[Mã Lộc] Nếu như đây chính là tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Đình và Phùng Tân Đoá là bạn cùng phòng 7 năm, 7 năm bên nhau cuối cùng đổi lại là một lời từ biệt không hẹn ngày gặp lại.

Lục Đình tính tình ngay thẳng, rất ghét ai nói dối vậy mà Phùng Tân Đoá lại phạm phải vào điều cấm kị của Lục Đình.

Vốn hai người họ có thể bình bình an an mà ở bên nhau nhưng mà cuộc sống luôn không giống như ta suy nghĩ, cuối cùng lần cãi vả này không phải là Lục Đình bỏ nhà đi nữa mà đổi lại là Phùng Tân Đoá kéo vali rời đi.

Phùng Tân Đoá rời đi căn phòng vốn từng rất quen thuộc, bỏ lại một mình Lục Đình cùng Natto, bỏ lại nơi từng gọi là nhà của cô.

Lúc Đình lúc đó không nói gì, cũng không ngăn cản Phùng Tân Đoá rời đi. Cô chỉ âm thầm mà thu dọn hết tất cả những gì liên quan đến người kia, nhưng Lục Đình vẫn không nở bỏ chúng, cô âm thầm cất tất cả mọi thứ vào một góc, mãi mãi đóng chật lại không bao giờ mở ra.

Sau đó Lục Đình cũng chuyển ra ngoài ở, chỉ khi có tập luyện cô mới ở lại 320 thôi. Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy một Lục Đình cứng rắn nhưng không ai biết rằng mỗi đêm Lục Đình sẽ lấy rượu làm bạn, sẽ bầu bạn cùng với cô đơn, cô sẽ tự gặm nhắm nỗi buồn của bản thân, đôi lúc sẽ khóc đến khàn giọng.

Một tình yêu vốn cứ ngỡ là thiên trường địa cửu, vốn cứ ngỡ trăm năm vẫn sẽ ở bên nhau nhưng mà lại bị phá vỡ như thế.

"Lục Đình, là mình có lỗi với cậu, là mình phản bội lại lời hứa của chúng ta, xin lỗi"

Đêm hôm đó trong miệng Phùng Tân Đoá chỉ toàn là hai từ xin lỗi, nhưng mà Lục Đình lại rất bình tĩnh, cô không nói gì hết chỉ im lặng chìm vào không gian của bản thân. Sau đó Lục Đình nói, giọng cô vẫn nhẹ nhàng không một chút gợn sóng, có lẽ là đã quá mệt mỏi với mấy cuộc cãi vả vô ích này rồi và cũng có thể là đã quá mệt mỏi với mối tình này rồi.

"Phùng Tân Đoá, cậu không sai. Ai mà chẳng muốn có một tình yêu kiên định được xã hội chấp nhận chứ. Tôi thông cảm cho cậu, chỉ là tôi thật vẫn chưa chấp nhận được sự thật này mà thôi" 

"Đại ca, cậu..." Phùng Tân Đoá nắm tay Lục Đình nói

"Tôi không sao, tôi ra ngoài một chút, cậu ngủ sớm đi" Lục Đình lạnh lùng gạt tay Phùng Tân Đoá ra rồi quay lưng lấy áo khoát cùng điện thoại và ví tiền rời đi.

"Phùng Tân Đoá, tôi thật sự rất thất vọng về cậu, cậu đã phản bội lại lời hứa của tôi và cậu rồi, chiếc nhẫn này tôi trả lại cho cậu, chúc cậu hạnh phúc" 

Trước khi rời đi, Lục Đình quay lại nhìn Phùng Tân Đoá lạnh lùng nói, còn không quên tháo chiếc nhẫn trên ngón tay giữa ra để lên trên bàn.

Tối hôm đó Lục Đình ở phòng Tôn Nhuế uống rượu, Khổng Tiếu Ngâm được mệnh danh là thần rượu cũng phải chịu thua với Lục Đình, chỉ còn Mạc Hàn là còn gắng gượng được một chút.

