Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Ngữ Cách trước nay cho rằng người ngoài hành tinh, linh hồn hay ma quỷ đều không khác biệt mấy, cho dù có, nó cũng chỉ xuất hiện sau bóng tối.

Thời điểm thư viện trường học không có ai bị Lạc Lạc bị mắt đến trong góc, kiến ​​thức hạn hẹp của nàng đồng thời được mở rộng và bốc hơi.

Ở trong lòng bàn tay Lạc Lạc, ngoài cửa sổ u ám sắc trời huyễn biến thành phồn thịnh tinh quang, góc yên tĩnh thay đổi dần thành không gian vũ trụ, thần bí thậm chí con trống trải làm cho người ta cực kì sợ hãi, vừa mới bắt đầu còn cho rằng phi thuyền chỉ là ngôi sao, hoặc bên trong ngôi sao bay có một hành tinh, khi nó càng ngày càng gần, nhìn giống như một cái bánh nướng Sơn Đông to lớn, nàng mới phát hiện đây không phải là sản vật tự nhiên.

Nàng theo bản năng đi đến kéo áo Lạc Lạc đứng phía sau, lại sờ soạng một mảnh hư không.

"Bánh nướng" càng ngày càng gần, muốn tránh, lại bởi vì mất phương vị cảm giác cùng sức lực mà không thể lui.

"Đừng sợ"

Là giọng nói của Lạc Lạc, cùng vật thể bay kia phát ra ánh sáng vàng nhạt, ấm áp mà tĩnh mịch.

Nhìn như không có lối vào, phân chia thành một vòng cung hoàn hảo, lối vào có màu đen, cũng không có một dấu vết ánh sáng nào trong tưởng tượng.

"Tới đi, đừng sợ"

Lần thứ ba chớp mắt bị ai điều chỉnh thành slow motion, thời điểm mở ra, dụng cụ lấp lóe kim loại trong khoang thuyền hướng mình chậm rãi đi tới, chính là trong phảng phất trí nhớ kiếp trước, trong nơi hẻo lánh thư viện từ phía sau nhẹ nhàng che con mắt người kia......

......

Khi cái ôm lạnh buốt ẩm ướt của Ngô Triết Hàm được sưởi ấm bởi nhiệt độ của hai người, Hứa Giai Kỳ phát hiện mình ôm đối phương cường độ lớn hơn một chút, nàng buông tay ra, ngẩng đầu, đôi mắt trìu mến của nàng ngại ngùng và bối rối.

"Đáng ghét, nên đối mặt luôn phải đối mặt, nên làm luôn phải làm nha."

Nhưng mà, trong lòng người cũng không nghe được tiếng lòng của nàng, đôi môi run rẩy kia trước sau không có chờ tới một hôn.

Cái người toàn thân là nước rùng mình một cái "Có thuốc trị cảm không? Mắc mưa, đầu bắt đầu nhức."

Hứa Giai Kỳ tự mình cắn phải môi dưới đau nhức, "Có!"

Ngô Triết Hàm tắm đến một thân bốc khói, quấn lấy áo choàng tắm ra ngoài mặc áo ngủ.

Hứa Giai Kỳ ở trên ghế sô pha hai chân bắt chéo lắc đầu, "Không có cách nào, tôi chỉ có một bộ đồ ngủ đang mặc trên người thôi hà"

"Nếu cái này được giặt thì sao?"

"Tôi không mặc nó đâu!"

"Vậy cô chọn đi ! Hoặc là cô không mặc, hoặc là tôi không mặc"

"Ai nói với cô hôm nay tôi ngủ ở nơi này?"

"Oh."

Ngô Triết Hàm quay lại tìm quần áo ướt mà nàng vừa cởi ra, đai lưng áo choàng tắm bị nắm lại, bả vai bên cạnh toàn bộ bị lộ ra, Hứa Giai Kỳ thả tay so với nàng kéo còn nhanh hơn, xoay người lại và lao vào phòng ngủ.

"Thì.... Lấy một cái áo thun cho cô làm áo ngủ mặc a"

"Hừ, chính mình nói cô làm không làm?"

Mới vừa kéo áo choàng tắm, ngay sau đó hắt hơi một cái

Hứa Giai Kỳ cầm áo thun đi ra một tay che miệng lại, "Thật bị cảm? Cũng đừng lây cho tôi a!"

"Được rồi"

Quay người, lần này đai lưng bị tóm chắc chắn, cẩn thận đưa áo thun nhét vào trong tay.

Chiếc áo thun in hình chú heo peggy màu hồng nhạt, dưới vị khách có đôi chân dài một đường tắt đèn đi đến phòng ngủ, đóng cửa, thời điểm dưới ánh đén ngủ hướng mình đi tới giường, ngồi ở trên giường làm bộ chơi điện thoại Hứa Giai Kỳ tay run đến trên màn hình một chữ đều thấy không rõ.

