[SNSD] Asystole [FULL]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Source: ssvn

Author: hecate_aristocrat

Translators: Cecil (Phần 1), Jin_heo + Camine (Còn lại)

Pairings: YulSic, TaeNy and YoonHyun

Category: Action, Horror

ASYSTOLE là hiện tượng khi điện tâm đồ hoàn toàn là một đường thẳng, trái tim không còn đập nữa, và cũng là thời điểm bác sĩ xác nhận tử vong. Đây là câu chuyện kể về một điều quan trọng của cuộc sống, cũng như con người ta sẽ đi xa đến đâu để bảo vệ những người mà họ yêu thương.

ASYSTOLE

Chapter 1

Anomaly

Jessica ngồi bên cây đàn piano nơi sân khấu của một nhà hát sang trọng tuy đã đổ nát.

Cô đang chơi khúc nhạc duy nhất mà mình biết chỉ bằng một tay, khúc nhạc mà Yuri đã dạy cho cô. Và ngay khi cô dừng tay phím, cô nghe tiếng bước chân vang lên.

Cô quay đầu về hướng lối đi chính giữa khán phòng với những hàng ghế đỏ, nơi một ai đó đang tiến lại gần cô.

“Eeteuk oppa,” cô nói.

Lo âu, nỗi buồn và hoài nghi đan xen lẫn lộn. Cô đứng dậy đối diện với Eeteuk. Hắn ta cười nhẹ và cô biết, hắn sẽ là người kết thúc mạng sống của cô.

**

Jessica thức dậy trong một căn buồng trắng. Mùi dược phẩm và mùi khử trùng xộc thẳng lên mũi khiên cô bật ho vì ngạt thở. Cô cố nâng tay trái lên nhưng chỉ thấy một cảm giác tê dại. Cô nhìn xuống và thấy nơi cổ tay mình là một ống truyền dịch. Chạy ngược lên đầu kia chiếc ống là một cái chai treo trên một cây cột sắt ngay kế bên.

Jessica nhăn mặt. Cô nhìn cả người mình. Cô đang mặc một bộ áo pyjama màu xanh dương và trên nửa người cô đắp một tấm chăn trắng.

Jessica chống cùi chỏ khẽ rướn người dậy nhìn quanh. Cô nhận ra mình đang ở trong một phòng bệnh viện. Phía bên trái cô là một bức tường với khung cửa sổ hướng ra bên ngoài. Cô có thể thấy bầu trời xanh vút.

Bầu trời?

Cô đang ở trên tầng hai. Jessica quay sang phải và thấy một giường bệnh trống. Cách chiếc giường ấy vài bước là một cánh cửa nhỏ màu xanh.

Mình đang ở đâu đây?

Jessica nhìn thấy đồ tuỳ thân của mình trên chiếc ghế bành nâu đỏ đối diện giường mình, chiếc túi xách đen, đôi bốt đen, tấm áo khoác, chiếc T-shirt, cái khăn choàng kẻ sọc và chiếc quần jeans.

Jessica bóp trán.

Mình bị làm sao vậy?

Cánh cửa xịch mở và một cô gái với mái tóc dài bước vào. Cô ấy ré lên ngay khi nhìn thấy Jessica.

“Unnie!”

Cô gái vội vã lao đến và ôm chầm lấy Jessica. Chặt lắm, Jessica cảm tưởng như cô bị bóp nát luôn rồi.

“Seohyun?”, Jessica nhẹ nhàng đẩy cô gái ra.

“Unnie,” mắt cô gái ấy rưng rưng, “em cứ tưởng em mất unnie rồi.” Cô gái đưa tay lên chặn dòng nước mắt trực trào xuống.

“Gì cơ?” Jessica bối rối, “C... Chị bị làm sao?”

Một giọt nước mắt lăn dài trên má Seohyun. Cô vội gạt tay lau đi và cắn môi.

