Snowed In At The Office

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jungsoo chẳng hề nhận ra cơn bão tuyết dữ dội bên ngoài trời cho đến khi trận gió lạnh gần như quật ngã cậu khi cậu vẫn đang loay hoay bước ra khỏi cửa công ty. Jungsoo khẽ nheo mắt nhưng tất cả cậu có thể nhìn thấy là những cơn gió quay cuồng cuốn theo tuyết bay mù mịt đầy trời. Cậu chẳng thể nào lái xe suốt 20 phút đến bữa tiệc Giáng Sinh ở nhà Yongwoon trong tình trạng này được. Jungsoo thở dài, xoay người bước vào thang máy để quay về phòng làm việc của mình. Tưởng tượng cảnh cả đám em của cậu đang vui vẻ trong khi cậu lại phải trải qua đêm Giáng Sinh một mình ở công ty khiến Jungsoo có chút tủi thân. Nhưng Jungsoo không ngờ đến vẫn còn một người khác vẫn còn ở lại trong văn phòng.

Cậu bất ngờ khi bắt gặp Kim Heechul, đồng nghiệp của mình. Hai chân Heechul vắt lên bàn làm việc, lưng tựa thành ghế hết sức thư giãn. Hắn vươn tay xoa mặt, che đi một cái ngáp dài.

"Để tôi đoán... Cậu bị mắc kẹt ở đây vì trận bão tuyết, huh?"

Jungsoo gật đầu, "Sao cậu lại biết?"

"Sau khi tôi thức dậy từ giấc ngủ trưa cực kỳ sảng khoái thì tôi nhận ra tuyết đã tàn phá hết mọi thứ bên ngoài cửa sổ. Vì cậu để quên điện thoại trên bàn làm việc, tôi quyết định cứ để cậu ra ngoài. Khi cậu quay lại, tôi sẽ quyết định liệu có an toàn hay không nếu tôi xách mông đi về vào lúc này. Nhưng khi cậu trở lại, cậu lại không hề tìm điện thoại. Cậu chắc chắn quay trở lại văn phòng vì cậu không thể lái xe rời khỏi đây. Tôi đúng chứ?"

Jungsoo bị dọa sợ. Làm sao hắn có thể để ý những chi tiết nhỏ nhặt như vậy? Cậu có thể đoán đấy là lý do kỳ diệu khiến Heechul không bị sa thải sau hàng loạt lần hắn trốn việc về sớm.

"Đây." Heechul nói và ném nhẹ điện thoại của hắn về phía Jungsoo. "Giờ thì cậu có thể gọi cho bạn trai của cậu và thông báo với hắn chúng ta không thể đến."

Chúng ta? Ồ vâng. Jungsoo đã quên mất trước khi bị chuyển sang chi nhánh khác của công ty, Youngwoon và Heechul là bạn nhậu vô cùng thân thiết. Youngwoon hẵn cũng đã mời Heechul.

"Youngwoon không phải bạn trai của tớ."

"Tôi chỉ đùa thôi mà." Heechul lắc lắc đầu, "Cậu và bộ mặt khó ở ấy nên học cách để vui vẻ đi cậu bé à."

"Tớ biết làm thế nào để vui vẻ." Jungsoo phản bác.

"Hửm? Có lẽ cái này sẽ giúp ích." Heechul đột ngột cúi xuống bàn làm việc của mình và xuất hiện với một chai Whiskey, từ ngăn kéo bàn làm việc, hắn lôi ra hai chiếc ly và đặt lên bàn. "Macallan 55 năm tuổi." Heechul nhếch mép. "Làm một ly chứ?"

Jungsoo không phải fan của các loại đồ uống có cồn. Cậu ghét cái cảm giác nôn nao khó chịu khi say, nên dù cho là dịp đặc biệt, cậu cũng rất ít khi uống rượu. Nhưng hôm nay là đêm Giáng Sinh và cậu cũng chẳng biết cậu sẽ kẹt lại đây đến bao giờ nên Jungsoo quyết định cho phép bản thân mình hưởng thụ một hôm.

"Tại sao không?" Jungsoo nhún vai, cậu cất áo khoác trên tay và tiến về phía Heechul.

Heechul rót rượu cho cả hai, hắn nâng ly chúc mừng.

"Chúc mừng Giáng Sinh và chúng ta là hai tên duy nhất kẹt lại trong văn phòng vào đêm Giáng Sinh."

Jungsoo bật cười, "Cheer."

Khi Jungsoo đã bắt đầu ngà ngà say, cậu mới nhớ đến việc cậu phải gọi cho Youngwoon. Jungsoo lần tìm điện thoại từ túi quần và bắt đầu quay số. Nhận thấy hành động của người đối diện, Heechul khẽ nhướng lông mày như để hỏi cậu là đang gọi cho ai?