Một tháng sau đó Phùng Tân Đoá kéo vali rời khỏi trung tâm, rời khỏi 320, rời khỏi nơi cô đã sinh sống gần 7 năm qua.

Lục Đình vẫn bình thản mà tiếp nhận cuộc sống một mình sau 7 năm có ai kia bầu bạn, chỉ là Lục Đình có lẻ đã mệt mỏi với cuộc sống tiểu thần tượng này rồi, nguyên N năm đó đã không còn, tất cả mọi người từng người từng người rời đi, cuối cùng chỉ còn lại một Lục Đình cô đơn cùng một Trương Vũ Hâm mang trách nhiệm người đội trưởng trên lưng.

Lời nói đùa của Trương Vũ Hâm hôm công diễn sinh nhật không ngờ lại trở thành hiện thực, Triệu Việt đã có thể cất cánh bay xa rồi, mọi người đều có cuộc sống của riêng bản thân, lâu lâu thì tập hợp cùng nhau ăn uống vui đùa một bữa.

"Trương Vũ Hâm, vài tháng sau chị tốt nghiệp, N đội chị giao lại cho em, nhất định phải dẫn dắt thật tốt, bởi vì đây là thanh xuân của chị, là mái nhà của chị..." Lục Đình vừa uống bia vừa nói

"Đại ca, chị yên tâm, em nhất định sẽ dẫn dắt Ân Thỏ thật tốt, chờ một ngày chị quay lại" Trương Vũ Hâm cũng có chút say nên nói có hơi chậm

"Đã biết, chị nhất định sẽ quay về xem mà...cạn ly nào" 

"Đại ca, cạn ly..."

Không biết bản thân đã uống bao lâu, Lục Đình chỉ biết cô cùng Trương Vũ Hâm nói rất nhiều điều, từ dưới đất đến trên trời đều nói.

"Đại ca, mới đó mà chị sắp tốt nghiệp rồi, còn lại mình em biết phải làm sao đây? Mọi người đi hết rồi, em phải làm sao đây?" Trương Vũ Hâm lớn tiếng khóc

"Tên nhóc này, em lớn rồi đó, bớt khóc lóc đi, xấu chết đi được" Lục Đình miệng oán trách nhưng vẫn không đẩy cái tên dựa vai mình khóc kia

"Đại ca, em nhớ bọn họ" Trương Vũ Hâm vẫn khóc nói

"Cốc" "Cốc" "Cốc"

Đang định trả lời Trương Vũ Hâm thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, hiện tại đã gầm 10h đêm rồi mà ai còn gõ cửa phòng cô nữa.

Lục Đình lom khom đứng dậy, cố trấn tĩnh bản thân ra mở cửa xem ai tìm cô.

"Đại ca, Mã lão sư bảo chị mai đến gặp cô ấy, hình như là về lễ tốt nghiệp của chị" Là Viên Nhất Kỳ đến để chuyển lời dùm Mã lão sư.

À mà tên nhóc đó xui quá đến ngay lúc cô cùng Trương Vũ Hâm đang uống rượu, thế là Viên Nhất Kỳ bị Lục Đình kéo vào uống cùng.

Vốn tửu lượng Viên Nhất Kỳ thấp nên mới mấy lon đã say đến độ nói chuyện chữ được chữ không, Trương Vũ Hâm thấy vậy liền nổi máu nhiều chuyện, hỏi mấy câu mà được cho là cấm kị của nhà H đội kia.

"Viên Nhất Kỳ, một lát Thẩm Mộng Dao có đến đón em không?" Trương Vũ Hâm nói thẳng ra tên chính chủ.