“Nào, cứ bình tĩnh đi,” Jessica vỗ nhẹ lên đầu Seohyun. Seohyun nhìn rất hoảng sợ; việc đã xảy đến với Jessica ắt hẳn phải khủng khiếp lắm. Hay chí ít Jessica nghĩ vậy.

Seohyun hít một hơi sâu và nắm lấy tay unnie của mình, “Chị bị người ta đâm.”

**

Tên ông là Johyun. Ông đã làm bác sĩ được hơn hai mươi mốt năm rồi. Kinh nghiệm và tay nghề của ông ánh lên rõ nét trên mái đầu chỉ còn lơ thơ vài sợi bạc. Cho dù đã ở tuổi ngũ tuần, ông vẫn còn khá khoẻ, tất cả là nhờ việc bế bệnh nhân không biết bao nhiêu lần.

Tối qua là ca trực đêm của ông và phòng cấp cứu của bệnh viện đột nhiên bận rộn khi một cô gái bị dao găm đâm được chuyển vào. Johyun ngay lập tức lao đến chăm sóc cho cô gái với mái tóc dài ấy. Ông đã gặp trường hợp này rồi.

“Xác định nhóm máu ngay, cô ấy mất quá nhiều máu rồi, cần phải tiếp máu,” ông nói và xé phần dưới chiếc áo phông của cô gái ra.

Vết thương thật kinh khủng. Có vẻ như kẻ làm việc này muốn ăn chắc rằng cô gái này sẽ không bao giờ còn thấy bình minh nữa. Nhưng cũng thật kì diệu, cô vẫn còn thở và Johyun có thể thấy mắt cô đang nhìn thẳng lên trần nhà, một cái nhìn trống rỗng.

Johyun có một đứa con gái hệt như cô ấy. Ông vươn tay ra và áp lên trán cô gái trẻ.

“Tôi sẽ cứu cô,” ông khẳng định chắc chắn từng câu từng chữ một. Cô gái này sẽ sống, ông có thể cứu được cô ấy, cho dù sau này có thể bị tật nguyền nhưng ông sẽ cứu được cô.

Một giọt nước mắt lăn xuống từ khoé mi cô gái trẻ. Đó cũng là lúc mà Johyun nhận ra đồng tử của cô ấy loé sáng. Hệt như ánh lửa đom đóm, đôi mắt ấy chuyển từ nâu sẫm sang xanh lơ.

Bảy tiếng sau ca cấp cứu; Johyun nhận điện từ một y tá báo cáo rằng có điều gì đó không ổn với cô gái ấy. Jung Jessica là tên cô.

Ông thấy một cô bé tóc dài trước cửa phòng bệnh của Jessica. Cô ấy đang gọi điện nhưng nhanh chóng cúp máy khi thấy Johyun bước tới.

“Bác sĩ!” cô bé nói.

“Seohyun phải không?” Johyun nhớ cô bé này. Y tá tìm thấy tên cô bé ngay đầu tiên trong danh bạ điện thoại của Jessica.

Seohyun gật đầu và mở cửa ra giúp ông. Bên trong, một nữ y tá đang đo mạch cổ tay Jessica. Johyun cười với cô y tá và khẽ cúi chào Jessica. Jessica mỉm cười gật đầu.

“Có gì đó không ổn,” cô y tá thì thầm với ông, “Vết thương biến mất rồi ạ.”

“Vết thương... làm sao cơ?” Johyun nhìn cô y tá.

Cô y tá chạm vào bụng Jessica và khẽ nhấc vạt áo lên, “Xin phiền một chút.”

Thật kinh ngạc khi chẳng có vết thương nào ở đó cả, chỉ có một vùng da trắng mịn, và trong mắt Johyun, một chiếc rốn thật đẹp.

“Cái g---“, Johyun ấn tay lên bụng Jessica, không tin nổi là vết thương đã biến mất.

Jessica rúc rích cười khi bàn tay khá lạnh của vị bác sĩ chạm vào bụng cô.

“Biến đi đâu mất r---“ Tay Johyun vòng ra sau lưng Jessica.

“Umm, bác sĩ ơi. Nhột quá,” Jessica cố nín cười.

