Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


23.

Bất quá mắt của nàng ấy thật là đẹp.

24.

"Cha Triết mẹ Ki con về rồi! A, người đâu" Từ Tử Hiên nhanh bơi về muốn cùng Ngô Triết Hàm và Hứa Giai Kỳ chia sẻ cảm giác vi diệu này, lại phát hiện hai người bọn họ không thấy đâu.

"Lại chạy tới nơi nào gọi là thế giới hai người nữa rồi, lại mặc kệ ta, ủy khuất" Nàng ngồi xổm trên mặt đất, vẽ mấy vòng tròn, một lúc sau "Vào nội quan chơi".

25.

"Hức ~" Thân ảnh Từ Tử Hiên xuất hiện trong từng quán ăn, không bao lâu liền đem bụng lấp đầy, nàng ung dung tản bộ trên phố.

"Ấy, đây không phải là Tam thái tử của Đông Hải Long Cung sao"

Từ Tử Hiên dừng bước.

"Phải không đó?"

"Đúng mà, chính là nàng ấy, ta trước kia đã từng được diện kiến qua"

"Một tháng trước nàng ấy cùng Na Tra..."

"Suỵt! Nói nhỏ một chút, cẩn thận bị nghe thấy!"

"Thanh tú như thế không thể lại cùng Na Tra có thù"

"Các ngươi cũng đâu biết nàng ấy khi nổi giận sẽ biến thành dạng gì!"

Đám đông vây xem líu ríu sau lưng Từ Tử Hiên, dần dần đã tụ thành nửa vòng tròn.

26.

A, nhàm chán, các ngươi nói giống như mình đã biết rõ mọi chuyện lắm vậy, phàm nhân đều coi thần tiên như người bình thường, lỗ tai của bổn công tử nhìn vậy thôi chứ thật ra rất tốt.

Từ Tử Hiên liếc mắt, tiếp tục lộ trình của mình.

Đám đông vây xem đem sự kiện một tháng trước càng tô càng đen, Từ Tử Hiên đều nghe thấy hết, nàng bị chọc tức đến thiếu chút nữa là đem chén gỗ trong tay bóp nát.

Trước mắt xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.

Y phục màu đỏ... Na Bảo Nhi?

27.

Vạn Lệ Na bị âm thanh ồn ào ngoài cửa sổ đánh thức.

Vừa định nhiều chuyện một chút xem có gì thú vị lại nghe được ba chữ ngoài dự tính.

Từ Tử Hiên.

Vạn Lệ Na vội vội vàng vàng mặc quần áo tử tế đi ra ngoài.

Đồ Rồng đầu đần này, làm gì cũng được sao nhất định phải một mình đến đây.

Rồng đều ngu xuẩn như thế.

Đi không bao xa, nàng đã nhìn thấy Từ Tử Hiên cùng đám đông vây sau lưng nàng ấy ở một quán ăn bên đường.

"Á! Ngươi nhìn kìa không phải là Na Tra sao!"

"Ố, là thật!"

"Các nàng sẽ không ở chỗ này đánh nhau đấy chứ?"

"Hẳn là sẽ không đâu..."

"Nhưng mà Rồng có thể bỏ qua cho người phạm phải cấm kỵ sao?"

Vạn Lệ Na nhíu nhíu mày, ánh mắt lạnh thấu xương đảo qua đám người phía sau Từ Tử Hiên.

Ai nói cho các ngươi biết truyền thuyết nhất định là sự thật.

Đón ánh mắt của mọi người, Vạn Lệ Na bắt lấy tay của Từ Tử Hiên.

"Ngươi đi theo ta"

28.

Mắt thấy đã rời khỏi chỗ đông người, Vạn Lệ Na mới bước chậm lại.

"Na Bảo Nhi?"

“Gì?" Ánh mắt vẫn như cũ cảnh giác liếc nhìn xung quanh.

"Ngươi không định thả tay ta ra sao?" Từ Tử Hiên muốn cười.

Vạn Lệ Na quay đầu lại nhìn hai người tay nắm chặt lấy bàn tay, vừa định buông ra thì nghe được Từ Tử Hiên nói.

"Cứ nắm vậy đi, tay Bảo Nhi của ta nắm rất dễ chịu"

"Ai là Bảo Nhi của ngươi"

"Đương nhiên là Na ~ Bảo Nhi ~ ta yêu nhất ~ rồi ~"

"Ngươi có phải đang ngứa da không?"

