Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vì thể hiện tinh thần trách nhiệm xuất sắc, Ngô Triết Hàm tận lực trình diện sớm nửa giờ, cầm chìa khóa để gõ cửa một cách lịch sự, nghênh đón Ngô Triết Hàm đương nhiên là người vội vàng ra ngoài chỉ vẽ một bên mắt Hứa Giai Kỳ.

Hứa Giai Kỳ cũng gấp hai chân quy củ ngồi ở trên ghế sô pha, Tiểu Long Nhân còn đang bên trong ngủ trên giường giương nanh múa vuốt, phòng ngủ hẳn là một cái cấm địa, người kia mỗi lần ra vào đều không quên giữ cửa đóng chặt.

Trải qua 20 phút không người hỏi thăm, Hứa Giai Kỳ đem Tiểu Long Nhân ôm ra ngoài phòng ngủ, khóa cửa lại, nhét vào trong ngực Ngô Triết Hàm "Ngày mai, đúng tám giờ rưỡi."

Bóng hình xinh đẹp chợt lóe, cửa lớn vừa đóng, Ngô Triết Hàm "Hô ——" một tiếng ôm Tiểu Long Nhân nằm ngã vào trên sô pha.

Bị Tiểu Long Nhân nắm vuốt lỗ tai kéo gào khóc đòi ăn, lúc tỉnh điện thoại hiện lên chín giờ, khi toàn thế giới làm việc thì Ngô Triết Hàm chính thức bắt đầu thời gian công việc bảo mẫu

Sữa bột liền đặt giản dị trên bàn cơm ở phòng khách kiêm nhà ăn, luống cuống tay chân xem hướng dẫn mà Mạc Hàn viết để trên bàn điều chỉnh nồng độ cùng nhiệt độ. Ngô Triết Hàm khí còn không có thở đồng đều, đứa trẻ liền chép miệng đến một giọt cũng không dư thừa, "Gào thét" kêu còn muốn.

"Khó trách Hứa Giai Kỳ tức giận, cái này làm sao nuôi nổi a?"

Sữa qua ba tuần, Tiểu Long Nhân ợ một cái vang dội, nhéo tai Ngô Triết Hàm chỉ vào cửa chính muốn đi ra ngoài hóng gió

Cảnh xuân tươi đẹp, công viên toàn là gia gia, nãi nãi, a dì.. đẩy, ôm con phơi nắng, Ngô Triết Hàm tuổi trẻ một chút, xinh đẹp một chút, cái đầu cao một chút, Tiểu Long Nhân trong ngực lại bay nhảy đến so những đứa trẻ khác lợi hại một chút...... Tóm lại có chút đột ngột.

Người này chuyên tâm muốn trốn thoát ràng buộc của Ngô Triết Hàm, vất vả mới tìm được một cái ghế trống, mới vừa ngồi lên, không lưu ý Tiểu Long Nhân nhanh như chớp bay xuống đất, Ngô Triết Hàm đuổi theo vài bước mới phát hiện cái hiện tượng mới này —— "Má ơi, nó biết chạy?"

Tựa hồ mới vừa sáng sớm một kinh hỉ còn chưa đủ, Tiểu Long Nhân tập tễnh quay người lại, mở miệng đã mọc vài chiếc răng dài, "ABa, ABa! ABa ABa!"

"Ngươi còn có thể nói?"

"A ba, a ba, ba!"

"Ta không phải ABa, ta là...... Ta là...... Ta không phải BaBa!"

"Ba! Ba! Ba!"

Dưới vai một lão a dì tiếp cận mỉm cười "Ha ha ha ha đứa nhỏ này, nàng là MaMa của con nha, kêu AMa, Ma, Ma!"

"ABa!"

Ngô Triết Hàm dù xấu hổ cũng không mất lịch sự mà quên mỉm cười với A dì một cái, xách Tiểu Long Nhân lên cất bước trở về chạy như điên.

Thời điểm ai cũng chán ghét bận bịu thành hỗn độn, cùng công tác không quan hệ điện thoại, Hứa Giai Kỳ khởi điểm còn không có nghe ra là thanh âm của ai, "A lô?"

"Nó biết đi bộ"

"Hả"

"Tiểu Long Nhân"

"Sao, đang gấp a, trở về hẵng nói!"

"Nó còn có thể nói!"

"Tôi đây đang nói cô có nghe không?"

"Nó gọi tôi là ABa......"

Gọn gàng cúp điện thoại, Hứa Giai Kỳ tiếp tục bù đầu nhào vào tạp nhạp trong đống văn kiện, hôm nay nếu là đem đầu tuần liền đáp ứng phải làm lại bởi vì Tiểu Long Nhân giáng lâm mà quên các kế hoạch lên chín tầng mây, Hứa Giai Kỳ sợ là chỉ có tự nhận lỗi từ chức một con đường dễ đi

"Hừ, tên kia ngược lại là thanh nhàn, cái việc nhỏ gì cũng đều gọi điện thoại...... Ừm? Ngô Triết Hàm như thế nào biết số điện thoại của mình?"