“Nhưng mà đêm qua còn—,“ Johyun giờ dùng cả hai tay.

“Ya!” Jessica đạp chân vào vị bác sĩ, “ông định lợi dụng đấy hả!?”

Johyun vẫn còn chưa hết sốc, “Tôi xin lỗi...”

Jessica nhìn sang Seohyun. Cô bé trông cũng rất bối rối.

“Cô Jung, đêm qua cô được đưa vào phòng cấp cứu do tôi trực với một vết thương rộng 10 cm ở bụng,” Johyun giải thích, “Tôi không hiểu nổi.”

“Sao cơ ạ?” Jessica nhướn mày.

Nhưng cô thấy khoẻ. Rất tuyệt vời. Chẳng khác gì mọi ngày cả.

“Quái đản thật,” Johyun lẩm bẩm.

“Sao tôi biết được ấy,” Jessica tặc lưỡi, “Tôi thấy khoẻ và tôi...,” cô quay sang phía Seohyun, “Tôi muốn về nhà.”

Seohyun lại cắn môi. Gần đây cô bé có thói quen như vậy mỗi khi suy nghĩ.

“Chúng ta khám lại cho cô được không? Ý tôi là, chuyện này... cô không thể nào...” Johyun dường như mất phương hướng.

“Hyunnie!” Jessica lườm Seohyun.

“Vâng... Thưa bác sĩ, chị cháu muốn về nhà,” Seohyun ngập ngừng.

**

Jessica ngồi đợi ở chiếc ghế dài đối diện quầy tiếp tân, nhìn thẳng vào lưng Seohyun khi cô bé điền một số giấy tờ hộ Jessica.

Seohyun ghi tên mình, Seo Juhyun, lên tờ biên lai.

“Hai cô là chị em hả?” Cô y tá hỏi.

“Dạ, vâng.” Seohyun mỉm cười.

Cô y tá khẽ nghiêng đầu; thật lạ khi mà họ của Seohyun và họ của Jessica lại khác nhau. Nhưng cô cũng không định hỏi thêm.

Seohyun điền nốt tờ đơn và mỉm cười khi đưa lại cho cô y tá. Cô bé khẽ cúi chào và quay lại phía Jessica.

“Unnie...” Seohyun chạy lại chỗ unnie của mình.

Jessica nghiến răng, một tay tóm lấy tóc, tay kia nắm chặt vào thành ghế. Cô đang đau lắm.

Cô thấy ảo ảnh. Một tia sáng xanh và tiếng một người đàn ông gào thét đau đớn ở nơi nào đó mà cô biết rất rõ.

Bệnh viện đột nhiên mất điện. Seohyun nắm lấy tay Jessica và nhìn quanh.

Chuyện gì vậy?

Jessica thở hổn hển và đèn bệnh viện bật sáng trở lại.

“Unnie, chị ổn chứ? Nếu như unnie chưa thấy khoẻ hẳn thì có lẽ chúng ta chưa nên về nhà vội. Chị nên ở lại thêm một thời gian.” Seohyun nhìn thẳng vào mắt Jessica đầy lo lắng.

Jessica mỉm cười.

“Chị khoẻ mà. Chỉ là...,” cô cũng không chắc nữa, “Hyunnie?”

“Dạ?”

“Kể cho chị nghe tất cả những gì em biết về đêm qua.”

CHAPTER 2

Encounter

Hyoyeon đi theo hành lang tối mờ , sâu 4 tầng bên dưới mặt đất . Bước chân của cô vang vọng dọc theo những bước tường tạo nên một không khí quái lạ . Cô hít một hơi dài . Cái mùi ẩm mốc khiến cô nhận ra rằng con người không thể sống mà không hít thở . Cô ghét nơi này Sàn nhà dơ bẩn , đèn thì chập chờn và cánh cửa thép dọc hành lang

Hyoyeon dừng lại trước một cánh cửa thép đôi ở cuối hành lang . Cô xem lại khăn tay trong túi áo , phòng khi cần thiết

