Shinigami

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Levi khoanh tay nhìn quả cầu pha lê. Ánh mắt hắn lóe sáng lên những tia thích thú khi hơi thở của người kia yếu dần. Lấy đại một cái áo choàng đen, hắn ta bước ra khỏi cửa. Cái lưỡi hái to đùng làm tăng thêm vẻ đáng sợ vốn có của hắn.

  "Này! Ngươi đi đường cho cẩn thận chứ!"

 Hắn mặc kệ những lời thét của ả tóc vàng đứng đằng sau. Cô ta không có quyền nói hắn tránh đường. Không ai có quyền.

  "Ngươi có tai không? Này!!! Ngươi đáng làm ta sắp mất một phách đấy!"

  "Ngươi muốn tan biến luôn không?"

 Sắc mặt ả tái đi, lời nói cũng ấp úng dần. Levi lườm ả đủ lâu để khiến ả nổi da gà mặc dù chỉ là một cái hồn. Hắn hậm hực tiếp tục lướt đi. Con nhỏ đó tốt nhất nên yên phận.

 Hắn làm Thần Chết đủ lâu để có thể nhớ tên được những người hắn đã đưa về. Con ả vừa rồi là Petra Ral, một tiểu thư quyền quý bị hỏa hoạn thiêu chết ở thế kỉ thứ mười chín. Hắn ta nhớ lại cái lần phải đón ả xuống Địa Ngục và không tránh khỏi những cảm giác buồn nôn cuộn tròn trong dạ dày hắn.

 Con người là loài sinh vật tham lam

 Hắn tăng tốc, nếu không chắc chắn hắn sẽ muộn. Hắn lướt nhanh trên mặt đất, để lại làn sương khói ảm đạm. Hắn đi xuyên qua những tòa nhà cao tầng, không một ai có thể nhìn thấy hắn, hay nói đúng hơn, không ai muốn nhìn thấy hắn.

 Hắn đảo mắt quanh phòng tìm người trong quả cầu pha lê. Đây rồi, một đứa trẻ mang trong mình dòng máu Phương Đông. Mẹ đứa trẻ đang ôm nó trong tay , mắt hướng về cơn mưa ngâu đầu mùa ngoài cửa sổ. Những chiếc đèn pha của ô tô và xe máy cũng một phần làm bà thêm chút bồi hồi.

  "Cuối cùng cũng đến rồi à?"

 Hắn cảm thấy hơi sững sờ. Vậy là có người nhìn thấy hắn. Vẫn cái bộ mặt dửng dưng không chút biểu cảm, hắn đưa lưỡi hái lên trước mặt bà ta.

  "Vậy ngươi biết con mình sắp phải đi đâu rồi chứ?"

 Bà ấy cười, một nụ cười yếu ớt. Cái gật đầu nhẹ là câu trả lời tốt cho hắn. Và rồi bà ấy siết chặt đứa bé trong lòng mình, những lời nói buồn rười rượi được bà cất lên:

  "Tôi chỉ còn một mình, cha mẹ và chồng tôi đã chết, đứa bé này là tất cả đối với tôi..."

 Hắn nheo mày. Bà ta đang xin để con mình được sống thêm sao? Hắn chưa từng đáp ứng ai về khoản này, cũng chưa từng có ý định.

  "Tôi, nếu được, xin Ngài, hãy cho tôi chết thay cho đứa trẻ. Nó đã phải chịu quá nhiều đau khổ..."

 Hắn hoàn toàn đứng người. Phản ứng của bà ta khác hẳn đối với những gì hắn tưởng. Hắn tiến lại gần bà, chất giọng lạnh lẽo của hắn làm đóng băng luồng không khí từ miệng hắn:

  "Đã nhiều năm ta chưa có cơ hội đón một người có thể nhìn thấy Tử Thần bao giờ cả. Và đây sẽ là ân huệ duy nhất ta dành cho con người."

 Bà mẹ chỉ mỉm cười rồi cúi đầu cảm ơn hắn. Bà đặt đứa bé xuống, đắp kín chăn cho nó. Đeo vào cho con chiếc vòng cổ thập giá, bà khẽ nói:

  "Tên con là....Misaka Ackerman. Hãy nhớ lấy."

 Bà lấy một tờ giấy, đặt bên con bé rồi đưa tay cho Thần Chết.

 Hắn dùng lưỡi hái kéo linh hồn của bà ra. Đôi mắt bà đục ngầu rồi từ từ khép lại. Hắn rạch ra một cánh cửa lạnh lẽo và đưa linh hồn bà vào.

 Ta sẽ còn quay lại.

 Levi đi quanh Âm Phủ - một việc mà hắn ít khi làm. Hắn muốn đảm bảo rằng mọi thứ luôn luôn sạch sẽ. Hắn không tài nào chịu nổi việc các linh hồn vốn đã ô uế lại ở trong Địa Ngục của hắn mà bày bừa.

  "Tử... Tử Thần đến kìa!!!"

  "Dọn... dọn mau, chết cả lũ bây giờ!!!"

 Và tất cả đều trở lại một trật tự đáng kinh ngạc khi hắn vừa đặt chân vào. Những khuôn mặt mỉm cười một cách sợ sệt làm hắn thích thú.

::

 Mikasa Ackerman là tên mà người mẹ mất sau khi sinh đã đặt cho cô. Khi cô có thể nhớ được thì lúc đó đang ở trong cô nhi viện. Cô không còn người thân cũng như không có bạn bè, ít nhất là đến năm cô 9 tuổi. Mikasa phải thừa nhận rằng tính cách và khuôn mặt mình đã cau có từ nhỏ. Eren Jeager và Armin Arlert là hai người đầu tiên dám nói chuyện và làm bạn với cô.