Bên kia sớm tan tầm ăn cơm trưa Mạc Hàn mặt mày hớn hở gọi điện thoại cho Đới Manh

"Ngô Triết Hàm vừa mới gọi điện thoại cho chị, em biết làm gì không?"

"Nhìn thấy dung mạo chị đẹp muốn theo đuổi chị sao?"

"Ya, Ngô Triết Hàm nói Tiểu Long Nhân biết đi bộ rồi"

"Má ơi, đây là mới vừa sinh ra vài ngày?"

"Còn có"

"Cái gì?"

"Em đoán đi"

"Vậy làm sao đoán, đánh người sao?"

"Không phải biết đánh người rồi không, chị ít nằm cạnh nó đi"

"Cũng là, nói sao."

"Biết nói chuyện a!"

"ABa nha!"

"Ha ha! Đúng, chính là sẽ kêu Baba!"

"Baba? Nó nào có Baba? Không phải chỉ có hai người...... Ha ha ha ha...... Mẹ sao?"

"Đúng vậy...... Ha ha ha ha...... Nó kêu Ngũ Chiết Baba! Đánh chết không thay đổi ...... Ha ha ha ha......"

"Ngũ Chiết?"

"Em ấy bảo chị gọi em ấy là Ngũ Chiết mà"

"Nha, thân thiết quá rồi"

"Em thấy phiền sao"

"Quái, Ngô Triết Hàm cũng có số điện thoại của em như thế nào không gọi em nói?"

"Người ta mục đích là tìm chị muốn số điện thoại của Hứa Giai Kỳ"

"Hai người không có lưu số điện thoại sao?"

"Tối hôm qua chúng ta đều ở đây a, hai người nào có lưu?"

"Không nhớ rõ"

"Chị chủ yếu là muốn nói với em a, em không cảm thấy, hai người thật xứng sao?"

"Chị muốn làm gì?"

"Chị có thể làm gì, xem kịch vui thôi"

"Hứa Giai Kỳ a, làm sao có thể"

"Chỉ cần một phe quan tâm đến không gì là không thể, em xem hôm nay, bất quá chính là trẻ con biết đi sẽ kêu Baba loại sự tình này, Ngô Triết Hàm còn tìm chị muốn số điện thoại Hứa Giai Kỳ gọi điện tới, em không cảm thấy......"

"Nếu đúng là như vậy...... Ha ha ha ha...... người kia khả năng thảm rồi!"

Nhưng cái này khó mà nói chắc được, chị cảm thấy Ngô Triết Hàm người này rất tốt, từ trong ra ngoài chỗ đó không xứng với người vô tình vô nghĩa kia?

Chị không muốn CP để nhìn có được hay không? Đây không phải vấn đề xứng hay không, Hứa Giai Kỳ liền không khả năng......

"Hai người khởi điểm cao a, đều có quan hệ xác thịt rồi..."

"Khởi điểm càng cao rơi càng thảm a, hơn nữa nhà có năm người, Ngũ Chiết không phải tới hỏi số điện thoại Hứa Giai Kỳ sao, đều là bởi vì đứa bé kia, chị có phải là đang suy nghĩ nhiều quá rồi không"

"Có dám đánh cược với chị không?"

"Đánh cược gì? Cược hai ta ai công ai thụ nha? A! Ha ha ha ha ha......"

"Tạm! Biệt!"

_________________

Chín giờ tối rốt cục làm xong "công khóa" nộp lên, Hứa Giai Kỳ gân mệt kiệt lực, cảm giác đói bụng không sánh bằng thân thể buồn ngủ, chỉ muốn nhanh về nhà đi ngủ, đi tới đi lui vừa bò lên được tầng năm, mở cửa nhìn thấy hai con người một lớn một nhỏ nằm trên ghế sô pha ngủ, đứng nửa ngày cũng không phản ứng kịp, chờ tư duy cuối cùng từ các loại thống kê số lượng bên trong thoát ly, trở lại hiện thực tàn khốc trước mắt, không cách nào kháng cự cảm giác tuyệt vọng khiến cho thể xác tinh thần càng thêm mỏi mệt, hận không thể hai mắt vừa nhắm xong việc.

Tiểu Long Nhân khi mà tỉnh táo lại, đánh mặt Ngô Triết Hàm chỉ vào Hứa Giai Kỳ: "Ba ba, mẹ!"

Hứa Giai Kỳ vội đóng cửa lại, tay run rẩy đỡ cái trán, "Ta sao, còn có thể nói...... Ai là mẹ ngươi?"

"AMa! Ma ma! Mẹ!"

"Câm miệng!"

"Cô nói nhỏ thôi a."

Ngô Triết Hàm xoa mắt lim dim.

"Đây là nhà tôi, muốn nói thế nào thì nói như thế."

"Không biết cô trở về muộn như vậy, ăn cơm chưa?"

"Không muốn ăn."

"Vậy......"

"Cô muốn mời tôi ăn bữa tiệc lớn à?" Hứa Giai Kỳ lông mi giương lên

"Có thể a, cô muốn ăn gì?"

"Cô có tiền sao?"