"Hả? Dao Dao? Chị ấy đến làm gì?" Viên Nhất Kỳ gương mặt ngây thơ trả lời

"Đại ca, chị thấy...Dao....Dao rất xinh đẹp phải không? Em thật muốn theo đuổi em ấy" Trương Vũ Hâm nói thêm

"Em cùng Dao Dao là đội trưởng, tương lai còn nhiều cơ hội gặp mặt, tình cảm chắc chắn sẽ có, chị ủng hộ em theo đuổi Thẩm Mộng Dao đó Trương Vũ Hâm" Lục Đình cũng ham vui

"Thế Trương Di thì sao? Chị ấy cùng tiểu phân đội với em, làm như thế không tốt lắm Trương Vũ Hâm" Viên Nhất Kỳ cũng coi như là còn tỉnh táo mà KY lại Trương Vũ Hâm

"Haha...Trương Vũ Hâm, cười chết chế rồi" Lục Đình vui sướng khi gương mặt Trương Vũ Hâm đen lại khi nghe đến tên Trương Di.

Trương Vũ Hâm bên đây oán trách Viên Nhất Kỳ say đến hồ ngôn loạn ngữ, Trương Vũ Hâm tức mà không dám nói, mà Lục Đình ngồi bên cạnh cười đến chảy nước mắt.

"Trương Vũ Hâm cưng mau về mà dỗ dành lão bà của mình đi, đừng có trẻ con mà ngày nào cũng cãi nhau với em ấy" Lục Đình đỡ Trương Vũ Hâm dậy sau đó là thẳng chân đá ai kia quay về phòng dỗ dành lão bà của mình.

Lúc đóng cửa đang tính lấy điện thoại gọi cho Thẩm Mộng Dao đón tên nhóc kia về thì có ai đó gõ cửa, vốn tưởng là Trương Vũ Hâm quay lại nên lúc mở của Lục Đình có chút hung dữ doạ cho cái vị đứng ngoài cửa kia một phen.

"Đại ca...em..." Thẩm Mộng Dao có chút sợ nói

"Là em à Dao Dao, lúc nảy chị tưởng là Trương Vũ Hâm nên có chút thô lỗ, mong em thứ lỗi" Lục Đình mỉm cười nói

"Dạ không sao, cho em hỏi Kỳ Kỳ có trong phòng chị không?" Thẩm Mộng Dao cười ôn nhu hỏi

"Có, lúc nảy em ấy đến báo cho chị việc Mã lão sư dặn bị Trương Vũ Hâm kéo vào uống cùng, hiện tại em ấy đang ngủ, em vào đi" Lục Đình nhanh chóng đùn đẩy trách nhiệm qua cho Trương Vũ Hâm.

"Dạ.." Thẩm Mộng Dao nhanh chân bước vào phòng

"Kỳ Kỳ, về thôi" Thẩm Mộng Dao ôn nhu nói nhỏ vào tai Viên Nhất Kỳ

"Dao Dao? Về á?" Viên Nhất Kỳ khi say rất là ra dáng một muội muội khả ái làm cho Lục Đình bên cạnh không nhịn được mà cười

"Mau đưa em ấy về đi, cho tụi chị xin lỗi, biết em ấy mệt vì tập công diễn mới còn kéo em ấy uống đến say như thế này" Lục Đình có chút tự trách nên nói lời xin lỗi

"Dạ không sao, em ấy dạo này hay mất ngủ, vừa hay say thế này có thể ngủ một giấc ngon, vậy em về trước, chị cũng nên ngủ sớm" Thẩm Mộng Dao vẫn ôn nhu mà trả lời, kèm theo đó là hành động nhẹ nhàng để Viên Nhất Kỳ dựa vào người mình.

"Được, hai đứa ngủ ngon" Lục Đình mở cửa dùm Thẩm Mộng Dao, nhìn cặp tình nhân kia đi cô không khỏi ngưỡng mộ. Nhưng một giây sau đó Lục Đình nhanh chóng lắc đầu rồi đóng cửa phòng.

"Sao sao thấy em diễn tốt không?" Lục Đình vừa đóng cửa phòng là Viên Nhất Kỳ mở mắt thẳng lưng cười nói

"Quá tốt luôn đó" Thẩm Mộng Dao vẫn để tay ôm eo Viên Nhất Kỳ

"Nếu không hiện tại làm sao mà về phòng được" Viên Nhất Kỳ tự đắc, vòng tay lên cổ Thẩm Mộng Dao kéo cô đến gần mình, không quên hôn lên má cô một cái.