Chầm chậm cô gõ cửa . Cô không gõ mạnh nhưng âm thanh vọng lại từ cánh cửa rất to . Chưa đến 1 giây sau , cánh cửa thép được mở ra với tiếng còn lớn hơn . Một người đàn ông gầy gò , khá trẻ so với Hyoeyon , mở cửa và cười với cô

“ Một ngày tốt lành , Madam “

Hyoyeon phớt lờ lời chào và đi thẳng vào phòng , một căn phòng hình vuông , rộng và sáng hơn so với cái hành lang ngoài kia . Cuối phòng có những ngăn to được xếp dọc . Hyoeyon cảm thấy bữa sáng đang đánh nhau trong bụng của mình . Bên trong là tử thi .

“Ở đâu ?” Cô hỏi

“ Không phải ở ngay đó sao “ Người đàn ông trẻ tuổi bước qua bên trái Hyoyeon , nơi để xác nạn nhân , được che lại bằng tấm vải trắng

Hyoyeon nuốt nước bọt

“ Đến vào tối qua “ Người đàn ông kéo tấm vải để lộ ra đầu của nạn nhân . Cái đấu người đã bị đốt cháy rất nặng . Hyoyeon không thể nhận ra đâu là mặt nữa

Hyoyeon nhắm mắt lại và nghiến răng . Cô không thể ói ở đây .Cô phải giữ hình tượng . Chức vụ của cô cao hơn hẳn người đàn ông ở đây

“ Nguyên nhân là gì ?”

Người đó cười “ Một câu hỏi thú vị “ Anh ta búng tay . “ Tôi không thể tìm ra bất kỳ chất dễ cháy nào trên người anh ta . Không gas , không cồn , không có gì . Giống như tự anh ta bốc cháy thành ngọn lửa vậy “

Đúng là vụ của mình

“ Đóng lại đi “ Cô nói và người đó dung vải che xác nạn nhân lại

” Họ nói là tìm ra 2 nạn nhân “ Người đàn ông nói . Anh ta đi lại bàn làm việc . Trên bàn toàn là thức ăn . Cái máy vi tính bị che bởi thùng ngũ cốc và sữa. Anh ta lục lọi trong đống thức ăn trước khi tìm ra cái bàn phím

Sao cậu ta lại có thể ăn ở một nơi quái quỷ thế này cơ chứ

“ Người còn lại là một cô gái , nhưng cô ta không có bị bốc cháy như người kia “ Anh ta chỉ vào các xác .” Cô ấy bị đâm và được đưa tới Bệnh viện Trung tâm Seoul . Còn người này thì đưa thẳng vô đây “

“Tên cô ta là gì ?”

“Jessica , Jung Jessica “

Hyoeyon nhanh chóng quay ra cửa “ Tuyệt . Cám ơn :

”Không có gì , Madam”

Hyoeyon đi nhanh ra khỏi cái hành lang ẩm thấp , ra thang máy và đi lên . Thang máy dừng lại và mở cửa trước một căn phòng chỉ có 1 bàn làm việc . Một người đàn ông có râu đang đọc báo sau bàn làm việc của anh ta . Anh ta cười khi thấy Hyoyeon đi lại

Hyoyeon nhanh chóng đóng đi ra cửa và mở nó ra

Cô thở một hơi sâu . Thật ra tuyệt vời khi được ra bên ngoài . Hyoyeon đang đứng trên vỉa hè , gần con đường tấp nập nhất Seoul . Âm thanh của tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người ồn ảo bỗng trở nên thật dễ chịu

Điện thoại của Hyoyeon reo lên

“Alo “

"Hyo?"

"Sunny."

“ Lúc này mình không gọi được cho cậu . Cậu đã ở đâu thế “ Sunny hỏi

“ Chỗ đó “

“ Chỗ đó à ?