Jungsoo nhẹ nhàng trả lời "Youngwoon" trong lúc đợi người bên kia bắt máy.

Nhận được cậu trả lời thích đáng, Heechul khẽ gật đầu ra hiệu mình đã biết.

"Jungsoo hyung. Anh đang ở đâu? Bữa tiệc đã bắt đầu được 20 phút." Không đợi Jungsoo kịp lên tiếng. Từ đầu dây bên kia, Youngwoon đã tuôn ra một hồi tra khảo.

"Thật ra thì... Ừm. Heechul và anh không thể đến đấy vì bên ngoài đang có bão tuyết. Bọn anh vẫn đang mắc kẹt trong văn phòng."

"Đợi đã. Anh đang ở cùng Heechul hyung?" Jungsoo cũng chẳng lấy làm bất ngờ là mấy khi Youngwoon chẳng thèm quan tâm đến lý do thật sự mà cậu gọi cứ thế chuyển chủ đề sang việc cậu đang ở cùng Heechul.

"Ừm. Anh đang ở cùng cậu ấy."

"Anh ấy không mang Whiskey ra chứ?" Jungsoo liếc nhìn chai rượu đã cạn gần nửa trên bàn, sau đó là liếc sang Heechul vừa nốc cận một ly Whiskey đầy với vẻ mặt hết sức hưởng thụ. "Uhm... Thật ra là có. Có chuyện gì giữa cậu ta và Whiskey à? Anh có cần trốn đi không?"

Dù đang dùng điện thoại để nói chuyện nhưng Jungsoo vẫn có thể tượng tượng ra cái vẻ mặt phấn khích của Youngwoon khi người khác gặp họa qua giọng cười đặc trưng của hắn. "Không đến mức phải trốn đi. Nhưng cảnh báo trước, Heechul hyung sẽ trông như một tên ngốc khi hyung ấy say."

"Thật à? Việc đấy có vẻ chẳng thích hợp với hình tượng của cậu ta tí nào."

"Ha ha... Em cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng lúc say anh ấy sẽ nói không ngừng nghỉ."

"Hừm... Cảm ơn đã cảnh báo trước. Giáng Sinh vui vẻ."

"Giáng Sinh vui vẻ... Ha ha... Gặp anh sau."

Sau khi Youngwoon cúp máy, Jungsoo nhét lại điện thoại vào túi. Cậu liếc nhìn Heechul đang rót thêm cho hắn một ly đầy. Chai Whiskey bây giờ đã cạn hết hai phần ba và nếu nhớ không lầm, cậu chỉ uống hai ly nhỏ trước khi gọi điện cho Youngwoon.

Heechul lại tiếp tục rót cho mình một ly đầy. Hắn ngẩng đầu và bắt gặp ánh mắt Jungsoo đang nhìn mình.

"Cậu đã nói với Youngwoon rằng hai chúng ta bị kẹt ở đây?"

Jungsoo không nói, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.

"Và thằng nhóc ấy không hề có tí thể hiện nào rằng nó sẽ đến giải cứu chúng ta? Thật chẳng nhờ vả được gì."

Jungsoo không hề nghĩ đến việc đấy. Cậu có thể nhờ Youngwoon đến đón hai người họ và cậu chắc chắn thằng nhóc sẽ đồng ý. Nhưng đường quá xa và trận bão tuyết dường như càng ngày càng lớn. Dù thằng bé có ý muốn đến đón bọn họ, cậu cũng sẽ không đồng ý. Điều khiến Jungsoo bận tâm là nếu cả hai kẹt lại văn phòng cả đêm thì bọn họ sẽ ngủ ở đâu? Cậu có nên thức cả đêm để đợi đến lúc cơn bão qua đi không? Jungsoo mãi loay hoay với những suy nghĩ của mình nên không nhận ra ánh mắt Heechul đang nhìn chằm chằm cậu.

"Cậu đang lo lắng?" Heechul cất tiếng.

Jungsoo nhìn người đối diện với ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Tại sao cậu ta lại biết cậu đang lo lắng?

"Cậu luôn trưng ra bộ mặt ấy khi cậu lo lắng."

Bộ mặt ấy? "Bộ mặt ấy?"

"Chính nó. Cậu luôn cắn môi và cau mày khi cậu tập trung suy nghĩ một vấn đề gì đấy. Cậu thể hiện nó mỗi khi cậu làm việc hoặc mỗi khi quản lý đến kiểm tra. Cậu trưng bộ mặt ấy ra khi Youngwoon đến công ty lúc thằng bé đang bị cảm và cậu bắt nó phải về nhà nghỉ ngơi."