 Năm nay cô 24, vẫn độc thân. Eren đã kết hôn với một cô gái năng động, hơn cậu một tuổi. Armin thì sánh vai cùng một cô gái tóc vàng cùng khóa học với cậu.

  "Mika!"

 Một giọng nói vui vẻ phát ra từ đầu kia điện thoại. Là Eren. Giọng của cậu hào hứng một cách lạ thường. Mikasa tự hỏi đã xảy ra chuyện gì.

  "Sao vậy Eren?"

  "Chiều nay chúng ta sẽ họp lớp. Cậu đi chứ?"

 Mikasa ngẩn ngơ một hồi, cô cố gắng nhớ lại những gương mặt quen thuộc: Khoai Tây, Mặt Ngựa, Cơm Nắm,... Mikasa đồng ý.

 Không biết giờ bọn họ ra sao rồi? Từ ngày ra trường, họ chọn công việc gì? Đã kết hôn chưa? Hay vẫn giống cô?

 Mikasa bước chân vào tiệm cà phê nhỏ mang tên Blue Sky. Trong quán mang một bầu không khí rất ấm áp. Bạn bè của cô đều đã tụ tập đông đủ ở dãy bàn số 3, đang vẫy tay gọi cô.

  "Chà! Sau 5 năm không gặp, Mikasa nhà ta đã đẹp lên nhiều rồi kìa!"

 Lời nói của Sasha vang vọng khắp quán. Mikasa chỉ cười nhẹ đáp lại. Cô chào mọi người một lượt rồi kéo ghế ra ngồi cạnh Eren và Armin. Hai đứa nhóc ngày nào đây đã trưởng thành lên nhiều, những nét ngây ngô dường như tan biến. Có lẽ...chỉ còn mỗi cô là giữ lại mối tình từ bé đến giờ...

 Trời tối dần, cuộc họp lớp cũng kết thúc. Những người bạn bồi hồi chia tay và chúc nhau may mắn. Mikasa trải dài bước chân trên con đường nhộn nhịp, huyên náo của thành phố. Trong lòng cô cứ nghĩ, nghĩ nhiều lắm, mà lại toàn là suy nghĩ vẩn vơ không thôi.

  "Bịch"

 Cô đứng dậy sau cú ngã. Cúi nhẹ người, lời xin lỗi phát ra từ đôi môi nhỏ xinh của cô. Mikasa vẫn tiếp tục bước đi. Cô không để ý, mà thật ra là nhìn không thấy mặt người con trai cô đụng vào.

 Mikasa tiếp bước tiến về căn hộ nhỏ.

 Levi phủi nhẹ bộ comle nơi Mikasa đụng vào. Hắn nhớ mình đã nói là sẽ quay lại, nhưng không ngờ lại gặp cô bé kia nhanh đến vậy. Hắn hậm hực vì quả bơ sau khi Mikasa nói lời xin lỗi. Đáng nhẽ người đó phải là hắn! Hắn mới là người bơ cô, chứ không phải là ngược lại!

 Hắn đã dành trọn một ngày để lên mặt đất - ngày nghỉ phép duy nhất của hắn. Và không ai được phá hủy tâm trạng tốt này của hắn.

 Tiếng chuông điểm 12 giờ đêm từ chiếc đồng hồ quả lắc của hắn là báo hiệu rằng ngày nghỉ phép của hắn đã hết. Và lại tiếp tục một thiên niên kỉ không ngừng làm việc. Khoác lên mình chiếc áo đen, chiếc lưỡi hái từ tay hắn cũng dần dần hiện ra.

 Công việc bị trì trệ suốt 24 năm sẽ được hắn thực hiện vào tối nay.

 Đúng, ngay lúc này, hắn sẽ lấy đi sinh mạng mà 24 năm trước đã may mắn thoát được.

 Dưới ánh trăng, một bóng đen lạnh lẽo lướt đi trên con đường. Hắn không mất quá lâu để tìm ra nơi Mikasa sống. Hắn đi xuyên qua cửa. Sự hiện diện của hắn làm căn phòng tăng thêm phần lạnh lẽo.

 Cô đây rồi, đang ngủ thiêm thiếp trên giường. Vóc dáng bây giờ của Mikasa làm hắn nhớ tới mẹ cô. Không nghĩ gì thêm, hắn vung lưỡi hái lên...

 Một tia sáng chói lóa bao trùm khắp căn phòng. Hắn tự nhiên không thể cử động lưỡi hái của mình được nữa. Hắn tặc lưỡi. Tia sáng từ cây thánh giá. Tia sáng của Chúa.

 Thứ tia sáng khốn kiếp đó.

 Hắn biết mình sẽ không thể nào lấy được linh hồn Mikasa chừng nào cây thánh giá kia vẫn còn trên cổ cô. Hắn cần cô tự mình tháo bỏ cây thánh giá đó. 

 Hắn chửi thề một câu rồi quay về Âm Phủ.

 Levi là Tử Thần, một Tử Thần cực kì tài giỏi. Hắn luôn mang về những linh hồn sau mỗi chuyến đi. Nhưng hôm nay là ngoại lệ. Hắn không dẫn bất cứ linh hồn nào về. Những bóng ma nhìn hắn một cách cực kì khoái chí. Chúng rỉ nhau những lời lẽ xúc phạm hắn.

  "Bọn chó. Hôm đó là ngày nghỉ phép của tao."

 Hắn nói, lời lẽ vẫn lạnh như băng. Ném cho từng linh hồn những cái liếc sắc lẹm, hắn bắt đầu ngồi suy tính....


Wattpad, ngày 5/5/2017, đã chỉnh sửa.

16h 20 chiều.

Victoria_Sherry

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net