“ Uh , mình hỏi về chi tiết vụ án , Chắc mình sẽ không trở lại đó trong một khoảng thời gian dài “

“Ok , sáng nay cậu gọi cho mình

“ Uh , chúng ta đã có 1 vụ . Lại đón mình đi . Chúng ta sẽ đi gặp Jung Jessica “

“ Ai cơ chứ ?”

“ Jung Jessica”

**

Jessica và Seohyun bước xuống từ chiếc taxi trước cửa sân bóng rổ . Nó từng là một sân bóng rổ bình thường những giờ thì nó bị bao bọc bởi dây niêm phong của cảnh sát

Jessica biết sân bóng rổ này . Cô luôn đi ngang mỗi lần từ trường về nhà

“ Đây là nơi họ nói đã tìm thấy chị cùng với người đàn ông bị thiêu chết “ Seohyun nói

“Thiêu chết ?” Jessica hỏi

“ Vâng . Cảnh sát đã đưa chị tới bệnh viện “

“Chị đã bị đâm ở đây sao ?”

“ Chị thật sự không nhớ gì sao unnie?’

Jessica cắn môi “ Không “ Thật ra cô nhớ có nghe tiếng thét và ánh sáng màu xanh nhưng chỉ có thể nên cô chọn cách giữ im lặng

“ Nhanh đi , Ỏ khóa !” Một cô gái hét to

Jessica và Seohyun quay qua hướng của tiếng nói . Một cô gái , da ngăm đen với máu tóc dài đang la bạn mình

“Đợi chút “ Mình đang nghe điện thoại “ Bạn của cô ấy , một cô gái nhỏ người với làn da trắng mịn la lại . Một sợi dây chuyền đặc biệt đung đưa trên cổ cô ấy . Một sơi dây chuyền hình ổ khóa . Có lẽ cái nickname từ đó mà ra

“ Gọi sao đi ! Aish , chúng ta có việc phải làm ? Nhưng mà cậu đang nói chuyện với ai vậy ?”

“Ủy ban xổ số Seoul “

“Cái gì chứ ?” Cô gái ngăm đen bật lại “ Cúp máy ngay lập tức !”

Cô gái nhỏ con, che điện thoại và giấu nó sau lưng trước khi la lại “ Im lặng ! Mình có thể sẽ trúng số “

“Không bao giờ ! Số của cậu sai rồi “

“Nhưng mình mua rất nhiều vé số . Ít nhất cũng phải trúng 1 số và lấy lại tiền chứ “ Cô gái nhỏ con vẫn ngoan cố nói chuyện điện thoại tiếp “ Tôi đã mua hầu hết vé số của các người thì tôi phải trúng một số phải không”

“Kim Taeyeon ,! Cúp máy , ngay lập tức !:

Cô gái nhỏ con trông có vẻ ngạc nhiên và cúp điện thoại “ Khỉ thật ! Giờ họ sẽ biết đó là mình “

“Aish ! Hãy làm cho xong việc của mình ở đây đi “Cô gái cao hơn đi ngang qua Jessica và Seohyun

“Có lẽ chúng ta đi về thôi unnie ?” Seohyun nói , kéo ống tay áo của Jessica

Jessica không có phản ứng . Mắt của cô dán chặt vào cô gái có nước da bánh mật kia

Cô ấy và bạn của mình bước đến trước sân bóng rổ và quan sát nó

Seohyun lại kéo Jessica “ Unnie , đi thôi “

Jessica vẫn không cử động

“ Yuri-ah ,cậu có nghĩ như mình không ?” Taeyeon hỏi , giọng như thì thầm

“ Mình- ?” Mắt Yuri nhìn vào Jessica và ngưng câu nói lại

Jessica cảm thấy hơi thở của mình như dừng lại . Đôi mắt của cô gái đó như xoáy thẳng vào tâm hồn cô

Yuri quay đi và kéo Taeyeon đi xa khỏi sân bóng rổ . Ngay lúc đó Jessica cảm thấy như không khí tràn vào phổ của mình . Cô hít lấy hít để

“ Unnie “ Tiếng của Seohyun khiến cô bừng tỉnh

“ Chị không sao , đi về nhà đi “ Jessica nói

Yuri nghe tiếng cửa taxi đóng lại và tiếng máy xe bắt đầu chạy xa

“ Cậu sao vậy ?” Taeyeon hỏi

“ Cô gái đó ?” Yuri thì thầm

“ Làm sao ?”

Đôi mắt cô ấy lạnh như băng

Trên taxi , Jessica vẫn đang cố để thở

Tên của cô ấy là …Yuri

Không hiểu tại sao Jessica không thể quên được cái tên Yuri

Chapter 3

 Home and Family

Chiếc taxi đưa Jessica và Seohyun đến một vùng ngoại ô, xe cộ thưa thớt dần. Những ngôi nhà theo phong cách phương tây đã dần được thay thế bằng những căn nhà truyền thống nằm càng lúc càng cách xa nhau.

Jessica nhắm mắt lại. Cô cố nhớ lại những gì diễn ra vào đêm qua. Cô đang từ trường về nhà một mình và gặp một người đàn ông. Người đó rất đáng sợ. Và cô nhớ là có một cái gì đó thật sắc đã đâm vào bụng mình. Điều tiếp theo cô còn có thể nhớ là người đàn ông đó biến thành một ngọn đuốc sống rồi đổ gục xuống.

“Xin lỗi vì chuyện đã đến nông nỗi này” Eeteuk nói.

Lại là những ảo ảnh đó nhưng lần này lại khác. Cái nhà hát đổ nát và gã đàn ông tên Eeteuk. Hắn ta muốn giết cô. Cô biết rất rõ. Nhưng cô chỉ muốn Yuri.

Jessca choàng tỉnh, mở to mắt và hít một hơi sâu.

“Cô ta là ai? Còn người đàn ông đó” Jessica suy nghĩ. Phải chăng đó chính là tương lại của cô?

Chiếc taxi băng qua một cây cầu nhỏ bên trên một con sông nước chảy êm ả.

“Chị tưởng em sẽ đưa chị về nhà” Jessica hỏi.

“Về nhà? Hay chị đã không xem viện mồ côi là nhà nữa rồi hả Unnie?” Seohyun nhìn Jessica.

Jesica tặc lưỡi. Thật ra cô cũng không quan tâm là Seohyun sẽ đưa cô đến đâu.

Viện mồ côi là nhà của Jessica trong suốt 18 năm trước khi cô quyết định thuê một căn hộ nhỏ sau khi đỗ vào Đại Học Nghệ Thuật Seoul . Cũng đã 3 năm rồi kể từ ngày cô dọn ra ngoài nhưng cô chưa bao giờ bỏ sót một bữa tối chủ nhật nào tại viện mồ côi.

“Mẹ đang mong chị lắm đấy Unnie” Seohyun tự cười trước lời châm biếm của mình.

Kyung Hyunyoung là viện trưởng của viện mồ côi ấy nhưng bọn nhóc luôn gọi bà là Mẹ. Mẹ là một người phụ nữ nhỏ nhắn, nấu ăn không ai sánh bằng và luôn kể những câu chuyện thật hấp dẫn. Mẹ không thích việc Jessica dọn ra ở riêng mãi trên tận Seoul nhưng sau một hồi nói chuyện Mẹ đành phải nhượng bộ, bà gật đầu mặc dù chưa bao giờ bà nói là bà hài lòng với quyết định ấy của cô.

Chiếc taxi băng ngang qua một khu rừng nhỏ rồi rừng lại trước một cánh cổng lớn. Phía sau cánh cổng vài mét là một ngôi nhà sừng sững xây theo lối kiến trúc phương tây với mái vòm bằng gỗ. Có hai cây sồi thật to ở mỗi bên của ngôi nhà.

Jessica chuẩn bị mở ví trả tiền taxi thì Seohyun ngăn lại. “Để em”.

Jessica chỉ cười và mở cửa bước xuống. Cô đứng trước cảnh cổng, nhìn lại ngôi nhà thuở thơ ấu của mình. Nó vẫn to như ngày nào.

Seohyun đẩy hé cánh cổng để mở ra một khe trống và kéo Jessica vào trong . Họ bước vài bước đã đến gần ngôi nhà. Vẫn là cơn gió thuở xưa thổi nhẹ lên tóc Jessica. Cô yêu mọi thứ ở nơi đây. Jessica chậm bước lại ngắm nhìn cây sồi trong giây lát.

Seohyun nhấn chuông và quay lại nhìn Sica.

“Là Unnie đã dạy cho em leo cây, còn nhớ không? Lúc chị leo lên trên, em đứng dưới này thấy hết underwear của chị”.

“Em dê quá đi” Jessica bật cười.

Cánh cửa khẽ mở và một người phụ nữ với mái tóc xoăn nhìn ra.

“Hyunie? Jessica!” Bà la to rồi ôm chặt Jessica.

“Mẹ” Jessica nhẹ nhàng vỗ lên lưng bà.

“Con có sao không? Mẹ nghe nói con bị đâm? Có sao không con? Cho mẹ coi vết thương nào”. Mẹ bắt đầu sờ nắn khắp người Jessica không chừa chỗ nào cả. Bà thậm chí còn định lột áo Jessica ra ngay tại trận theo đúng nghĩa đen.

“Mẹ, Mẹ” Jessica lùi lại “ Không con không sao cả. Đúng là con có bị đâm nhưng giờ thì ổn cả rồi”. Jessica cười và nói.

Sau khi Jessica kể lại toàn bộ câu chuyện và thuyết phục Mẹ rằng mình hoàn toàn không sao, bà dẫn cô và Seohyun vào nhà, đi ngang qua phòng khách, lò sửa rồi vào thẳng bếp.

Căn bếp thật rộng rãi. Một chiếc bàn ăn cỡ lớn được đặt giữa phòng bày la liệt đủ thứ nguyên liệu. Có ba bếp lò, một lò viba và một chiếc tủ lạnh hai cửa. Mọi thứ tuy đã cũ nhưng đều được sắp xếp rất ngăn nắp. Chiếc nồi to sôi sùng sục trên bếp có vẻ như đang nấu món gì đó.

“Cái mùi này” Jessica khịt khịt mũi, “Cà ri phải không ạ?”

Mẹ cười và gật đầu “Ừ, giờ thì Hyunie giúp mẹ nào. Đi chuẩn bị kimchi đi.”

“Yes, Madam” Seohyun ngay lập tức đi mở tủ lạnh lấy kimchi ra.

Jessica dựa vào tường và nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài kia là một khoảng sân nhỏ. Qua khỏi sân là lớp học nơi những đứa nhóc ở viện được dạy dỗ bởi các gia sư. Khi bọn nhóc đủ lớn thì Mẹ cho chúng tới trường.

Bên trong lớp học, Jessica có thế thấy những cái đầu nhỏ nghiêng qua trái, nghiêng qua phải nghêu ngao. Một cô gái đang dạy bọn nhóc hát.

“Cô giáo mới ạ?” Jessica hỏi.

Mẹ ngước lên khỏi món cari và nhíu mày. “Ừ, cô ấy đến cũng khá lâu rồi. Thứ 2 , 4, 6 hàng tuần Jess ạ. Là Hyunie đưa cô ấy tới.”

“Vậy mà con chưa từng biết.” Jessica khoanh tay lại.

“ Dĩ nhiên rồi. Nếu con đến cả vào ngày thường thay vì chỉ mỗi chủ nhật thì sẽ gặp được ngay thôi. Con nên đến đây thường xuyên hơn . Gần như ngày nào Hyunie đi học xong nó cũng đến”. Mẹ nếm nồi cà ri và mỉm cười. Món ăn đã hoàn tất.

“Vậy sao?” Jessica quay qua Seohyun, cô bé gật đầu. “Ba mẹ em không nói gì à?”

Không giống như Jessica,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#snsd #yulsic
Ẩn QC