"Úi úi úi ta sai rồi ta sai rồi Bảo Nhi ngươi đừng cầm Càn Khôn Quyển đánh ta, rất đau đó"

"Để ngươi được một tấc ngươi lại muốn tiến thêm một thước"

"Ngươi rõ ràng đỏ mặt rồi! Ngạo kiều! Ấy đau đau đau đau đau ngươi tại sao còn đem cả Hỗn Thiên Lăng lấy ra!"

"Để quấn lấy Càn Khôn Quyển đánh cho hả giận"

29.

"Nana?"

Nghe được thanh âm quen thuộc Vạn Lệ Na sững sờ, lập tức dừng động tác.

Từ Tử Hiên cũng dừng theo.

Phùng Tân Đóa và Vạn Lệ Na bốn mắt nhìn nhau.

Từ Tử Hiên cảm nhận được một tia sợ hãi.

30.

Ở cửa nhà mình liếc mắt đưa tình, à không đúng, cãi nhau ầm ĩ bị phát hiện.

Thật là một chuyện xấu hổ.

Càng tệ hơn nữa là.

Ngay lúc này đây, Vạn Lệ Na cực kỳ muốn dùng Hỗn Thiên Lăng siết chết Từ Tử Hiên.

"Chào nhạc mẫu!" Từ Tử Hiên đã nói như vậy.

31.

Phùng Tân Đóa một ngụm lão huyết phun trên mặt đất.

32.

"Bảo Nhi ta sai rồi! Mau thả ta xuống!" Từ Tử Hiên bị treo ngược trên thanh ngang cột nhà, mặt đỏ lên.

"Để ngươi lại nói bậy" Vạn Lệ Na mặt lạnh lùng, đứng khoanh tay nhìn nàng ấy.

Ở một bên, Phùng Tân Đóa đang nép vào trong ngực Lục Đình run lẩy bẩy.

Không nghĩ tới nhi tử lại có thể đáng sợ như vậy.

33.

Chạng vạng tối, Từ Tử Hiên được Vạn Lệ Na giữ lại ăn cơm.

Lần đầu tiên được tiếp đãi nồng hậu Từ Tử Hiên có chút xấu hổ.

Đương nhiên, lúc đối diện Phùng Tân Đóa cùng Lục Đình tú ân ái lại càng xấu hổ.

Nàng yên lặng che hai mắt.

"Không sao đâu" Vạn Lệ Na vừa ăn vừa nói "Nhìn ta, quen rồi thì sẽ ổn thôi"

Ừm, xoay người sang chỗ khác cũng là một cách tốt.

34.

Sáng hôm sau, Vạn Lệ Na như thường lệ đến bờ biển.

Chẳng qua là cùng Từ Tử Hiên phơi nắng.

Nàng còn lôi kéo Từ Tử Hiên ra đường đi lung tung.

Mọi người vây xem từ hoài nghi hai người có đánh nhau hay không biến thành hoài nghi hai người có phải đang nói chuyện yêu đương hay không.

Dù sao thì hai người bọn họ thường ngày thật sự là quá dính nhau rồi.

Một bên tình thoại dạt dào.

Một bên ngạo kiều không nói.

Đám đông vây xem ồn ào nói lúc trước giả bộ như mình bị mù mới cho rằng hai nàng không hiểu thế nào là hận thù, bây giờ nhìn hai nàng cùng dạo phố thì mắt đã muốn mù thật rồi.

35.

Không biết hận thù là cái gì? Có ăn được không?

36.

"Bảo Nhi"

"Hử?"

"Ngươi có yêu ta không"

"Yêu"

"Thật hả?"

"Xạo đó"

"Không sao ta yêu ngươi"

"A ~ Từ Tử Hiên ngươi thật sự không được, quá dính người"

"Nhưng mà Nana à, ngươi tại sao không chịu gọi ta bằng biệt danh"

"Lạc Lạc?"

"Ha, ta biết ngươi yêu ta mà"

"Đây là kiểu suy luận quỷ gì"

"Nhìn ngươi kìa, mặt đỏ rần còn nói không yêu ta, thân thể so miệng thành thật hơn nhiều ~ Á ui Bảo Nhi tại sao lại đánh ta, không phải đã nói sẽ không lấy Càn Khôn Quyển đánh ta nữa sao??? Rất rất đau đó!!"

"Lần sau sẽ rút gân lột da"

"Ta chọn Càn Khôn Quyển"

Hai người ồn ào nhốn nhào, đứng dưới ánh hoàng hôn bóng của họ trải thật dài, tròng mắt màu xanh lam kết hợp cùng ánh sáng màu hổ phách rực rỡ lại càng thêm trong suốt và tinh khiết.

〔End.〕

======

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net