Yêu đôi bàn tay ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Snarry - Edit] Yêu đôi bàn tay ấy

- Tác giả: U Linh Xã Viên

- Edit: Snitch yêu Vạc Team

- Nơi đăng: duy nhất tại W.att-pad

- Fandom: Harry Potter

- Couple: Snarry (Harry Potter và Severus Snape)

- Thể loại: Đồng nhân - Nam x Nam

- Rating: 12+

- Giới thiệu: Thế giới chỉ nhìn thấy Snape xấu xí, nhưng Harry nhìn sâu qua sự xấu xí đó, yêu thương linh hồn tốt đẹp của ông.

***

Harry nhìn tay của chính mình, một đôi tay không tệ.

Bàn tay có lực, ngón tay cân xứng.

Phần không hoàn hảo là móng tay quá mức tròn dẹp.

Đây chỉ là một đôi tay thực bình thường.

Cậu ngẩng đầu, nhìn nhìn Severus -- ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi tay đặt trên tay vịn sô pha.

Sau chiến tranh, sức khỏe của Snape đã bị tổn hại nặng nề, vì áp lực tinh thần khi làm gián điệp hai mang cùng sự tự trừng phạt bản thân, nên thân thể ông càng ngày càng gầy yếu. Lúc trận chiến kia vừa mới kết thúc, ông thậm chí chỉ còn da bọc xương. Hiện tại, nhìn qua sắc mặt ông đã khá hơn, dưới lớp da vàng nhợt cũng đã có chút thịt.

Dù như thế, Snape vẫn trong trạng thái tinh thần vô dụng suốt thời gian dài. Ông trở nên thích ngủ, thường xuyên đắp chăn lông, cầm quyển sách dày nặng, rồi cứ thế ngủ say trong phòng khách, tay đặt trên tay vịn sô pha.

Trước đây, Harry đối với chuyện này rất lo lắng, nhưng pháp sư chữa bệnh đã nói, tất cả vẫn đang tiến triển tốt đẹp.

Ánh mắt Harry chuyển từ khuôn mặt buồn ngủ của Severus đến tay ông.

Quyển sách được đặt trên đầu gối Severus, mà tay phải ông đặt giữa những trang giấy.

Đây là đôi tay của bậc thầy độc dược, vững vàng chính xác.

Đây còn là đôi tay của một pháp sư chiến đấu, linh hoạt vững vàng.

Đôi tay mà Harry tự mình chăm sóc.

Tay của Snape vừa không tinh tế lại khó coi. Những ngón tay với khớp xương rõ ràng, bởi vì gầy ốm mà trên mu bàn tay còn nổi lên những mạch máu màu xanh lá.

Nhưng là...

Harry đem tay của mình, từng chút duỗi đến gần tay của Severus trên quyển sách.

Đôi tay này đã cứu mạng cậu, cũng cứu mạng rất nhiều người, rất nhiều lần, trong đầu Harry cường điệu lên.

Một đôi tay làm cậu không thể ngừng nghĩ đến.

Cậu không thể từ trên đôi tay này rời đi ánh mắt. Một đôi tay không hề đẹp, vậy mà đối với cậu có sức hấp dẫn trí mạng.

Harry vẫn còn nhớ rõ hình dáng vốn có của chúng.

Kẽ móng tay của Snape luôn dính màu vàng, hoặc màu nâu của thảo dược, mới nhìn giống như đã lâu không rửa tay.

Khi đó, Snape ở trong mắt cậu, là một kẻ hèn nhát.

Hiện giờ, do được cậu chăm sóc, đôi tay này đã được sửa sang thật sạch sẽ. Mà mỗi khi bậc thầy độc dược trở về từ phòng thí nghiệm, đôi tay này sẽ lại dính các loại thảo dược, nhưng Harry cũng không hề ngại.

Nếu như vậy, cậu vừa lúc có lý do được nắm đôi tay này lần nữa, đặt trong lòng bàn tay mình rồi cẩn thận rửa sạch cùng chăm sóc.

Tay của Harry không hề thỏa mãn, cậu cong ngón tay gãi gãi lòng bàn tay đối phương.

Bậc thầy độc dược không hề động tĩnh, Harry nghĩ là ông ngủ rồi, ngẩng đầu nhìn về phía ông. Ngay lập tức cậu gặp một đôi mắt đen nhánh, làm cho cậu thiếu chút nữa nghĩ rằng ông dùng Chiết Tâm Trí Thuật.

Thực ra ông không hề dùng, đấy chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.

"Potter?"

Thanh âm của Snape trầm thấp, lộ ra một chút suy yếu.

"Giáo... Giáo sư!" Harry sợ tới mức rút tay ra, nhưng còn chưa thực hiện được thì bàn tay như móng vuốt chim ưng của Snape giống khi bắt được con mồi là không buông ra, gắt gao nắm lấy tay Harry.

"Giáo sư Snape?" Harry nghi hoặc ngẩng đầu nhìn ông, khẽ dò hỏi. Mãi đến độ tuổi có thể nói ra tên họ của ông, thì cậu mới chân chính học được gọi đúng danh hiệu mà ông xứng đáng được gọi.

Snape cau mày nhìn cậu, rồi nhướn mày như những ngày xưa cũ.

"Cậu Potter, đã nhìn thấy vật gì làm mình mê muội sao?"

Nói xong, ông hơi buông lỏng kiềm chế với Harry, rồi lại từ từ cầm lên đôi tay của đứa học sinh ông từng ghét nhất.

Harry đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền cười ngây ngốc.

Cậu biết Snape cho rằng khuôn mặt tươi cười này ngu xuẩn đến cực điểm, nhưng cậu không thể khống chế được biểu cảm của mình.

Snape quả nhiên bắt đầu nhíu mày.

Mà Harry lại không để mình lùi bước.

Potter trẻ tuổi gắt gao nắm lại tay ông.

Cậu cười trả lời: "Thưa ngài, đúng vậy."

"Em mê muội toàn bộ của ngài."

Hết truyện


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC