Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngô Triết Hàm liên tiếp luôn cảm thấy phía sau lưng như có gió lạnh thổi qua, mỗi lần quay đầu lại chỉ thấy dưới đường cảnh xuân rực rỡ điềm nhiên như không có việc gì, mỗi bên đều là những con người bình thường. Nàng không khỏi thở dài một tiếng, nghĩ rằng sau giấc mơ kỳ lạ, nàng sợ bị rơi vào nghi thần nghi quỷ tâm lý tàn tật.

Thời điểm vào khu cửa chính, gió càng trở nên mạnh hơn, quay đầu lại, một cô gái tóc ngắn nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía chính mình, một thân trang phục nhìn có chút giống như đã từng quen biết —— a, phải là kiểu tóc trong phòng ở trong kính cùng mình mắt đối mắt.

"Còn rất xinh đẹp, không phải, vẫn là trong mơ cái tóc dài kia rất đẹp...... Bất quá, giống như chỗ nào thật là có điểm giống a? Cái đầu?"

Vội vàng đập đập vào đầu của mình: "Giấc mộng kia sao lại thế này? Khiến cho người nghi thần nghi quỷ, còn bốc mùi gay!"

_________

Cư xá không phải là chỗ sa hoa cao cấp về kiểu an ninh, ngược lại môi trường thì trong xanh coi như là không tệ, cô gái cao mới vừa bước vào cửa vừa nói chuyện vừa cười với nhóm dì tóc ngắn nóng bỏng, Hứa Giai Kỳ không hề làm trái cảm giác xen lẫn bên trong tránh thoát bảo vệ kiểm tra, lại xen lẫn bên trong cùng cô gái kia vào cùng một thang máy. Toà nhà B 902, hoàn mỹ !!!

"Tóc ngắn thay đổi vận mệnh!"

"Tóc ngắn đại pháp hảo!"

___________

Tóc ngắn mang đến hảo vận đã kết thúc chưa đầy 24 giờ, Hứa Giai Kỳ thừa dịp dày vò một đêm Tiểu Long Nhân ngủ lấy sức thì tranh thủ thời gian đánh cái xe qua đó đẩy "hàng" tới, hộp trong tay vừa "lạch cạch" một tiếng rơi xuống đất. Trước cửa liền "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, nghiêng về phía trước đầu chính là đập vào túi rác mà người mở cửa đang cầm trong tay.

"A thực xin lỗi!...... Đây là......?"

"À, ừm, có người yêu cầu tôi mang nó đến 902!"

Vén vén khuôn mặt, nhưng cũng khá quen với mái tóc ngắn của nó, Hứa Giai Kỳ cố gắng làm cho mình cười ấm áp một cách tự nhiên

Sáng sớm mở cửa một cái liền gặp được Hứa Giai Kỳ, gương mặt này còn mang theo nụ cười xán lạn, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy vui vẻ, Ngô Triết Hàm cũng không ngoại lệ.

"Chúng ta, ngày hôm qua gặp qua chưa?"

"Ừm? A, a, vâng vâng vâng!"

"Cô cũng ở nơi này sao?"

"ừm, a , ừm"

"Cô......"

"Nhà tôi còn có việc rồi, tạm biệt"

________________

"Này, đối với tôi cũng, không có hứng thú a." Ngô Triết Hàm dùng sức gõ gõ đầu chính mình, "Thỉnh, đình chỉ ngươi quất khí!!"

___________

Cái gọi là hộp bất quá chỉ là một hộp giày được bịt kín miệng, mặt trên đâm một ít lỗ, làm cho nàng nhớ tới khi còn bé từ bên đường nàng nhận nuôi một con mèo nhỏ bị bệnh ở trong một hộp giày.

Nàng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại giơ tay ra để tiết lộ nó. Trong tâm trí nàng, hoàn toàn không có những thứ như chiếc hộp kì lạ như trong tưởng tượng, tuyệt đối không giống như trước mắt

"Ping!"

Một cái siết chặt, nắm đầu hài nhi béo mập phá ra...

_______________

Khi cánh cửa buổi trưa bị gõ rụt rè, vẻ mặt bình tĩnh uống cà phê hòa tan của Hứa Giai Kỳ vô cùng thoả mãn "Vô tình vô nghĩa...... Không hề mẫu tính...... Tuyệt vô nhân tính......" Mạc hàn giáo huấn đến giai đoạn cao trào, vừa nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa, bình tĩnh chớp mắt một cái bặt vô âm tín, cô vội vàng tự giác lấy ngón cái véo hướng nhân trung, lúc này có thể muôn ngàn lần không thể ngất.

"A, bảo bảo con đã về rồi!"

Mạc Hàn đẩy cánh cửa ra trước Hứa Giai Kỳ, một bên vừa nói cảm ơn, một bên tiếp nhận Tiểu Long Nhân từ trong tay cô gái cao kia. Tiểu Long Nhân đã lớn thành một đứa trẻ sơ sinh bình thường. Tiểu Long Nhân cười đến đỏ cả mặt, lấy khuôn mặt nhỏ nhắn thoả thích cọ cọ vào mặt Mạc Hàn

Một phen "Mẫu từ tử ái" chuyển qua trên sô pha, còn lại trước cửa hai người bắt đầu giằng co.

Hứa Giai Kỳ đem tay phòng ngự tính xắn ở trước ngực, "cô muốn bao nhiêu cho nó, sao lại có thể tìm tới cửa?"

"Nó mang tôi tới."

Ngô Triết Hàm chỉ vào đứa trẻ đang lăn qua lăn lại trên sô pha.

Hứa Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi " "Thảo nào cái sừng nhỏ, dùng để dẫn đường à?"

Mạc Hàn cười hôn hôn đứa trẻ đầu trọc: "May mắn là còn có sừng nhỏ hướng dẫn a, bằng không...... Ơ? sừng nhỏ đâu?"

"Cái gì tiểu kê chân?"

Người cao lớn ngoài cửa kia nheo nheo mắt.

"Không có gì, không trọng yếu, như vậy, cô bây giờ chính là không nghĩ phụ trách nhiệm sao?"

Hứa Giai Kỳ đem tầm mắt của nàng lại lần nữa kéo về trên người mình.

"Hả?" Ngô Triết Hàm nghĩ người muốn hỏi một loạt câu hỏi không nên là chính họ?

"Cô...... Đêm đó, làm chuyện tốt nha!"

Hứa Giai Kỳ mặt vẫn là khống chế không được mà năng lên.

"Đêm nào?"

"Đêm qua, không, đại đêm qua...... Đại đại trước...... Ai nha chính là đêm đó trên UFO!"

Máu Ngô Triết Hàm dồn lên tận đầu, cái cổ phát cứng, đi đứng như nhũn ra, run rẫy đỡ khung cửa "Không phải là một giấc mơ sao?"

Mạc Hàn lỗ tai dựng lên mắt vừa nhấc, trong sự kích động ngón tay bóp Tiểu Long Nhân một trận kít oa kêu loạn —— "Hứa Giai Kỳ, em không phải nói đem đứa trẻ này ném đi sao? Nguyên lai là tìm ba ba...... Ma ma...... Đến cuối cùng nên gọi tên gì nha...... Đi?"

Ngô Triết Hàm khoát tay lia lịa "Không phải a, giấc mơ kia ...... đêm đó, người nọ, là..., là tóc dài nha"

"Cô đã quên ngày hôm qua chúng ta ở nơi nào đụng phải? Đẹp không?"

Sắc mặt khôi phục như thường Hứa Giai Kỳ tin chắc liền vẩy đuôi tóc một cái, cười đến quỷ quyệt động lòng người.

Người trước mắt lại hoàn toàn vô tâm thưởng phong tình lần này, một ngón trỏ run rẩy đứng giữa hai người "Một vấn đề cuối cùng" đầu ngón tay kia do dự đổi hướng về phía đứa trẻ đang bò loạn trên người Mạc Hàn "Các người mới vừa nói... cái này ..... cái này...?"

Hứa Giai Kỳ cười thành một pha khóc, cả hai tay khoanh ở trước ngực, lắc trước lắc sau "Chúc mừng chúc mừng, cùng vui cùng vui, cô sinh ra a, đưa cô không cần cảm ơn"

Ngô Triết Hàm hai mắt tối sầm, "Ping" một phát từ phía sau Hứa Giai Kỳ, người đang chịu áp lực từ nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#75