Chuyện là Viên Nhất Kỳ biết bản thân thế nào cũng bị ép uống đến bất tỉnh nhân sự, cho nên cô nhanh chóng nhắn tin gọi Thẩm Mộng Dao qua giải cứu, sau đó là giả bộ say để tránh mấy cái lon bia của Lục Đình cùng Trương Vũ Hâm.

"Nhưng mà Đại ca chị ấy?" Thẩm Mộng Dao có chút lo lắng cho Lục Đình

"Thẩm Mộng Dao, chị còn ôm em đấy, vậy mà lại nghĩ đến nữ nhân khác, em thật khổ mà" Viên Nhất Kỳ thấy Thẩm Mộng Dao nhíu mày nên nói vài lời chọc cô vui.

"Là chị sai được chưa? Quỷ hẹp hòi" Nhìn vẻ mặt buồn giả trân của Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao bất lực cười cười, vẫn là hôn lên má Viên Nhất Kỳ một cái để tên nhóc kia bớt cau có.

Hai người vừa đi vừa đùa giỡn cứ ngỡ sẽ không có ai nhìn thấy mà không biết rằng có hai con người vừa ra ngoài về đã nhìn thấy hết tất cả. Cái tư thế Thẩm Mộng Dao ôm eo Viên Nhất Kỳ còn Viên Nhất Kỳ thì vòng tay ôm bả vai Thẩm Mộng Dao cùng với việc hai người khoát chung một cái áo khoát đúng là gây chú ý mà.

Tưởng Thư Đình cùng Lý Giai Ân đi ăn khuya về bắt gặp cảnh ngàn năm có một này nhanh chóng lấy điện thoại chụp lại, sau đó âm thầm lặng lẽ chùn về phòng mới dám kích động la lên. Mà không chỉ là có cặp đôi Thư Phu Giai nhìn thấy mà toàn thể phòng ở dọc hàng lang đều nhìn thấy.

Cũng biết cách âm phòng ở không tốt mà giọng của Viên Nhất Kỳ hơi lớn nên mấy cái vị tiểu thần tượng kia đều âm thầm mở cửa hé mắt mà nhìn, tối hôm đó cả cái dãy lầu đều hưng phấn đến lạ kì. 

Câu cửa miệng đều là "Hắc Miêu sống dậy rồi", "Hắc Miêu phục hôn rồi bà con ơi"

Chỉ có một mình Lục Đình là chìm đắm vào giấc mơ hạnh phúc của bản thân cô, trong mơ cô nhìn thấy bản thân cùng Phùng Tân Đoá tay trong tay cùng bước vào lễ đường, cùng trao cho nhau những câu hẹn ước, cùng nhau làm rất nhiều việc.

Lễ tốt nghiệp của Lục Đình được tổ chức ở tại nhà hát, nơi đã gắn liền với cô suốt 8 năm qua, hôm đó gen 1 đều có mặt, và một số hậu bối thân quen của Lục Đình cũng đến. Trương Vũ Hâm khóc đến sưng cả hai mắt, đến khi Lục Đình an ủi thì mới ngừng khóc.

Đâu đó tại một căn phòng nhỏ có một người con gái âm thầm vừa khóc vừa xem livetream của Lục Đình vừa khóc, miệng nói liên tục hai từ "xin lỗi"

"Cảm ơn và tạm biệt mọi người"

Cuối buổi Lục Đình cuối đầu 90 độ để cảm ơn đến người hâm mộ, những người đã đồng hành và tiếp thêm nghị lực cho cô, những người đã yêu thương cũng như đã làm chỗ dựa vững chắc trong suốt 8 năm qua cho cô.

"Tạm biệt Phùng Tân Đoá" 

"Mình yêu cậu, đồ ngốc"

Lục Đình nói thầm trong miệng, miệng mỉm cười nhưng nước mắt lại rơi. Nụ cười nhẹ nhàng vì đã được tự do còn nước mắt là khóc cho nhưng luyến tiếc cũng tiếc nuối.

"Tạm biệt thanh xuân" Lục Đình hết lớn với người hâm mộ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net