Ám sát người có nhược điểm không phải tác phong của Hứa Giai Kỳ, cho dù người đối diện lúc này không muốn nhìn thấy nhất, Hứa Giai Kỳ cũng cảm thấy chính mình quá phận, dựa vào trên cửa nhẹ nhàng cúi đầu.

"Tôi hỏi cô muốn ăn cái gì?"

Người này không biết là ngốc thật hay đang giả vờ ngốc, lại không tiếp chiêu.

"Cái gì cũng không muốn ăn"

Giọng nói kéo bầu không khí hoà hoãn lại, Tiểu Long Nhân "Baba" từ trong lòng ngực nổi lên một cái tay mũm mĩm "Cơm! Cơm!"

"Gấp cái gì? Có ta một ngụm liền có ngươi!"

Hứa Giai Kỳ xoay người đi tìm sữa bột, Ngô Triết Hàm từ sô pha đứng lên, "Cô nghỉ ngơi chút đi, tôi đi."

Một dòng nước ấm xông lên trái tim, nhưng Hứa Giai Kỳ sẽ không để cho mình tại thời khắc cần quan tâm nhất lại tuỳ tiện dao động, giữ một khoảng cách đi ngang qua nhìn chằm chằm vóc dáng cao, đi ra mở cửa phòng ngủ đang khóa.

"Tôi đi tắm, cho nó uống xong đem nó thả trên giường còn cô thì về đi a"

Sau khi hất tóc ra, không còn ai. Chiếc bàn ngược lại chứa đầy bát, Hứa Giai Kỳ không thích nhất là rau diếp nấu mì a. Đầu bàn chứa đầy sa tế mà cô không dám chạm vào sau khi bị mụn cũ trên mặt.

Hứa Giai Kỳ thở dài và nghĩ về những gì người ngoài hành tinh muốn làm. Có cần thiết phải tìm một người khác với tính cách nhân vật của cô không?

Hứa Giai Kỳ than một tiếng, nghĩ thầm người ngoài hành tinh này rốt cuộc muốn làm sao, một hai phải tìm như vậy, cái người này rõ ràng cùng mình bát tự không hợp

"Tiểu Long Nhân hiện tại đã biết chạy, mình phải coi chừng."

Hứa Giai Kỳ nhớ lại ban ngày cái điện thoại "báo cáo tình huống" kia, lúc này mới lý giải được hàm ý, lần nữa bất đắc dĩ đỡ lấy cái trán "Đã biết, tạm biệt"

"Tạm biệt"

Tiểu Long Nhân xem ra đã nghe hiểu được tiếng người rồi, ôm lấy chân Ngô Triết Hàm mà bắt đầu gào khóc, Hứa Giai Kỳ ngăn chặn Tiểu Long Nhân xách vào trong lòng "Ngày mai gặp, không phải, ngày mai tôi đi cô lại..."

Biết mình nói tuỳ hứng, Hứa Giai Kỳ cúi đầu không dám nhìn Ngô Triết Hàm

"Ừm, tám giờ rưỡi"

Hứa Giai Kỳ nhân cơ hội nghiêm túc nhìn Ngô Triết Hàm

"Tám giờ rưỡi"

"Vẫn còn nóng, ăn đi"

"Ừ.."

Vừa đóng cửa một cái, Tiểu Long Nhân khóc thét kinh thiên động địa "ABa ABa ——"

"Ngươi câm miệng cho ta! Ngủ! Hôm nay lại đá ta, ta cần phải đá ngươi trở về!"

"Ta, bế! Ngươi, ăn!"

Hứa Giai Kỳ đem Tiểu Long Nhân giơ qua đỉnh đầu hường về phía ngọn đèn lắc qua lắc lại dò xét "Ngươi cái tiểu quái vật này, đều có thể đối thoại? Còn cùng ta nói điều kiện?"

_______________________

Hứa Giai Kỳ quay đầu lại nhìn trên nệm đem từng cái chai vitamin từng bước từng bước chồng lên so với chính mình còn cao hơn, thế nhưng Tiểu Long Nhân lại không ngã, lại than khí một tiếng, quay lại nhìn tới trước mắt tô mì này còn nóng hổi "Cái gì đây, một viên thịt cũng không có"

Không thể phủ nhận chính là, rất thơm.

Hứa Giai Kỳ nuốt nước miếng một cái, cảm giác đói bụng trong nháy mắt vượt ra khỏi buồn ngủ.

Cái thứ nhất xuống dưới liền khó có thể thu thập, toàn bộ quá trình chỉ có thể dùng "ăn như hổ đói" để hình dung.

"Là đói bụng sao? Làm sao có thể ăn ngon như vậy? Bây giờ cái loại rau diếp này cũng không đắng sao?"

_____________________

Ban đêm bên ngoài gần mười giờ, nhiệt độ giảm, gió càng ngày càng thổi mạnh, Ngô Triết Hàm chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng khoanh tay rụt cổ lại, cái bụng bắt đầu thì thầm gọi

"Lúc này chỉ có thể tìm một nơi mua mì ăn liền rồi... Món cháo ngày hôm qua còn thừa trong tủ lạnh, còn có thể ăn không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#75