờ em có làm như vậy với ta không?"

"Không, ngươi không phải ông ấy, " Harry rời khỏi khóm hoa hồng, "Người yêu của ta chưa bao giờ bày tỏ tình yêu của ông ấy với ta, cũng không mong ta nhớ lại quá khứ, ngươi không phải ông ấy, ngươi đang lừa dối ta."

Cậu lại đến gần một gốc cây hương thảo, hương thảo nói, "Là ta là ta, người yêu đẹp trai của ta. Ta đã tưởng tượng ra gương mặt của em trong bóng tối không biết bao nhiêu lần, đối với ta, em như là phép màu của cuộc sống.

Hãy đưa ta đi, đưa ta trở lại ánh sáng, để ta một lần nữa nhìn rõ dáng vẻ của em."

"Không, ngươi không phải ông ấy, " Harry bỏ lại hương thảo, "Ông ấy không yêu gương mặt của ta, ông ấy chán ghét gương mặt của ta, nếu ông ấy yêu ta cũng không bao giờ là vì ta đẹp trai."

Harry nhìn thấy một cái cây lớn cành lá rậm rạp, "Là ta là ta, người yêu anh dũng của ta. Sự dũng cảm của em khiến ta nhớ mãi không quên, ta luôn nhớ rõ ngày quyết đấu đó, ta thấy rất vinh dự khi được tham dự.

Đưa ta đi, để ta quay lại, để ta một lần nữa nhìn thấy những thành tựu vĩ đại của em, ta muốn vỗ tay chúc mừng cho em lần nữa."

"Không, ngươi không phải ông ấy, " Harry rời khỏi gốc cây, "Người yêu của ta vì góp phần vào cái chết của ta mà thống khổ, ông ấy yêu ta, không muốn ta đi chịu chết, ngươi lại gạt ta."

Một dây leo cản đường khiến Harry ngã xuống đất, lăn tới một bụi gai, gai nhọn cứa vào má cậu, thời gian sắp hết rồi.

Bụi gai nói, "Hết giờ rồi, cậu không nên đến đây, đồ ngốc.

Cậu là người sống, không nên đến nơi ở của Thần Chết,

Cậu là một thiếu niên, không nên chấp nhất với một ông già,

Cậu là anh hùng, không nên chung tình với một tội nhân,

Tội lỗi không thể rửa sạch, nó đã khắc sâu vào xương máu, hiện tại cậu hãy quay đầu lại nói với Thần Chết, cậu nên đi rồi, đừng mê muội nữa!"

Harry nhìn bụi gai, toàn thân nó màu đen, gai nhọn của nó vừa cứa vào má cậu, nó đứng trong một góc tối, nhưng lại mơ hồ phát ra ánh sáng.

"Là ông, người yêu của em, Severus!

Đây mới là ông, luôn nghĩ cho em, cười nhạo sự ngu xuẩn của em, thưởng thức dũng khí của em, lại khinh bỉ sự tận tâm của em, luôn không chịu bộc lộ tâm tư, luôn lạnh lùng cứng rắn như sắt, đầy góc cạnh, luôn phủ một màu đen, nhưng bên trong lại tràn ngập ánh sáng!

Trở về đi, theo em đi, tội nghiệt của ông, em cùng ông gánh, thống khổ của ông, em và ông cùng nhấm nháp, về đi! Tình yêu của em, Severus của em."

Bụi gai bắt đầu kéo dài cành của nó, cuối cùng biến thành một người đàn ông, mũi ưng to, tóc đen dài ngang vai và áo choàng đen đầy bụi bặm.

Harry ôm lấy người đàn ông bằng tất cả sức lực của mình.

"Chúng tôi đi đây," Harry nói với Thần Chết, "Làm ơn mở cửa ra."

Nhưng Thần Chết lại nói, "Không, không ai trong hai người có thể rời đi. Cậu đã dùng Bảo bối Tử Thần để lấy một cơ hội tiến vào vườn hoa của ta, nhưng ta đâu có đồng ý để cậu rời đi,

Linh hồn của hai người đều tỏa sáng rất rực rỡ, tình yêu của cả hai khiến ta kinh ngạc,

Nhưng cậu không thể rời đi, ta sẽ trồng cậu trong khu vườn của mình, cậu sẽ là kiệt tác rực rỡ nhất của ta!"

"Không, chúng tôi sẽ không ở lại đây, nói cho tôi biết ngài muốn gì?" Harry hỏi.

"Ta mất đi ba bảo vật, cậu chỉ đưa ta một cái, nhưng thứ ta yêu quý nhất lại không có, cậu trả áo choàng tàng hình lại cho ta, ta thả hai người đi."

Harry cười nói, "Được rồi, nó vốn là đồ của ngài mà, ngài thả chúng tôi đi, đưa chúng tôi qua sông, tôi tự nhiên sẽ trả áo choàng tàng hình cho ngài."

Thần Chết hỏi, "Cậu có nó sao?"

Severus cười lạnh nói, "Ngài chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng trên người em ấy, lại không nhìn thấy huyết thống của em ấy?"

Người em thứ ba khôn ngoan cuối cùng đã đổi họ mình thành 'Potter' và áo choàng tàng hình trở thành vật gia truyền của bọn họ,

Ngài không biết lúc còn bé, em ấy luôn làm xằng làm bậy, em ấy khoác áo choàng tàng hình, ngang ngược chà đạp lên các quy tắc, đùa giỡn với các nguyên tắc,

Cha em ấy cũng giống như em ấy vậy, chẳng biết áo choàng tàng hình đã giúp họ bao nhiêu lần."

"Nhưng nó cũng đã cứu mạng em!" Harry vặn lại.

"Được, được, ta đưa hai người qua sông, đưa hai người ra ngoài." Thần Chết mở cửa.

Bọn họ trở lại thế giới con người, "Đây là đâu?" Severus hỏi.

"Đây là cực Bắc của thế gian, khu vườn của Thần Chết ở đây, em đã đưa đũa phép Cơm Nguội cho phượng hoàng và nó đã đưa em đến đây."

"Rồi chúng ta rời đi bằng cách nào hả, cậu bé ngốc nghếch??"

"Để tôi đưa hai người đi," gió Bắc gào thét mà đến, "Tôi từng đi qua Anh quốc, nghe người ta ca ngợi hai người, tôi không cần được đền đáp, vì tôi vẫn luôn thích anh hùng, xin hãy để tôi cho hai người quá giang!"

Harry cùng Severus nhìn nhau cười, "Ông xem, tội lỗi của ông còn chưa tẩy sạch, nhưng tất cả mọi người đều ca ngợi ông, ca ngợi nỗi thống khổ, ca ngợi sự dũng cảm của ông."

Họ cùng nhau về nhà.

"Tại sao em lại đến đây?"

"Bởi vì em tin tình yêu vĩ đại hơn cái chết."

-Hết truyện-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net