Nhịp tim sẽ không nói dối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 今天也焦虑的睡不着

~ Nội dung hư cấu, không áp đặt vào thực tế

~ OOC

_____________________________________

Điện thoại đặt trên giường sáng màn hình, không ngừng rung rung đổ chuông. Trùng hợp cứ như đã được lên lịch sẵn, Hàn Gia Lạc vừa mới sấy tóc xong, bước từ phòng tắm ra cũng là lúc chuông dừng.

Nhẩm tính thời gian cũng không còn sớm nữa, Tưởng Thư Đình có lẽ đã trở lại, Hàn Gia Lạc vừa nghĩ vừa bước nhanh đến bên giường.

Không biết bắt đầu từ khi nào Tưởng Thư Đình ra ngoài sẽ chủ động báo cáo thời gian địa điểm, gặp ai, trở về cũng sẽ gọi điện báo trước một tiếng, sau đó vài phút thì tiếng gõ cửa vang lên, gọi mỹ miều là để cho tiện bồi dưỡng tình cảm với đối tác.

Không ngoài dự đoán đúng là giọng của Tưởng Thư Đình gửi đến, chỉ là có hơi khác so với bình thường.

Tưởng Thư Đình gọi tới không ai nghe, ba dòng"Không nhấc máy" liên tiếp nổi bật trên khung chat trắng xóa càng có vẻ hiu quạnh đáng thương.

Hàn Gia Lạc không khỏi phiền não. Người vốn có thói quen mở phim trong lúc tắm lại quên mang điện thoại vào đúng hôm nay.

Màn hình lại bắt đầu tuôn ra một tràng câu chữ không hoàn chỉnh. Nhưng ngược lại thì ý chính không hề khó hiểu, là mấy lời lên án đầy tủi thân.

Hàn Gia Lạc mím môi, càng áy náy hơn. Chỉ là ngón tay chưa kịp ấn gọi lại thì đã có cuộc gọi đến. Vội vàng ấn nghe, giọng Tưởng Thư Đình từ đầu kia truyền lại vừa dài vừa mềm mại nghe có hơi dính người.

"Hàn~Gia~Lạc"

Hàn Gia Lạc hé miệng, người đối diện lại không cho chút cơ hội nào, lời định giải thích cứ như vậy bị cắt đứt.

"Mở cửa"

Bất giác đi về phía cửa, tiếng gõ cửa như cảm ứng được cùng lúc vang lên. 

Tưởng Thư Đình lặp lại một lần nữa trong điện thoại Hàn Gia Lạc mới phục hồi lại tinh thần, ngoài miệng trả lời đang đi mở cửa.

Bị con người đứng không vững bổ nhào vào trong lòng, Hàn Gia Lạc chưa kịp treo nụ cười lên môi đã bị mùi rượu phả vào mặt liền nhíu mày, dùng sức ôm eo Tưởng Thư Đình đỡ em không bị ngã xuống. 

Uống rượu vào không có sức lực gì, người cao hơn dứt khoát đặt trọng tâm lên người có thể dựa vào.

Dùng sức đóng cửa lại rồi vừa dỗ vừa đỡ người kia đến sofa. Tưởng Thư Đình nghiêng người dựa vào chị, với nụ cười trên mặt kia khó có thể không nghi ngờ là em đang giở trò.

"Uống rượu sao còn chạy lung tung một mình? Em không biết là rất nguy hiểm hả?"

Hàn Gia Lạc uống một ngụm nước, lạnh mặt có chút trách cứ, nhưng lời vừa nói ra thì lại hối hận. Quả nhiên, người ngồi trên sofa ngây người một lúc rồi ngoan ngoãn giải thích.

"Không có chạy lung tung, các chị ấy đưa em đến cửa rồi mới đi."

Sau đó thì bắt đầu lên án, vừa nói nước mắt đã lăn dài trên gò má.