Jungsoo biết Heechul luôn để ý đến những việc nhỏ nhặt nhưng làm sao hắn lại có thể ghi nhớ tất những việc mà đến chính bản thân cậu còn không nhận ra?

"Cậu luôn để ý đến tất cả nhất cử nhất động của mọi người à?"

"Không. Chỉ mỗi cậu."

Jungsoo chắc chắn Heechul chỉ đang đùa mình, nhưng người đối diện vẫn đang nhìn chằm chằm về phía cậu.

"Mỗi khi cậu cười, lún đồng tiền của cậu luôn hiện lên một cách hết sức đáng yêu. Cậu luôn cười như thế với mọi người khi họ chào cậu. Cậu luôn cười như thế mỗi khi máy bán hàng tự động rớt ra hai bịch kẹo mùi chanh yêu thích của cậu trong khi cậu chỉ trả tiền một bịch. Cậu cười còn xinh đẹp hơn thế khi Youngwoon nhận được tin thăng chức mà thằng nhóc đã chờ cả tháng." Heechul tránh đi ánh mắt kinh ngạc của Jungsoo. Hắn đưa tay hất hất mái tóc đã có phần hơi dài của mình. Vẻ mặt đầy thất vọng.

"Chết tiệt. Luôn là Kim Youngwoon. Cậu luôn thể hiện tất cả mọi cảm xúc trên mặt mỗi khi có chuyện gì đấy liên quan đến Kim Youngwoon. Tại sao không phải là tôi? Tôi là ai chứ? Chết tiệt. Tôi là Kim Heechul. Tôi có thể có được bất kỳ ai tôi muốn. Dù là đàn ông hay phụ nữ. Tất cả bọn họ đều mong muốn nằm trong vòng tay tôi... Nhưng tại sao mọi thứ trở nên quá khó khăn để có được cậu?..."

"Cậu chắc là rất mệt mỏi?" Heechul khẽ ngẩng đầu khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Jungsoo. "Tớ đã làm việc chung với cậu nhiều năm và cậu còn chẳng thèm nói chuyện với tớ."

"Tôi chẳng biết phải bắt đầu như thế nào! Hai mươi lăm năm cuộc đời tôi, chỉ cần Kim Heechul tôi cười một cài hoặc nói vài lời tốt đẹp, hàng tá người sẽ cứ thế ngã vào lòng tôi, nhưng với cậu lại hoàn toàn khác. Cậu không giống những mối tình một đêm khác. Cậu là người tôi muốn giữ bên mình cả đời. Cậu quá hoàn hảo, cậu quá xinh đẹp, cậu quá tốt bụng. Tôi từng... Không... Tôi luôn trở thành một tên ngốc mỗi khi tôi đứng trước mặt cậu."

Jungsoo di chuyển đến gần và nắm lấy đôi tay đang buông lơi của Heechul.

"Tớ chẳng hề vĩ đại như cậu nói. Tớ cũng chỉ là một con người bình thường. Tất cả những gì cậu cần làm là hỏi tớ có muốn hẹn hò với cậu hay không."

"Thật?"

Jungsoo gật đầu thay cho cậu trả lời.

"Hôm nay sẽ là ngày hẹn hò đầu tiên của chúng ta. Nếu cậu muốn." Heechul mở lời như thật như đùa hòng thăm dò ý tứ từ người kia.

"Thật là một bữa hẹn hò đáng yêu."

"Nếu ngày mai cậu không làm gì tôi muốn hỏi, Park Jungsoo, cậu có muốn cùng tôi hẹn hò lần nữa không?"

"Tất nhiên là có."

"Tốt."

Heechul tiến đến ngồi cạnh Jungsoo, cùng nhau xem những bông tuyết đang rơi ngoài cửa sổ. Hắn đưa tay, nắm lấy bàn tay ấm áp của Jungsoo và siết chặt. Có mơ Heechul cũng không tưởng được nhờ cơn bão tuyết mà cậu được ôm người cậu yêu thương suốt mấy năm qua vào lòng.

"Ừm... Chỉ để cậu biết... Tôi vẫn đang rất tỉnh táo." Heechul ngập ngừng lên tiếng.

"Cái gì?"

"Tất cả những điều Youngwoon nói về thói quen của tôi sau khi uống rượu đều là nói dối. Ừm... Cũng không hẳn là nói dối. Tôi chẳng say dễ dàng như thế. Tôi chỉ giả vờ say để có cơ hội trút giận lên nó. Thật đáng xấu hổ nhưng tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại làm vậy."

Jungsoo cười đến ho sù sụ.

"Buồn cười đến vậy à?"

"Tớ biết, ngốc ạ. Chẳng thể nào một tên luôn giấu Whiskey dưới ngăn bàn lại dễ dàng say đến vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net