Cảnh tượng như vậy, hai người ban đêm, sẽ, như vậy, trở thành thường ngày sao?

Điện thoại di động không chút lưu tình nào từ ngón tay rút ra, đèn ngủ "Phách" một tiếng bị đóng lại.

"Cô, làm gì?"

"Làm sao? Sợ a?"

Con mắt còn chưa thích ứng trong bóng tối, trên đầu thanh âm trước nay chưa từng có ôn nhu.

"Tôi, tôi sợ cái gì? Còn sớm mà, ngủ không được."

"Mười một giờ đêm, cô ngày mai không đi làm sao?"

"Có a"

"Vậy còn không mau ngủ"

"Tôi, tôi muốn ngủ bên ngoài"

Giường trùn xuống, hai chân bị người vượt qua, một cái bóng đen ngã vào bên cạnh.

Tim đập như sấm trung đẳng nửa phút, lại không có nửa chút động tĩnh.

Bật đèn ngủ ngôi sao pha lê lên, đúng là đưa lưng về phía mình

"Cô, đúng thật là, lại đây ngủ ah?"

"Hừ, bằng không cô muốn làm sao?"

"......"

"Tôi là bị cảm thật, không muốn truyền cho cô, ngủ đi."

"......"

"Nè, nè, Hứa Giai Kỳ!"

"Cái gì."

"Cô làm gì không nói lời nào?"

"Cô không phải muốn đi ngủ sao?"

Đưa lưng về phía mình người hướng về sau đưa tay ra, kéo tay nàng quanh eo mình, "Tôi ngủ một giấc, cảm mạo liền sẽ khỏi."

"Ừm."

Nàng thuận theo nằm xuống, Khảo Lạp giống như vòng ở trên lưng nàng, nàng cười cười, đem một cái tay nàng kéo lên đặt ở trên môi hôn một cái, mười ngón đan xen cùng một chỗ.

"Ngủ ah."

"Ừm."

Hứa Giai Kỳ cảm giác tim mình như nhảy lên và chiếc giường cũng bắt đầu run theo ....

....

Nàng tỉnh dậy là lúc mặt trời bắt đầu lên cao, đêm qua không khoẻ uống vài viên thuốc cảm mạo cùng sự ấm áp trong ngực một đêm yên giấc vọt lên tới chín tầng mây.

"Nàng thật đúng là thần dược an giấc a!"

Ngô Triết Hàm cười cười, mở di động, một cú điện thoại cũng không có.

"Tên tiểu tử Lạc Lạc này, có mỹ sắc thì ba gì cũng đều mặc kệ!"

Nhưng hôm nay chỉ muốn ở chỗ này nấu mì cho nàng không muốn đi về tiệm nấu mì cho người khác, làm sao bây giờ?

Nhắc tào tháo tào tháo tức đến, điện thoại di động điều chỉnh chế độ yên lặng sáng lên, giây tiếp.

"Rốt cục cũng nhớ tới con còn có người Ba này rồi sao?"

"ABa, con đem tất cả đều nói cho nàng, nàng hiện tại đối với con tràn ngập hứng thú!"

"Nàng sẽ tin?"

"Con đều có biện pháp làm nàng tin tưởng a."

"Hừ, sợ rằng người kia cũng không phải là đối với bản thân con có hứng thú a"

"Không sao a, bước đầu tiên, thích con là chuyện sớm hay muộn thôi"

"Well"

"Nói chuyện chính, ABa cả đêm không về, lại đến chỗ Mana ngủ rồi sao?"

"Con có biết nói chuyện hay không?"

"Con không gọi điện thoại quấy rối hai người, con rất tốt đúng không?

"Con hôm nay ở trong tiệm sao?"

"Vâng ạ, có con trông coi ABa không cần trở về, nhưng cuối tuần không được, con muốn hẹn nàng!"

"Vậy......"

"Ít vòi vĩnh, cầu còn không được a?"

"Đúng, con nhất định sẽ...!"

"Cứ quyết định như vậy, có khách tới, BYEBYE Aba!"

Để điện thoại xuống, duỗi người một cái, tinh thần phấn chấn đi ra phòng ngủ, máy giặt quần áo kêu tít tít nhắc nhở nàng đêm qua quần áo ướt sũng đã được giặt xong, trên bàn có một cốc nước cùng bánh mì sữa bên cạnh, ánh nắng buổi sáng, trên bệ cửa sổ chim chóc ngoắt ngoắt cái đuôi chuyển qua cái đầu nhỏ liếc nhìn nàng một cái, chít chít kêu uỵch lên vỗ cánh nhỏ cùng đi ngang qua đồng bạn bay về phía bầu trời......

Lần đầu tiên, Ngô Triết Hàm trong lòng dâng lên cảm giác "Lại quá mức viên mãn".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#75