"Chị không trả lời tin nhắn của em, em muốn chị đến đón em chị cũng không để ý, gọi điện thoại chị cũng không nghe."

"Bây giờ còn hung dữ với em!"

Tưởng Thư Đình hẳn là một người ít khi khóc, ít nhất cho đến hiện tại thì đây là lần đầu tiên Hàn Gia Lạc nhìn thấy. Hiếm thấy mà luống cuống, vội vàng lau nước mắt cho em.

"Ý chị không phải như thế, chị lo em gặp nguy hiểm, lúc đó chị đang tắm."

Nghĩ lại thấy hơi cứng nhắc, Tưởng Thư Đình biết thói quen lúc tắm của mình, nên bổ sung thêm

"Hôm nay quên mang điện thoại vào phòng tắm."

Không biết cái người bị rượu làm tê liệt đầu óc kia có hiểu không mà không thấy nói tiếp nữa, chỉ nhìn thẳng vào mắt Hàn Gia Lạc.

"Hàn Gia Lạc, chị có thích em không?"

"Em thích chị nhiều lắm đó~ Chị làm bạn gái em có được không?"

Trước đó Hàn Gia Lạc chưa từng nghĩ tới trường hợp tình cảm giữa hai người sẽ biến chất. Chỉ là... nhịp tim sẽ không nói dối.

Hàn Gia Lạc vỗ vỗ ngực cảm nhận trái tim như đang muốn nhảy ra ngoài, ma xui quỷ khiến mà "Được."

___________

Ngày hôm sau mở mắt ra bên cạnh đã không còn bóng dáng của Tưởng Thư Đình. Đưa tay thăm dò chỗ trống đã không còn dấu vết đã từng ngủ, bất kể là nhiệt độ cơ thể hay là vết lún xuống.

Mở điện thoại ra, lịch sử trò chuyện với Tưởng Thư Đình vẫn dừng lại ở cuộc điện thoại chỉ cách  có một cánh cửa đêm qua, không có gì mới.

Hàn Gia Lạc không nói rõ được là có tâm trạng gì, chỉ vô cớ cảm thấy có chút buồn bực. Trong lòng bắt đầu tính toán khả năng Tưởng Thư Đình sẽ đổi ý. Dù sao thì ngày đầu tiên bên nhau đã không thấy bóng dáng của bạn gái đâu quả thực không phải dấu hiệu tốt.

Hừm, lý do đổi ý có lẽ là say rượu nói nhảm hoặc quên mất rồi.

Tiếng mở cửa đột ngột vang lên trong căn phòng trống trải thành công kéo Hàn Gia Lạc ra khỏi đống suy nghĩ hỗn loạn trong thế giới nhỏ của mình.

"Dậy rồi? Vừa đúng lúc ăn cơm. Người giao hàng mới đến vừa gọi cho em, kết quả em xuống lầu rồi còn anh ấy đi lòng vòng không tìm được đường làm em phải đợi rõ lâu."

Tưởng Thư Đình giống như chỉ nghĩ rằng Hàn Gia Lạc vừa thức dậy còn đang mơ màng buồn ngủ, đặt đồ ăn trong tay lên bàn rồi lải nhải một hơi. Sắp xếp xong xuôi tất cả rồi mới nắm lấy tay Hàn Gia Lạc giục chị đi đánh răng rửa mặt.

Hàn Gia Lạc bình tĩnh đem mọi thứ thu vào tầm mắt, trong đầu đưa ra nhận định sơ lược: biểu cảm bình thường, ngữ khí bình thường, hành động bình thường.

Thầm thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, cảm giác khủng hoảng cuối cùng cũng được loại bỏ. Tâm trạng Hàn Gia Lạc lúc này cũng tốt lên, mỉm cười:

"Sao lại dậy sớm thế?"

Tưởng Thư Đình nhân lúc Hàn Gia Lạc đang lười biếng cúi người bế chị lên tỏ vẻ đắc ý, nhìn được ra là tâm trạng rất tốt.

"Em cũng không biết tại sao lại tỉnh sớm như vậy nữa. Nhưng nhớ đến việc chị đồng ý làm bạn gái em thì cũng không ngủ lại được nên xuống dưới chuẩn bị bữa sáng cho bạn gái luôn."

"Bữa sáng?"

Hàn Gia Lạc tươi cười hỏi ngược lại. Nói là bữa sáng nhưng kim giờ đã vượt qua 10, đang tiến về 11 rồi.

Việc ăn sáng có thể gọi là bữa trưa này kết thúc khi Tưởng Thư Đình ngáp một cái. Rõ ràng tửu lượng không tốt lại hưng phấn dậy sớm như vậy. Cơn buồn ngủ đến muộn khiến Tưởng Thư Đình từ bỏ nghi thức cảm còn chưa kịp thành hình, nhanh chóng bước vào mộng đẹp.

Trong đầu của người thường xuyên bị trêu chọc là mạng 2G bỗng dưng nảy ra một câu tuổi trẻ thật tốt, nằm xuống là ngủ. 

Nhìn chiếc niên hạ kia một lúc, cảm thấy không nên ở đây quấy rầy giấc ngủ của Tưởng Thư Đình, Hàn Gia Lạc đứng dậy chắp tay ra sau lưng như các cụ chuẩn bị ra ngoài đi dạo.

Hàn Gia Lạc mơ mơ hồ hồ nhận được rất nhiều lời trêu chọc hoặc chúc phúc không dứt suốt dọc đường, cuối cùng không nhịn được nữa quay người muốn trốn về phòng thì bị Lưu Thù Hiền gọi lại.

Nhìn cái vẻ mặt thiếu đánh của Lưu Thù Hiền, không cần nghĩ cũng biết định làm cái gì. Hàn Gia Lạc hít sâu một hơi, không cho chị ấy cơ hội, hơi bất đắc dĩ hỏi trước:

"Sao lại như thế, nhanh như vậy đều biết hết rồi?"

Lưu Thù Hiền giả vờ hắng giọng.

"Chị hỏi Tiểu Đề sao hôm nay dậy sớm thế."

"Em ấy lại hỏi sao chị biết em với Hàn Gia Lạc ở bên nhau rồi."

Nói xong còn vung vung tay, ngụ ý bảo này còn lan truyền không nhanh hả? Tiểu lão công 02 nhà em tự tung ra đấy.

Vẻ bất lực trên mặt Hàn Gia Lạc càng sâu nhưng khóe miệng lại không kéo xuống được. Vội vàng đối phó một câu rồi lướt qua Lưu Thù Hiền đi về phía phòng.

Lưu Thù Hiền nhất quyết không bỏ qua, đi theo phía sau Hàn Gia Lạc.

"Em nghĩ gì thế? Trông Tiểu Đề đâu có giống kiểu mà em thích đâu?"

Hàn Gia Lạc dừng bước, cười như không cười nhìn Lưu Thù Hiền đang cắn răng chịu đựng vì dừng đột ngột mà đâm vào phía sau:

"Em cũng cảm thấy không giống."

Biểu cảm của Lưu Thù Hiền hơi sững sờ, có lẽ không ngờ đến câu hỏi chỉ mang tính trêu ghẹo hóng hớt là chính lại nhận được câu trả lời khẳng định của Hàn Gia Lạc.

"Vậy em còn đồng ý với em ấy?"

Hàn Gia Lạc tiếp tục tiến hai bước rồi lùi lại, mỉm cười trả lời câu hỏi đầu tiên.

"Nhưng mà em ấy sau khi uống rượu thì hai mắt sẽ sáng lên nói thích em đó nha."

Không đợi Lưu Thù Hiền kịp phản ứng lại, vẻ mặt Hàn Gia Lạc đã trở nên nghiêm túc.

"Lão Lưu, nhịp tim sẽ không nói dối."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net